[Dịch] Utsuro no Hako to Zero no Maria
Chương 2 : Ghi chú Umaibou Dèja vu (tiếng Pháp)
Người đăng: Solarius
.
<<Ngày 2 tháng 3>>. Chắc chắn hôm nay là <<ngày 2 tháng 3>>.
Tôi tự hỏi tại sao tôi lại xác nhận điều đó trong đầu?
…Chắc là vì bầu trời lúc này vẫn còn nhiều mây, dù bây giờ đã là tháng 3. Đúng rồi. Tại thời tiết nên tôi mới cảm thấy u ám như vậy, mà nghĩ lại thì dạo này lúc nào mây cũng che cả bầu trời xanh.
Thiệt tình, không biết khi nào trời mới sáng sủa lên được đây!
Tôi ở trong lớp trước khi giờ học bắt đầu. Tôi đang nghĩ về những thứ không vui trong khi đang nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tôi có những suy nghĩ như vậy chắc là vì tôi cảm thấy không được khỏe cho lắm. Không, sức khỏe của tôi vẫn ổn. Vẫn bình thường như mọi ngày. Chỉ là, không hiểu vì sao…tôi cảm thấy hơi khó chịu. Tôi không biết diễn tả như thế nào, cảm giác này chỉ đột ngột thoáng qua. Cái kiểu ‘khó chịu’ khi thấy ‘một điều gì đó bất thường’.
…lạ quá, tôi không tìm ra được lí do. Ngày hôm qua không có gì lạ thường, sáng hôm nay tôi đã ăn sáng, nghe album mới ra của một ca sĩ mà tôi thích trên xe lửa, và được một quẻ tốt khi vô tình xem bói trên đường.
Thôi, không cần phải suy nghĩ nát óc chi cho mệt; thay vào đó, tôi sẽ ăn Umaibou. Hôm nay là vị thịt heo. Tôi cắn một miếng. Cái vị đậm đà của nó làm tôi không bao giờ ngán món này, cho dù tôi có ăn bao nhiêu Umaibo đi chăng nữa.
“Lại là Umaibou à? Bộ cậu ăn chưa đủ sao? Nếu ngày nào cậu cũng ăn Umaibou, máu của cậu sẽ chuyển sang màu Umaibou đó, biết chưa?”
“…ơ, vậy màu đó là màu gì?”
“Làm sao tôi biết!”
Đứa con gái đang vô tư đùa giỡn với tôi là Kirino Kokone. Mái tóc nâu của cô ấy không dài cũng không ngắn, được cột cao thành một cái đuôi ngựa. Kokone thay đổi kiểu tóc suốt ngày, nhưng dường như bây giờ cô ấy chỉ thích để kiểu tóc đó. Hoặc ít nhất tôi có cảm giác rằng tôi chỉ nhìn thấy mỗi một kiểu tóc này dạo gần đây.
Rồi Kokone tự tiện chiếm lấy chỗ ngồi bên cạnh tôi và bắt đầu trang điểm với cái gương nhỏ màu xanh và một dụng cụ nào đó mà một thằng con trai như tôi không biết rõ nó là gì. Tôi ước rằng cô ấy tập trung hết sức vào tất cả mọi chuyện, không chỉ riêng việc trang điểm.
“Nhắc mới nhớ, cậu cũng có nhiều đồ đạc màu xanh lắm, đúng không?”
“Ừ, tôi thích màu xanh…à, đúng rồi, Kazu-kun này! Hôm nay nhìn tôi có khác không? Có không?”
Đột nhiên Kokone nói với tôi với đôi mắt to lấp lánh.
“Ơ…?”
Cái gì đây? Cậu đột ngột hỏi như thế thì làm sao tớ trả lời được.
“Tôi sẽ gợi ý cho cậu! Đó là có sự thay đổi ở nét quyến rũ của tôi!”
“Hả?”
Tôi nhìn vào ngực của cô ấy theo phản xạ.
“Oái, này! Tại sao lại là ngực của tôi!?”
Ừ thì cậu khoe khoang mọi nơi mọi lúc rằng cuối cùng cậu cũng đã đạt được D-cup, nên tớ mới đoán ra như thế…
“Đương nhiên là cặp mắt của tôi mới quyến rũ đây nè! Và nói cho cậu biết luôn, ngực của con gái không thể nào to ra trong một khoảng thời gian ngắn như thế đâu! Hay đây là sở thích của cậu!? Đồ dê xồm!”
“…Ơ, xin lỗi.”
Làm sao mà tôi biết được cái vẻ đẹp tự phong đó, thôi thì cứ xin lỗi trước đi đã.
“…rồi sao?”
Kokone nhìn thẳng vào mắt tôi với vẻ háo hức. Tôi thừa nhận rằng mắt của cô ấy khá to. Tôi cũng hơi ngượng ngùng khi nhận ra điều đó.
“…Tớ nghĩ mặt cậu vẫn như mọi khi?”
Tôi nói với cô ấy nhưng lại không nhìn kĩ khuôn mặt “xinh xắn” của cô ấy ra sao.
“Hả? Cái gì? Cậu nói rằng mặt của tôi vẫn dễ thương như mọi khi, đúng không?”
“Không, làm gì có.”
“Nói đi!”
Tôi đang bị ép cung.
“Nói thật với cậu, hôm nay tôi sử dụng mascara. Nói đi nào, ra sao hả? Trông như thế nào?”
Tôi không thấy có gì thay đổi. Tôi không thấy có gì khác so với ngày hôm qua.
“…thôi, dù gì thì tớ cũng không để ý mấy thứ như thế.”
Tôi thật thà nói hết và thất bại.
“Cậu nói…‘mấy thứ như thế’ hả?”
Tôi bị đánh.
“Ui da…”
“Chậc! Chơi với một thằng nhóc như cậu chán quá!”
Kokone nói với giọng gượng gạo, nhưng…à, chắc là cô ấy cũng hơi bực mình. Kokone làu bàu rồi đi vòng vòng quanh lớp để khoe gương-mặt-mascara của cô ấy.
“Phù…”
Mệt thật. Kokone có thể rất vui tính, nhưng tôi không thể nào chiều theo nổi cái tính khí kì cục của cô ấy.
“Hai anh chị cãi nhau xong chưa?”
Vật đầu tiên mà tôi nhìn thấy khi xoay người lại là ba chiếc bông tai trên tai trái. Chỉ có một người trong trường có phong cách thế này.
“…Daiya. Đây đâu phải là cãi nhau. Cậu kết luận kiểu gì mà hay vậy?”
Bạn của tôi, Oomine Daiya, cũng chỉ nhếch mép cười khi nghe lời biện hộ của tôi. Đúng, hắn vẫn ngạo mạn như mọi khi. Một người như hắn, một người mang những món trang sức trên người không chỉ để vi phạm nội quy mà còn thách thức lại cái nội quy đó, sẽ không bao giờ tự làm xấu mặt mình.
“Nhưng cậu thật sự không nhận ra mascara sao? Ngay cả tôi còn thấy nữa là. Và tôi chắc chắn một điều rằng, tôi không quan tâm một chút nào đến cô ấy.”
“…thật không?”
Họ đã là bạn thân của nhau từ hồi mẫu giáo. Chuyện hắn không quan tâm đến Kokone chắc chắn là nói dối. Tuy vậy, không chú ý tới những thứ Daiya chú ý lại là một vấn đề nhỏ. Dù gì thì hắn cũng không phải là loại người quan tâm đến người khác thậm chí hắn còn không thèm nhìn mặt những người xung quanh hắn.
“…nhưng cậu biết đấy.”
Tôi có cảm giác rằng Kokone đã mang mascara từ hôm qua rồi.
“Được rồi, tôi hiểu rồi, Kazu. Vậy ra cậu bày tỏ tâm tư bấy lâu nay bằng cách nói với con bé đó ‘Tôi không hề quan tâm đến cậu’. Tôi đồng ý với cậu. Tôi cũng có cùng quan điểm. Nhưng tôi thẳng thắn hơn.”
“Đồ hội trưởng hiểm độc! Tôi có thể nghe cậu nói đấy!”
Daiya làm ngơ đứa con gái thính tai kia và tiếp tục nói chuyện với tôi.
“Kazu, quên con bé đó đi. À mà này, cậu có biết hôm nay có học sinh mới chuyển trường đến không?”
“Học sinh chuyển trường !?”
Tôi lại xác nhận một lần nữa, hôm nay là <<ngày 2 tháng 3>>. Vậy tại sao lại có người chuyển trường ngay giữa học kì thế này?
“Học sinh chuyển trường!? Đừng có giỡn!?”
Đúng như dự đoán, Kokone nghe được chúng tôi nói chuyện và lớn giọng hỏi.
“Kiri. Tôi không nói chuyện với cậu. Đừng có ngồi đó mà chõ mũi vào đây. À, nhưng cũng đừng lại gần chỗ này! Đừng để cái gương mặt trang điểm thảm thương đó lọt vào mắt tôi, hại trí óc lắm.”
“C-Cái gì!? Câu đó để dành cho cậu mới đúng, Daiya! Cậu nên nghĩ cách sửa chửa cái tính xuyên tạc của cậu đi là vừa. Có lẽ cậu nên treo ngược lên trong hai mươi bốn tiếng đồng hồ, để máu dồn lên não cho biết đường ăn nói đàng hoàng một chút.”
Cả hai người này thật độc mồm độc miệng…để ngăn họ tiếp tục xúc phạm nhau, tôi cố gắng cao giọng lên một chút và quay lại chủ đề.
“Học sinh chuyển trường à? Đúng rồi. Tớ nghĩ tớ có nghe qua.”
Nghe xong Daiya ngừng cãi nhau và liếc nhìn tôi.
“…ai nói với cậu?”
Rồi hắn hỏi tôi với bộ mặt nghiêm trọng.
“Hả? Vậy tại sao cậu lại muốn biết ?”
“Đừng trả lời một câu hỏi bằng một câu hỏi.”
“Ờ thì…Là ai vậy kìa ? Không phải là cậu sao?”
“Không thể nào. Tôi chỉ mới nghe được khi tôi đến phòng giáo viên vì có chút việc ở đó. Tôi làm gì có cơ hội nào để nói với cậu chứ.”
“Thật không?”
“Tin đồn kiểu này lan truyền nhanh lắm. Nhưng ngay cả bà tám Kiri vẫn chưa hề biết gì hết.”
Có vẻ điều Daiya nói cũng đúng, nếu nhìn phản ứng của Kokone từ nãy đến giờ. Và không chỉ có cô ấy, không có một ai trong số sáu lớp năm nhất biết được tin này.
“Đó là lí do tại sao tôi kết luận rằng thông tin đó được giữ bí mật đến tận ngày chuyển trường, tức là hôm nay. Nhưng rút cuộc tại sao cậu lại biết?”
“…ừ thì…”
Ai mà biết được?
“Thôi sao cũng được. Nhưng cậu không thấy có gì lạ sao, Kazu? Tại sao lại có người muốn chuyển trường vào thời điểm này chứ? Tôi chắc rằng phải có vấn đề gì đó. Ví dụ, con gái của một ông tổng giám đốc hơi bị quậy phá một chút, và kết quả là bị đuổi học khỏi trường cũ? Trong trường hợp như vậy thì những thông tin đó bị giấu kín cũng là điều dễ hiểu.”
“Daiya, gây thành kiến với học sinh mới chuyển trường bằng mấy lời phỏng đoán đó là không tốt đâu. Ý của tớ là người ta cũng đã nghi ngờ cô ấy rồi. Còn nữa, mọi người đang nghe lén cậu kìa.”
Đám bạn cùng lớp đang nghe lén chúng tôi mỉm cười gượng gạo.
“Hả? Tại sao tôi phải quan tâm cơ chứ ?”
Hết nói…
Ngay lúc tôi thở dài với cái thái độ kiêu căng của Daiya, chuông vào lớp reo lên. Học sinh trong lớp gấp gáp quay trở về chỗ ngồi.
Kokone ngồi gần ngay cửa sổ, cô ấy mở cửa rồi chồm người ra ngoài. Rõ ràng là cô ấy muốn nhìn thấy mặt học sinh chuyển trường càng sớm càng tốt.
“Ồ!”
Kokone chợt lên giọng, dường như cô ấy đã bắt gặp người trông giống học sinh chuyển trường. Sau khi kêu lên một tiếng ‘Ồ’, cô ấy ngồi xuống như bị đóng băng, dù rằng cô ấy trông rất vui vẻ khi nhìn ra ngoài cửa sổ trước đó.
Không biết có chuyện gì nhỉ?
Kokone mỉm cười và lẩm bẩm ‘thật tuyệt vời!’. Chắc chắn không chỉ tôi mà tất cả học sinh trong lớp đều muốn hỏi chuyện gì đang xảy ra, nhưng ngay lúc đó, giáo viên chủ nhiệm bước vào. Bóng của cô gái có thể nhìn thấy qua tấm kính mờ của cửa ra vào. Chắc hẳn đây là học sinh chuyển trường. Thầy giáo nhìn quanh lớp học, đoán rằng mọi người đang tự hỏi ai đang đứng đằng sau cánh cửa và lập tức gọi cô ấy vào.
Cái bóng đằng sau cánh cửa chuyển động.
Và rồi tôi thấy ----- cô ấy.
Đúng lúc đó ------
Như thể tôi bị đẩy xuống vực thẳm, khung cảnh lập tức thay đổi.
Đầu tiên, tôi nghe một tiếng động. Một tiếng sột soạt nghe như mọi vật đang bị xóa sổ từ trong ra ngoài. Gượng ép, mạnh bạo, từng cảnh một dồn ép vào nhau. Những cảnh tượng tương tự nhau lặp đi lặp lại. Ý thức của tôi gần như bị thổi tung đi, nhưng rồi lại bị nhét chặt vào một cái hộp bằng kim loại. Dèja vu. Dèja vu.
“Tôi là Otonashi Aya.” – Tôi nghe thấy rồi.
“Tôi là Otonashi Aya.” – Tôi nghe thấy rồi.
“Tôi là Otonashi Aya.” – Đủ rồi, tôi biết rồi!
Tôi bắt đầu loại bỏ một số lượng khổng lồ thông tin đang cố gắng xâm nhập vào bộ não của tôi. Đầu óc của tôi bị quá tải. Không có cách nào để tôi có thể nhét tất cả thông tin đó vào được. Tôi không thể xử lý hết được.
“A…”
Cái gì,
Những thứ khó hiểu đó là gì ---- có phải tôi…?
Tôi nhận ra mình đang có những suy nghĩ khó hiểu rồi quyết định ngừng suy nghĩ ----- và quay trở lại.
Hả? Tôi vừa nghĩ gì vậy?
Tôi quên những gì đã diễn ra. Tôi ngước mặt lên và nhìn cô ấy. Tôi nhìn học sinh chuyển trường tên Otonashi Aya, người mà tôi vẫn chưa biết tên.
“Tôi là Otonashi Aya.”
Học sinh chuyển trường thì thầm với cái giọng nhỏ đến mức không thèm quan tâm chúng tôi có nghe được hay không.
Otonashi Aya bước xuống bục giảng.
Bởi vì bài tự giới thiệu cực kì đơn giản của cô ấy, cả lớp bắt đầu xì xào.
Cô ấy không quan tâm chút nào đến đám học sinh đang ngơ ngác nhìn và bắt đầu tiến đến.
Chỗ của tôi.
Nhìn thẳng vào mặt tôi.
Cô ấy tự nhiên ngồi xuống chỗ kế bên cạnh tôi, như thể chỗ này đã được dành cho cô ấy ngay từ lúc đầu.
Otonashi-san cau có nhìn tôi với vẻ nghi ngờ khi thấy tôi chỉ lặng lẽ nhìn cô ấy mà không thể làm gì cả.
…Tôi nghĩ tôi nên nói gì đó.
“…à, rất vui được gặp cậu.”
Tuy vậy, vẻ khó chịu của cô ấy không thay đổi chút nào.
“Chỉ có vậy thôi sao?”
“Ơ…?”
“Tôi hỏi anh, chỉ có nhiêu đó thôi sao?”
Còn cái gì khác thường sao? Có nói như vậy thì tôi cũng không thể nghĩ gì khác hơn. Dù gì đây cũng là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.
Nhưng bầu không khí ngay lúc này khiến cho tôi muốn nói một cái gì đó.
“…à, đồng phục của cậu. Đó là đồng phục từ trường cũ à?”
Otonashi-san không hề có phản ứng gì đến câu hỏi ngớ ngẩn của tôi và chỉ nhìn chằm chằm vào tôi.
“…ủa, sao vậy?”
Thấy tôi bối rối như vậy, Otonashi-san thở dài vì lí do gì đó rồi mỉm cười. Một nụ cười như thể cô ấy bị một thằng nhóc đầu óc chậm chạp làm bất ngờ.
“Hoshino, tôi sẽ nói cho anh biết một chuyện rất thú vị.”
…hả? Tôi vẫn chưa nói tên tôi cho cô ấy mà?
Nhưng đó chỉ là chuyện vặt vãnh. Otonashi-san đã nói một điều khiến tôi đứng bất động trong suốt năm giây sau.
“Hôm nay Mogi Kasumi mặc quần lót màu xanh dương nhạt.”
Giờ thể dục, Mogi Kasumi không mặc đồng phục thể dục nhưng lại mặc đồng phục bình thường như mọi khi.
Hôm nay, lại một lần nữa cô ấy nhìn bọn con trai đá bóng với những cử chỉ vẫn không thay đổi, trông như một vật trang trí.
Đôi chân trắng trẻo của Mogi mảnh khảnh đến nỗi có cảm giác như chúng có thể gãy bất kì lúc nào.
Và tôi đang, vì lí do nào đó, nằm ngủ trên đùi của cô ấy.
À, đúng rồi. Tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Đúng ra tôi phải có cảm giác hạnh phúc, nhưng tôi lại không thể tận hưởng cái cảm giác đó vì tôi đang hết sức lấy khăn giấy ngăn cho máu mũi ngừng chảy. Máu vẫn sẽ tiếp tục chảy nếu tôi không làm như vậy.
Tuy vậy, tôi có thể nhớ được tại sao mình lại bị thế này. Khi tôi mất tập trung bởi vì Otonashi-san, một quả bóng đập thẳng vào mặt tôi và tôi bị chảy máu mũi. Cuối cùng Mogi-san lo lắng cho tôi, rồi để tôi ngủ trên đùi của cô ấy.
Chân của Mogi không hề mềm mại như vẻ ngoài của chúng, thực ra, tôi còn cảm thấy hơi đau.
Tôi tự hỏi tại sao cô ấy lại quan tâm đến tôi như vậy. Tôi ngước nhìn Mogi-san nhưng không thể biết được điều gì từ khuôn mặt không biểu lộ một chút cảm xúc nào của cô ấy.
Nhưng tôi rất hạnh phúc.
Rất, rất hạnh phúc.
Lời nói ‘quần lót’ của Otonashi.
Đương nhiên là tôi thấy ngạc nhiên. Không chỉ vì nội dung mà còn vì sự khó hiểu của nó. Ý của tôi muốn nói là Otonashi đã nói ‘Tôi sẽ cho anh biết một chuyện rất thú vị’. Có nghĩa là cô ấy ám chỉ rằng thông tin về <<Mogi Kasumi>> là <<một thứ thú vị>> đối với tôi.
Tuy vậy, tình yêu của tôi với Mogi-san còn chưa bao giờ bị Daiya và Kokone bắt gặp. Cho nên không có cách nào mà Otonashi, người mà tôi chỉ mới gặp ngày hôm nay, lại biết được chuyện đó. Và còn cả lời kết luận đó nữa.
“…nè, Mogi-san.”
“Gì vậy?”
Mogi trả lời với một giọng nói thật nhỏ nhẹ. Một giọng nói như một con chim nhỏ, hoàn toàn phù hợp với vóc dáng nhỏ bé, xinh xắn của cô ấy.
“Hôm nay, à, Otonashi-san có gặp cậu chưa?”
“…học sinh mới chuyển trường Otonashi đó à ?...ừm, mình vẫn chưa gặp mặt cô ấy.”
“Cậu với Otonashi-san cũng không quen biết gì nhau, đúng không?”
Mogi gật đầu khẳng định.
“Cô ấy có làm chuyện gì mờ ám với cậu không?”
Mogi nghĩ ngợi một chút rồi lắc đầu. Mái tóc hơi xoăn của cô ấy khẽ đung đưa.
“Tại sao bạn lại hỏi như vậy?”
Cô ấy nghiêng đầu hỏi tôi.
“À, không…không có gì thì tốt rồi.”
Khi tôi liếc nhìn sang sân thể thao, Otonashi đứng giữa sân với dáng vẻ nghiêm túc, không quan tâm đến cả trái bóng lẫn đám con gái đang đuổi theo. Khi trái bóng vô tình lăn đến chỗ cô ấy, cô ấy chỉ đá nhẹ nó đi. …ủa, không phải cô ấy ở bên đội bên kia sao?
“Ừm…”
Có lẽ tôi đã quá quan tâm vào chuyện đó, nghĩ rằng cô ấy biết được cảm giác của tôi.
Otonashi gây ấn tượng không nhỏ chỉ với ngoại hình và thái độ của cô ấy. Tôi chú ý đến chuyện đó quá mức bởi vì đột nhiên tôi lại nghe một chuyện như thế từ cô ấy. Một điều hợp lý mà ai cũng hiểu.
Thế nhưng ---- tại sao tôi lại không tin?
Otonashi nhìn tôi.
Không rời mắt một giây phút nào.
Nhìn chằm chằm thẳng vào mắt tôi. Khóe miệng của cô ấy nâng lên. Dù tiết học vẫn chưa kết thúc, cô ấy tiến về phía tôi.
Tôi đứng lên theo phản xạ. Từ bỏ cái quyền nằm ngủ trên đùi của Mogi, điều hạnh phúc vô cùng đối với tôi. Cả người tôi run lên. Tôi không hề phóng đại; tôi thực sự run lẩy bẩy.
Dường như Mogi cũng chú ý đến Otonashi, cô ấy lo lắng đến mức đứng dậy giống như tôi.
Tuy vậy, với nụ cười nhẹ nhàng, Otonashi chỉ tay về phía tôi…không, về phía Mogi.
Ngay lúc đó.
Một cơn gió nhẹ. Một cơn gió bất chợt thổi đến. Một cơn gió không thể đoán trước được.
Cơn gió bất ngờ này thổi tốc váy của Mogi.
“~~~~!!”
Mogi kéo váy xuống ngay lập tức. Nhưng chỉ trước mặt. Tôi đang đứng sau cô ấy. Ngay khi cơn gió ngừng thổi. Mogi xoay người nhìn tôi. Cô ấy vẫn giữ nét mặt lạnh lùng như thường thấy, nhưng hai má trông có vẻ ửng lên.
Miệng cô ấy mấp máy như muốn nói “Cậu có thấy gì không?”. Không, có thể cô ấy đã nói rồi, nhưng tôi không thể nghe được cái giọng nhỏ nhẹ ấy. Tôi lắc đầu nguầy nguậy. Tôi đoán rằng vì cái phản ứng thái quá của tôi, nên chả khác gì lạy ông tôi ở bụi này. Nhưng Mogi không đáp lại và chỉ cúi nhìn xuống đất.
Otonashi đến chỗ tôi ngay sau đó.
Tôi chợt thấy nét mặt của cô ấy thoáng qua.
“Aaa----------”
Rồi tôi hiểu được tại sao tôi lại run lên như thế. Tôi đọc được cái ý nghĩa trong cử chỉ của cô ấy. Một dạng cảm xúc chưa một lần nhắm đến tôi từ lúc sinh ra đến giờ.
------ Thù địch.
Tại sao? Tại sao lại nhắm vào một người như tôi cơ chứ?
Otonashi cau có nhìn tôi, khóe miệng cô ấy nâng lên. Trong khi tôi vẫn còn run bần bật và không thể di chuyển được, cô ấy đặt tay lên vai của tôi rồi ghé sát miệng vào tai tôi.
“Màu xanh dương nhạt, đúng không?”
Otonashi đã biết tất cả. Tình cảm của tôi dành cho Mogi-san, cơn gió bất ngờ làm lộ quần lót của cô ấy, Otonashi đã biết tất cả…
Lời khẳng định đó không phải là đùa. Đây là một lời ----- đe dọa, một lời nói bóng gió rằng cô ấy hiểu rất rõ về tôi, rằng cô ấy đọc được suy nghĩ của tôi, rằng cô ấy kiểm soát được tôi.
“Hoshino, tới đây thì anh nhớ rồi chứ?”
Otonashi quan sát tôi khi tôi vẫn còn đứng chôn chân tại chỗ. Chúng tôi cứ như thế trong phút chốc, nhưng rồi dường như cô ấy bất ngờ với phản ứng của tôi, vì tôi không trả lời gì cả. Cô ấy nhìn xuống đất, thở dài.
“Vậy là vô dụng rồi, tôi nghĩ đã đến nước này thì…ra vậy, hôm nay anh còn chậm hiểu hơn một bậc nữa.”
Cô ấy than thở.
“Nếu anh đã quên thì hãy nhớ lại ngay đi. Tên của tôi là <<Maria>>.”
…<<Maria>>? Không, ơ…cậu là <<Otonashi Aya>>, đúng không?
“…Đ-đây là biệt danh của cậu phải không ?”
“Im đi.”
Cô ấy giận dữ với tôi mà không cần phải che giấu gì cả.
“Được thôi. Anh không thách đấu với một đối thủ như thế, vậy tôi sẽ tự làm lấy.”
Nói xong, Otonashi quay lưng bỏ đi.
“Ơ, chờ chút…”
Tôi vô tình ngăn cản cô ấy. Cô ấy xoay lại, dường như rất căng thẳng. Tôi chau mày lại.
Tôi không chắc. Nhưng từ thái độ của Otonashi, có thể là -----
“Có lẽ chúng ta đã gặp nhau trong quá khứ rồi chăng?”
Nghe xong, Otonashi mở miệng nói.
“Đúng, chúng ta đã là người yêu từ kiếp trước. Ôi Hathaway yêu dấu của em, trông chàng thật đáng thương làm sao! Hồi xưa, chàng đâu phải là đồ ngốc khi anh đến tán dương em, công chúa của vương quốc đối địch.”
“…Ơ !?”
Tôi không nói nên lời. Dường như Otonashi cảm thấy thỏa mãn khi nhìn thấy tôi như thế, và lần đầu tiên trong ngày hôm đó, cô ấy nở một nụ cười trông giống một nụ cười thực sự.
“Tôi chỉ đùa thôi.”
Ngày hôm sau.
Tôi nhìn thấy xác của Otonashi Aya.
Ghi chú:
Umaibou: hơi giống chả giò ở Việt Nam.
Dèja vu (tiếng Pháp): cảm giác đã đoán trước điều gì đó sẽ xảy ra; cảm giác đã gặp một người, một sự việc nào đó dù có thể chưa gặp, trải qua bao giờ.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện