[Dịch] Utsuro no Hako to Zero no Maria
Chương 12 : Chương 12
Người đăng: Solarius
.
Tôi phải chấm dứt ‘Lớp học Loại bỏ’ và lấy lại cuộc sống hàng ngày.
Tình huống tồi tệ nào sẽ ngăn cản tôi đạt được mục tiêu này?
Vượt qua trở ngại lớn? Ví dụ, nơi mà tôi phải đi thăng bằng giữa hai tòa nhà chỉ trên một sợi chỉ. Hoặc nơi mà tôi phải lặp lại cùng một ngày hàng triệu lần.
Tôi không nghĩ đó là vấn đề. Ý tôi muốn nói ở đây là trong những trường hợp đó, tôi biết cách hóa giải những khó khăn. Dù chuyện đó có khó khăn đến mức nào, tôi có thể học được những kĩ năng cần thiết để vượt qua nó trong khoảng thời gian vô hạn này.
Vậy tình hình tệ hại nhất chắc chắn là khi tôi không biết trở ngại đó là gì.
Nếu tôi mất phương hướng, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài chịu thua cuộc. Nhưng dù tôi có thua bao nhiêu lần đi chăng nữa, khái niệm thời gian không tồn tại ở trong ‘Lớp học Loại bỏ’. Thời gian sẽ không giải quyết được vấn đề cho tôi.
Và giờ đây --- tôi phải đối mặt với tình hình tệ hại nhất.
“Sao vậy, Hoshii? Tự dưng hôm nay cậu lại hành động mờ ám vậy?”
Giờ nghỉ sau tiết học đầu tiên. Haruaki gọi tôi với nụ cười nhẹ.
Tiết học vừa mới kết thúc, nên chưa có ai ra ngoài hết. Mogi vẫn đang ngồi trên ghế của cô ấy. Đúng vậy --- tất cả 38 người đang ngồi trong lớp học.
Tôi cố gắng suy nghĩ tại sao những người đã bị ‘loại bỏ’ đang ở đây, nhưng không hiểu vì lí do nào đó, tôi không thể nhớ ra gần như mọi chuyện diễn ra từ lần trước. Tôi có linh cảm rằng chúng tôi đã tìm ra thứ gì đó, nhưng tôi không thể nhớ ra gì hết.
Nhưng vậy cũng không sao. Không sao cả.
Nếu chúng tôi có thể tìm ra thứ gì đó quan trọng, vậy thì chúng tôi sẽ sớm tìm thấy nó thôi. Đây là điều bí ẩn đối với tôi khi tại sao tất cả những bạn học cùng lớp đều quay trở lại, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến những việc tôi phải làm.
Đó không phải là vấn đề.
“Thôi, hôm nay chán thật ~. Chả có gì mới!”
Không có gì mới.
Một cơn đau âm ỉ chạy ngang ngực tôi vì lời nhận xét của Kokone.
Tôi không muốn tin điều này. Tôi không muốn thừa nhận tình hình của tôi hiện nay.
“Daiya.”
Tôi gọi Daiya, người ngồi kế bên tôi, như thể tìm kiếm sự giúp đỡ. Hắn chỉ xoay đầu nhìn tôi.
“Cậu có nghe thấy ai nói có học sinh chuyển trường mới đến đây không?”
Tôi nói với hi vọng nhỏ nhoi rằng hắn sẽ gật đầu. Câu hỏi của tôi ---
“Hả? Cậu đang nói gì vậy?”
--- bị phủ nhận một cách khó chịu đúng như dự đoán.
Đúng vậy --- Otonashi Aya không còn ‘chuyển trường’ nữa.
Vì vậy, tôi không còn biết mình phải làm gì.
Tìm ‘chủ nhân’. Rồi sao nữa? Lấy ‘chiếc hộp’ ra? Phá hủy ‘chiếc hộp’? Làm sao tôi làm được?
Tôi dự định giải quyết mọi chuyện với Maria. Nhưng chính tôi mới là người kiêu ngạo ở đây. Tôi hoàn toàn lệ thuộc vào cô ấy, nên tôi không biết phải làm gì khi cô ấy không còn ở nơi này.
“Nhưng nghe này, không phải cuộc sống hàng ngày với trong ‘Lớp học Loại bỏ’ cũng giống nhau cả sao?”
Khi tôi hỏi ý kiến của Haruaki, cậu ấy trả lời như thế.
Tôi không biết phải làm gì, nên tôi gặp cậu ấy vào giờ nghỉ. Và đây chính là câu trả lời tôi nhận được từ cậu ấy khi cậu ấy nghe xong câu chuyện của tôi vào giờ nghỉ trưa.
Tôi biết tính cách của Haruaki. Không phải cậu ấy nói thế vì không thể tin được câu chuyện lố bịch của tôi.
“Giống nhau sao…”
“À, không. Không phải là tớ không tin cậu. Mà thôi, cứ cho là chúng ta đang thực sự ở trong ‘Lớp học Loại bỏ’. Vậy cái đó khác với cuộc sống hàng ngày mà cậu mơ ước chỗ nào?”
“Khác nhau chỗ nào? Chúng hoàn toàn ---”
“Tương đương nhau, đúng không? Tớ và những người khác đã quay trở lại. Và Otonashi Aya cũng không phải là một thành viên của lớp này nữa. Vậy mọi thứ đã quay trở về như cũ từ lúc bắt đầu. Tớ nói có sai không?”
Quay trở về như ban đầu?
…có lẽ thế.
Dù gì thì có lẽ tôi sẽ không bao giờ gặp cô ấy nếu không vì ‘Lớp học Loại bỏ’.
Không ai biết gì về Maria. Điều này thật dễ hiểu. Ngay từ đầu sự hiện diện của Maria đã không thuộc về lớp 1-6.
Có lẽ tất cả chỉ là giấc mơ? Có lẽ Otonashi Aya chỉ là ảo giác của tôi?
…Tôi không biết. Nhưng hôm nay vẫn là <<ngày 2 tháng 3>>.
“Nếu chúng ta đang ở trong ‘Lớp học Loại bỏ’, vậy <<ngày 2 tháng 3>> này sẽ không chấm dứt, cậu biết chứ? Vậy cậu còn có thể gọi đây giống như cuộc sống hàng ngày không?”
Tôi nghĩ rằng Haruaki sẽ đồng ý với tôi. Nhưng…
“Tớ suy nghĩ kĩ rồi mới nói thế, không phải sao?”
Haruaki hơi nghiêng đầu và nói.
Tôi chợt không nói nên lời khi nghe lời cậu ấy nói như thể đó là chuyện đương nhiên. Nhìn thấy tôi như vậy, Haruaki bứt rứt gãi đầu và nói.
“Tớ biết cậu đang định nói gì. Nhưng nhìn xem, không phải cậu cảm thấy không thoải mái vì cậu biết đây là một vòng lặp sao? Lấy ví dụ thời gian trước đây cậu cho là cuộc sống hàng ngày đi. Cứ cho là những ngày đó lặp đi lặp lại mà cậu không để ý, đúng chứ? Và hiện tại tớ cũng không cảm thấy có gì lạ cả. Tớ cho rằng những giây phút này là cuộc sống bình thường hàng ngày. Ngay cả khi vì để tranh luận, tớ đang ở trong ‘Lớp học Loại bỏ’.”
Điều đó --- hoàn toàn đúng.
Bởi vì tôi nhận thức được nó nên tôi cảm thấy không thoải mái và khó chịu. Nếu tôi không biết, tôi sẽ không nghĩ thấy gì hết.
Nếu tôi không biết gì về ‘Lớp học Loại bỏ’, tôi còn không gặp phải sự mâu thuẫn lúc này. Ngay cả khi mỗi ngày đang lặp lại, tôi vẫn có thể thoải mái thưởng thức hoàn toàn cuộc sống tôi được trao. Tôi có thể trải qua thời gian với cái định mệnh đáng buồn của một người nào đó đã bị xoay chuyển. Điều này thật hạnh phúc, và tiện lợi.
Phá hủy chỗ này không có ý nghĩa gì khác hơn là thỏa mãn bản thân.
“Cậu hiểu chưa, Hoshii? Cậu phải làm gì đây nào?”
“Ừ. Tớ biết tớ phải làm gì rồi?”
“Đúng chứ? Vậy thì---”
Haruaki đột ngột ngừng lại. Tôi tự hỏi không biết chuyện gì đang xảy ra. Tôi quay người lại, và tôi thấy Mogi đang đứng đó.
“Sao thế?”
Tôi hỏi.
“Cho mình mượn Kazuki một chút nhé, được không?”
Nghe Mogi nói xong, Haruaki và tôi nhìn nhau.
“Ờ…Hoshii. Thôi, thế là đủ rồi chứ? Nếu cậu có gì muốn nói với tớ, tớ sẽ lắng nghe.”
“Ừ, cảm ơn Haruaki.”
Haruaki nói rồi bỏ đi – “Không có chi.”
Tôi tự hỏi không biết cô ấy muốn gì từ tôi. Cô ấy cần nói chuyện riêng tôi à?
Tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy. Gương mặt dễ thương quá. Khi tôi nghĩ thế, tôi không thể chịu nổi nữa và liếc nhìn đi chỗ khác.
“---”
Dù là người gọi tôi ra đây, Mogi cau có.
“…Tôi có chuyện phải hỏi anh lúc này. Có thể sẽ rất lạ lùng, nhưng hãy trả lời không do dự.”
“À, được thôi…”
Tôi gật đầu, nhưng dường như Mogi gặp vấn đề khi phải nói điều đó ra, và cô ấy vẫn cau có. Sau một lúc, cô ấy quyết định nhìn vào mắt tôi.
“Tôi có phải là Mogi Kasumi không?”
---hả?
Câu hỏi của cô ấy gây ngạc nhiên đến nỗi tôi còn không kịp cảm thấy bất ngờ và cứ đứng như trời trồng với gương mặt nghiêm túc.
Mogi liếc mắt đi chỗ khác, trông không được thoải mái.
“……này Mogi-san? Có lẽ cậu bị mất trí nhớ chăng?”
“…Tôi hiểu anh đang nghĩ gì. Nhưng xin anh hãy trả lời câu hỏi của tôi.”
“Đương nhiên cậu là Mogi Kasumi.”
Những lời nói nào tôi sẽ không bao giờ nói trong cuộc sống hàng ngày?
“Được rồi…”
Không hiểu vì sao Mogi thì thầm như thế và trông có vẻ hơi thất vọng.
“Được rồi. Có lẽ sẽ rất khó tin, nhưng xin anh hãy chuẩn bị và lắng nghe. Tôi là ---”
“--- Otonashi Aya.”
“--- hả? Otonashi Aya…? Mogi-san là Maria? Vậy có nghĩa là sao?”
Khi tôi thoát ra khỏi sự ngạc nhiên, Mogi tiếp tục.
“Ừ, tôi là Otonashi Aya. Rối tinh rối mù bởi tình huống ngớ ngẩn này mà trong đó bất kì ai, không có ngoại lệ nào, cũng đều gọi tôi là <<Mogi Kasumi>> dù ngoại hình và cách nói chuyện có khác biệt. Tôi mất niềm tin vào chính mình, nhưng chắc chắn tôi là <<Otonashi Aya>>.”
Cô ấy tự nhận như thế, nhưng người đang đứng trước mặt tôi là <<Mogi Kasumi>>. Tuy vậy, tôi cũng có cảm giác rằng những cử chỉ và cách nói chuyện đó hoàn toàn phù hợp với <<Otonashi Aya>> trong kí ức của tôi…
“Ơ…đúng rồi! Đây có phải là đa nhân cách thường hay xuất hiện trong truyện tranh không? Vậy có lẽ bây giờ cậu đang bị chuyển sang nhân cách khác…?”
Chuyện này cũng ngớ ngẩn không kém, nhưng vẫn nằm trong hiểu biết bình thường.
“Tôi cũng có suy nghĩ đó. Nhưng nếu như thế, đúng ra anh phải nghi ngờ cử chỉ bất thường của tôi, và đúng ra tôi cũng không biết đến cái tên <<Otonashi Aya>>. Tôi nói có sai không?”
Đúng thế, tôi chưa bao giờ nói ra cái tên <<Otonashi Aya>> trước mặt cô ấy.
“Vậy thì ngay từ đầu, tại sao cậu lại biến thành Mogi-san?”
“…đừng nhầm lẫn. Đơn thuần tôi chỉ thay thế vào vị trí của <<Mogi Kasumi>> thôi. Không phải tôi bị biến thành Mogi. Thôi…phải giải thích tình hình thế nào đây…À đúng rồi, anh sẽ biết rằng không có <<Mogi Kasumi>> trong lần 27 756 này nếu tôi là <<Otonashi Aya>>, đúng chứ?”
Tôi gật đầu.
“<<Mogi Kasumi>> đã biến mất. Vị trí của cô ấy trống không. Anh vẫn còn nhớ tôi nói rằng việc tôi trở thành học sinh chuyển trường không phải là ý định của tôi không? Có lẽ lần này tôi đã được đặt vào vị trí còn trống đó, thay vì trở thành học sinh chuyển trường.”
Thật là…ép người quá đáng.
“Làm gì có chuyện tớ, à không, cả lớp chứ, lại nhầm lẫn cậu với Mogi-san!”
“Đây đúng là một câu hỏi lớn dành cho tôi. Nhưng khi tôi đối đầu với câu hỏi đó, một câu hỏi khó khăn khác cũng được giải quyết. ‘Chủ nhân’ của ‘Lớp học Loại bỏ’ trải qua tất cả 27 755 vòng lặp. Vì thế, tính cách của cô ấy cũng có khả năng thay đổi. Tuy vậy, không một ai chú ý sự thay đổi này của cô ấy.”
Tôi phải thừa nhận rằng cô ấy nói cũng đúng.
“Cứ cho là có một quy tắc của ‘Lớp học Loại bỏ’ khiến không ai có thể chú ý để sự thay đổi của ‘chủ nhân’. Hơn nữa, sự thay đổi này không thể bị ngăn chặn bởi các quan hệ của chủ nhân. Mogi Kasumi từng là ‘chủ nhân’ nhưng đã biến mất vì lí do nào đó. Và bây giờ tôi đã biến thành cô ấy. Cho nên quy tắc này được áp dụng và không ai chú ý đến sự thay đổi nào, dù ngoại hình và tình cách của tôi, <<Otonashi Aya>> là hoàn toàn khác biệt.”
Bây giờ tôi đã hiểu lời giải thích của Mogi.
Nếu cô ấy thực sự là Maria, thì đây là lí do đáng để ăn mừng. Cũng có thể, ý của tôi ở đây là chính tôi không biết hiện giờ mình phải làm gì. Nhưng nếu đó là Maria, cô ấy hoàn toàn có thể dẫn đường cho tôi.
Tuy vậy ---
“Mình không tin.”
--- Tôi không chấp nhận chuyện này.
Dường như Mogi bất ngờ bởi sự kháng cự quyết liệt của tôi và đôi mắt của cô ấy mở to ra.
“…Tôi biết chuyện này rất khó tin, nhưng tôi không nghĩ là anh có lí do để phản đối.”
Tôi ngậm chặt môi.
“À, vậy sao. Thì ra anh không muốn chấp nhận sự thật này. Nếu anh chấp nhận, thì cũng có nghĩa là anh thừa nhận rằng Mogi là ‘chủ nhân’. Và anh cũng không muốn thừa nhận dù anh đã biết rõ. Dễ hiểu thôi. Dù gì thì anh đã yêu M---”
“Thôi đi!!”
Tôi buột miệng hét lên.
Cô nói đúng! Tôi hoàn toàn không muốn chấp nhận điều này. Và thứ mà tôi đang nói đến không phải là việc thừa nhận cô ấy là ‘chủ nhân’. Thứ mà tôi không chấp nhận là ---
“……Mình yêu Mogi-san.”
Tôi nén chặt hơi và nói.
“Tôi biết rồi.”
Mogi nhíu mày như thể đang muốn ra hiệu cho tôi rằng tôi không cần phải nói điều đó ngay lúc này.
“Vì thế --- cậu không thể là Maria được…!!”
Tôi nắm chặt tay lại. Nhìn thấy bàn tay của tôi rung lên, cuối cùng cô ấy cũng hiểu tôi muốn nói gì. Cô ấy mở to mắt ra và đóng miệng lại.
Tôi yêu Mogi.
Cảm giác đó vẫn không thay đổi, ngay cả bây giờ.
Cảm giác đó vẫn không thay đổi --- ngay cả khi Mogi giống như <<Otonashi Aya>>.
Nếu những gì Mogi nói là sự thật, thì tôi là một thằng ngốc không thể cứu chữa được nữa rồi. Còn không nhận ra được người mình yêu. Còn không nhận ra được người mình yêu đã bị thay thế bởi Maria. Cô ấy không có tội tình gì hết, chỉ là tôi không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.
Người ta nói, tình yêu là mù quáng. Nhưng đây lại là một mức độ khác hoàn toàn.
Giả tạo.
Tình yêu mà tôi đã có trong khoảng thời gian lâu đến mức khó tưởng tượng này lại hóa ra một tình yêu giả tạo.
Vì vậy tôi không thể chấp nhận nó. Tôi không thể chấp nhận rằng cô ấy là <<Otonashi Aya>>. Khoảnh khắc tôi chấp nhận điều đó, tình yêu này sẽ chấm dứt.
“Mình yêu Mogi-san!”
Vì thế, tôi thốt lên những lời nói đó như thể đang muốn tuyên chiến.
Đây là lời tỏ tình tệ hại nhất từ trước đến giờ. Một lời tỏ tình mà tôi không thèm nghĩ đến người đối diện, chỉ để phủ nhận sự thật này.
Cô ấy cúi đầu, không nói nên lời.
Tôi nắm chặt tay. Ngay cả như thế, tôi không còn lựa chọn nào khác.
“Nếu cậu cứ cương quyết tự nhận mình là Maria, vậy hãy chứng minh cho mình!”
Cô ấy vẫn cúi đầu, đứng tại chỗ một hồi sau.
Nhưng rồi dường như đã đi đến quyết định, cô ấy mở mắt ra và nói.
“Kazuki. Ngay cả khi anh chịu đầu hàng trước ‘Lớp học Loại bỏ’ này, điều đó cũng không làm tôi thay đổi nhiệm vụ của mình. Có lúc tôi đã nghĩ rằng tôi sẽ cứ để anh như thế. Tuy vậy, sau khi nghĩ lại, tôi không muốn điều đó xảy ra. Tôi không muốn anh phải quỳ gối xuống vì một việc thế này.”
Cô ấy nắm chặt tay tôi. Ánh mắt của tôi chợt bắt gặp cô ấy. Cô ấy đang nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Bây giờ anh sẽ nhận ra tôi không là ai khác ngoài <<Otonashi Aya>>.”
Cô ấy đặt tay của tôi lên ngực của cô ấy.
“C-cái gì thế---?”
“Tôi là một ‘chiếc hộp’.”
Cô ấy nói như thể đang tự hạ thấp chính mình.
“Vì thế, tôi không giống một con người như <<Mogi Kasumi>>.”
“Không phải điều ước của cô vẫn được ban cho sao? Nếu vậy thì Mogi-san cũng giống như thế! Ngay cả khi cô cho tôi xem ‘chiếc hộp’ của cô, điều đó không có nghĩa là cô là <<Otonashi Aya>>.”
Cô ấy lắc đầu.
“Trong những câu chuyện cổ tích thường hay có những nàng tiên chỉ ban cho một điều ước, đúng không? Khi anh nghe thấy câu chuyện như thế, anh có bao giờ nghĩ rằng <<Tại sao mình không ước mình có vô số điều ước nhỉ?>>?”
Tôi gật đầu. Nếu làm vậy, một người sẽ có vô số điều ước. Tôi đã nghĩ về điều này rồi.
“Thật đáng xấu hổ, nhưng điều ước của tôi cũng gần tương tự như thế.”
Cô ấy tự chế nhạo mình.
“Điều ước của tôi là --- <<Tôi muốn ban điều ước cho những người khác>>. Tôi trở thành một thứ để ban điều ước.”
“Đó ---”
Cũng giống như ‘chiếc hộp’.
Nhưng tôi nghĩ đây là một điều ước chính đáng. Nhưng tại sao cô ấy lại nở một nụ cười như thể đang tự chế nhạo mình?
“Nhưng tôi không thể hoàn toàn tin tưởng điều đó là có thể. ‘Chiếc hộp’ không ban cho ‘điều ước’ của tôi một cách hoàn toàn. Cứ mỗi người sử dụng tôi, ‘chiếc hộp’, đều biến mất. Bởi vì ‘chiếc hộp’ đã cảm nhận được cảm xúc của tôi rằng <<Không đời nào một ‘điều ước’ lại có thể được ban cho một cách thuận tiện như thế trong thực tế>>.”
Tôi không nói nên lời. Khi nào thì ‘chiếc hộp’ mới thỏa mãn với việc đùa giỡn với cuộc sống của chúng tôi?
“Kazuki. Tôi sẽ để anh chạm vào ‘chiếc hộp’ của tôi. Khi anh làm vậy, tôi sẽ không để anh hỏi câu hỏi ngu ngốc như tôi là ai nữa.”
Cô ấy gập tay của tôi lại và ấn vào ngực của cô ấy.
Tôi cảm thấy nhịp tim của cô ấy.
Ngay lúc đó ---
“Aaaa”
Tôi bị chìm xuống đáy biển. Dù đúng ra tôi đang đứng ở dưới lòng biển, ở đây vẫn sáng chói như thể mặt trời cũng đang ở đây. Tôi bị dòng nước mê hoặc. Tuy vậy, ở đây thật lạnh. Tôi không thể thở được.
Dường như mọi người đang vui vẻ. Dường như mọi người đang vui vẻ. Dường như mọi người đang vui vẻ. Dưới đáy đại dương. Họ nô đùa với cá. Họ ngạt thở, phình to ra, đóng băng, bị ép bởi áp lực nước và mỉm cười. Không gì có ý nghĩa ở đây. Không gì quan trọng ở đây. Những con rối ở khắp nơi. Chơi đùa. Truyện tranh. Hài kịch. Một bi kịch mà trong đó ai cũng vui vẻ.
Trong khung cảnh đó, một người đang khóc.
Chỉ có một người đang khóc, bị bao quanh bởi tiếng cười vui vẻ ‘HAHAHAHAHA’ của những người khác.
Tôi lắc đầu. Mình tưởng tượng ra thôi. Chỉ là tưởng tượng thôi. Tôi không thấy gì cả.
Nhưng tôi nhận ra một thứ. Tôi nhận ra cảm xúc của ai đó, tôi không thể trốn chạy được nữa.
Hoàn toàn đơn độc.
Tôi bò ra khỏi đáy biển và lại quay trở về nơi tôi đang hiện diện.
Cô ấy buông tay tôi ra.
Tôi chầm chầm lấy tay ra khỏi ngực của cô ấy, rồi tôi như kiệt sức và ngã quỵ xuống.
Ngay lúc tôi làm như thế, tôi cũng nhận ra rằng hai gò má của tôi ướt đẫm.
Tôi không thể phủ nhận được nữa. Sau khi xem những thứ như vậy, tôi không thể phủ nhận được nữa.
“Đây là ‘chiếc hộp’ của tôi – ‘Hạnh phúc Rạn vỡ’.”
Cô ấy là --- <<Otonashi Aya>>.
Mogi cũng có một chiếc hộp? Không còn quan trọng nữa. Đây không phải là lí do để phủ nhận Maria. Tôi không cần bất kì lí do nào. Tôi hiểu ra chỉ với một cú chạm nhẹ vào nó. Tôi hiểu rằng cô ấy là Maria.
Tôi chắc rằng cô ấy không muốn cho người khác thấy thứ này. Thế nhưng, cô ấy lại cho tôi xem.
Để tôi không đầu hàng ‘Lớp học Loại bỏ’.
“Maria, mình xin lỗi…”
Maria lắc đầu mỉm cười.
“---”
Cô ấy ghét cảm xúc của chính cô ấy.
Tôi nhận ra. Tôi nhận ra rằng cô ấy là <<Otonashi Aya>>. Thế nhưng, cảm xúc của tôi với cô ấy vẫn không thay đổi. Nụ cười của cô ấy trông vô cùng dễ thương đối với tôi. Những gì còn lại của tình yêu của tôi đã làm tôi lẫn lộn mà không hề biến mất.
Tôi cảm thấy thật đau đớn khi gắn chặt với tình yêu này, nước mắt của tôi không ngừng chảy.
“Kazuki.”
Maria gọi tên tôi.
“Sao?”
Và rồi cô ấy có một hành động khó tin.
Cô ấy ôm lấy tôi.
Dù tôi biết cô ấy đang làm gì, tôi không hiểu ý nghĩa của hành động đó.
Cái cách cô ấy ôm chầm lấy tôi không giống cô ấy chút nào – dường như ngập ngừng một cách kì lạ.
“Anh là người duy nhất nhớ được tên của tôi.”
Maria nói một cách khó hiểu.
“Nếu không phải nhờ có anh, tôi đã rất lẻ loi. Tôi phải thừa nhận rằng anh đã truyền sức mạnh cho tôi rất nhiều. Ngay cả khi tôi xem anh là ‘chủ nhân’. Vậy nên ---”
Cuối cùng tôi cũng hiểu ra cô ấy đang làm gì.
“--- ít nhất thì bây giờ, hãy để tôi giúp sức cho anh.”
Cô ấy ôm chặt tôi. Ngược lại với giọng điệu của cô ấy, cô ấy chỉ thực hiện nhẹ nhàng theo cái cách giống như che chở cho tôi hơn.
“Ít nhất bây giờ, trong lúc anh vẫn còn cảm thấy yêu tôi, tôi cũng sẽ dịu dàng với anh.”
Tôi không biết.
Tôi không biết rằng cảm giác hiện tại của tôi là hướng đến <<Mogi Kasumi>>, <<Otonashi Aya>> hay cả hai người.
Điều duy nhất mà tôi biết rằng tôi rất hạnh phúc khi cô ấy làm điều đó.
“A.”
Có lẽ ---
Có lẽ Maria không để tôi chạm vào ‘chiếc hộp’ của cô ấy chỉ vì tôi. Maria không muốn tôi gọi cô ấy là <<Mogi Kasumi>>. Vì thế cô ấy muốn bắt tôi thừa nhận sự hiện diện của cô ấy.
Tôi xem đây như là một khả năng trong chốc lát, nhưng rồi tôi nghĩ tôi đã suy nghĩ quá nhiều và vô ý cười lên.
“Hoshii, cậu nói gì với Kasumi khi tớ đi khỏi vậy?”
Sau giờ học – Haruaki lấy ngón tay chọc vào ngực tôi, nhe răng ra cười.
“Kasumi tỏ tình với cậu hay gì hả!?”
“À…không…”
Cô ấy bày tỏ với tôi rằng cô ấy là <<Otonashi Aya>>, nên xét theo nghĩa rộng thì cậu ấy nói cũng đúng.
“Cậu chối quanh co làm gì! Đáng ngờ thật! Trúng tim đen rồi phải không!? Chết tiệt, tớ ghen tị quá! Dù gì Kasumi cũng xinh đẹp hơn xưa!”
À vậy sao.
Nhìn thấy Haruaki nói cười vui vẻ, tôi hiểu ra mình phải làm gì.
Tôi đã đảm bảo rằng mình đã gặp lại Maria, nhưng bởi vì <<Mogi Kasumi>>, ‘chủ nhân’, biến mất đi đâu đó, tôi không biết mình phải làm gì.
<<Nếu cô làm cho Hoshino Kazuki là kẻ thù của cô, thì cô cũng khiến cho tôi bất tử thành kẻ thù!>>
Tôi nhớ lại những lời Haruaki từng nói với Maria. Bởi vì đã rất lâu rồi, nên tôi không chắc là câu chữ hoàn toàn chính xác hay không.
Đúng thế. Chắc chắn tôi phải nhờ cậu ấy giúp tôi.
“Haruaki, cậu nghe tớ nói tiếp chuyện lúc nãy được không?”
Trong phút chốc cậu ấy đứng ngẩn người ra, nhưng rồi cũng gật đầu mỉm cười.
“Lúc nãy tớ nói rằng tớ có chuyện phải làm đúng không? Tớ sẽ tiếp tục nói những gì tớ dự định nói với cậu.”
Tôi nhìn vào đôi mắt của Haruaki và tuyên bố.
“Tớ sẽ --- chống lại ‘Lớp học Loại bỏ’.”
Nghe thấy lời nói dứt khoát của tôi, cậu ấy mở to mắt.
“Ờ, nghe này…tớ chưa giải thích với cậu sao? Ngay cả khi chúng ta đang ở trong ‘Lớp học Loại bỏ’ – cậu không gặp bất kì trở ngại nào miễn như cậu không biết về nó.”
“Đúng. Nhưng tớ không thể! Tớ không thể chấp nhận một cuộc sống hàng ngày mà tớ không thể tiến lên phía trước vì mọi thứ cứ lặp đi lặp lại!”
“Tại sao?”
“Bởi vì --- tớ biết về nó, ngay lúc này.”
Tôi có thể ở lại đây mà không gặp bất kì rắc rối nào chỉ cần tôi quên rằng mình đang ở trong ‘Lớp học Loại bỏ’.
Tuy vậy, tôi biết về nó. Tôi biết rằng tôi đang hoàn toàn ở trong những ngày giả tạo.
Vì thế, tôi không thể làm ngơ trước sự thật này.
Có thể làm điều đó chỉ để tôi tự thỏa mãn bản thân. Nhưng ngay cả thế, tôi nghĩ tôi đang đúng và không thể hành động khác được.
“…thôi, tùy cậu. Nhưng tại sao cậu lại ngoan cố đến vậy?”
Haruaki đột nhiên hỏi.
Lí do…? Lí do tại sao tôi lại bám víu cuộc sống hàng ngày thật sự? Tôi đã nghĩ về điều đó. Và thật ra, sự gắn kết của tôi với cuộc sống hàng ngày có thể không bình thường.
“Có vẻ như lí do đó cũng liên quan đến sống và chết…”
Haruaki thì thầm.
À đúng rồi. Đây rồi. Lí do thật đơn giản.
“Đó là --- ý nghĩa của cuộc sống.”
Haruaki mở to mắt, dường như cậu ấy không đoán ra được câu trả lời này.
“Ý nghĩa cuộc sống? Đó là gì? Ý cậu là sao?”
“Tớ không thể diễn đạt được, nhưng…ví dụ nhé, khi cậu đạt 100 điểm trong bài kiểm tra mà cậu không học hành gì hết, cậu không cảm thấy vui vẻ gì, đúng không? Khi cậu cố gắng cày như trâu để đạt được điểm cao và rồi cậu đạt 100 điểm, cậu thấy vui hơn. Tớ nói có sai không?”
“Ừ, tớ hiểu rằng mọi thứ có giá trị hơn khi cậu đạt được nó sau nhiều khó khăn, hơn là chả tốn công sức nào mà có được nó.”
“Tớ nghĩ quá trình theo đuổi mục tiêu chính là ý nghĩa cuộc sống. Tớ không nghĩ điều đó là quá lớn lao. Ý của tớ là ai cũng sẽ phải chết. Cho nên kết quả của cuộc sống là cái chết! Đối với tớ, theo đuổi một thứ chỉ vì kết quả không thôi thì cũng không mang lại điều gì tốt đẹp.”
“Ai rồi cũng sẽ phải chết…Đúng thế.”
“Nếu đây là ‘Lớp học Loại bỏ’, nơi mà mọi thứ đều bị kẹt lại, vậy thì tớ sẽ không chấp nhận nó. Để bảo vệ ý nghĩa cuộc sống, cuộc sống hàng ngày phải tiếp diễn. Vì thế, tớ phủ nhận sự tồn tại của ‘chiếc hộp’, thứ cản trở cuộc sống hàng ngày.”
Haruaki lắng nghe chăm chú đến ý kiến của tôi.
…có lẽ tôi còn không cần nói với cậu ấy tất cả điều đó. Chắc chắn Haruaki sẽ giúp tôi vô điều kiện.
“Haruaki, cậu có giúp tớ không?”
Cậu ấy giơ ngón tay cái lên một cách tự nhiên.
Theo ý kiến của Haruaki, sau khi nói cho Maria và cậu ấy, tôi kể cho Kokone và Daiya nghe chuyện của tôi. Năm người chúng tôi tập họp quanh chiếc giường trong cái khách sạn sang trọng tôi đến trước đây cùng với Maria.
Tôi giải thích tình hình hiện giờ cho Kokone và Daiya.
Tôi đoán trước rằng Maria sẽ than phiền rằng giải thích cho mọi người hiểu chỉ tổ làm mất thời gian, nhưng về cơ bản cô ấy không gián đoạn tôi khi tôi nói và chỉ bổ sung thêm những gì còn thiếu. Có lẽ cô ấy muốn nghe những ý kiến khác về vấn đề này.
“Ờ… ‘Kasumi thực ra không phải là Kasumi mà là Otonashi Aya-san, trong khi đó Kasumi thật lại là ‘chủ nhân’, người tạo ra ‘Lớp học Loại bỏ’ và chúng ta không biết cô ấy ở đâu…Giải pháp là gì?’ – vậy ra đó là thứ cậu đang muốn nhắc đến, phải không Kazu-kun? …Tôi không hiểu! Làm sao tôi hiểu nổi!”
Kokone cứ ngã ra giường.
“Aaa, giường này sướng quá.”
“Tớ không hỏi ý kiến của cậu về cái giường, biết chưa?”
“Biết rồi!”
Cô ấy đáp lại câu đùa giỡn dở tệ của tôi với giọng tức giận. Tuy vậy, tôi nghĩ Kokone đang ngẫm nghĩ một cách nghiêm túc dù thái độ của cô ấy có hơi thoải mái.
“Tôi muốn hỏi vài thứ…”
Daiya xen vào.
“Nếu đây là ‘Lớp học Loại bỏ’, vụ tai nạn này không thể tránh khỏi này sẽ lại tiếp diễn, đúng chứ?”
“Chắc là thế.”
Maria trả lời câu hỏi của hắn.
Cái gì…Daiya hỏi thật à?
“Làm gì mặt nhìn ngu vậy Kazu? Coi chừng ruồi bay vô miệng bây giờ.”
“À không --- tớ chỉ ngạc nhiên rằng cậu lại tin ‘Lớp học Loại bỏ’ nhanh đến thế.”
“Làm gì có chuyện đó!”
Daiya thốt lên.
“Ờ…hử…?”
“Chưa kể nếu chỉ có đầu óc của cậu có vấn đề, mà giờ ngay cả Mogi cũng nói những điều kì lạ như thế một cách bình tĩnh. Ngay cả khi đằng sau chuyện này có bí ẩn gì đi nữa, suy nghĩ về nó nhức óc lắm. Thế cho nên bây giờ tôi quyết định chấp nhận ‘Lớp học Loại bỏ’, và tránh không suy luận nữa.”
Hắn đang vòng vo, nhưng chắc nói ngắn gọn là hắn đang giúp bọn tôi?
“Rồi sao nữa, Daiyan? Vụ tai nạn có thể tái diễn. Rồi sao?”
Haruaki thúc giục chủ đề tiếp tục.
“À. Nếu vụ tai nạn vẫn tái diễn như mọi khi, vậy ai sẽ là nạn nhân? Mogi không còn ở đây nữa, không phải sao?”
“Đương nhiên là…tôi. Điều này cũng dễ hiểu nếu tôi phải nhận vai trò này, bởi vì vị trí của cô ấy bị ép buộc lên tôi.”
“Có phải lúc nào Kasumi cũng bị xe đụng không?”
Haruaki hỏi.
“Không, có khá nhiều trường hợp người khác bị tai nạn khi họ cố gắng cứu cô ấy. Tôi, Kazuki, Mogi, và ngay cả anh khi anh cố gắng cứu tôi khi tôi đang cứu Mogi. Và không chỉ một lần, mà cả trăm lần.”
“Ồ! Không giỡn chứ? Khoan đã, không phải vài trăm lần là hơi bị khó xảy ra sao? …à, không, không cần thiết lắm. Dù gì một người sẽ có cùng hành động trong cùng một tình huống cũng là điều hợp lý.”
“Ngoài ra, chủ yếu trong những trường hợp mà anh tỏ tình với tôi trước đó.”
Maria nói với vẻ sửng sốt.
“Một thằng đàn ông hi sinh chính mình để cứu người con gái mình yêu…ối trời ơi! Mình bảnh hết sức!?”
“Nói thật nhé, anh tự lo thân mình đi.”
“Á-ác thế.”
“Cố gắng hình dung khi vị trí của chúng ta thay đổi đi. Cứ tưởng tượng rằng anh phải chịu đựng như thế nào khi thấy một người nào đó yêu anh, hi sinh vì anh…hành động của anh khiến tôi do dự khi nhắm đến ‘chiếc hộp’ và làm tôi cảm thấy có lỗi vô cùng. Đó là cách hiệu quả cực kì để làm tan nát trái tim của tôi.”
“Ừ……”
Haruaki nhăn nhó.
Nhưng tôi đoán rằng cậu ấy sẽ không suy nghĩ lại bởi vì những hành động của cậu ấy không có gì sai.
“Nhắc mới nhớ, tớ tỏ tình với cậu bao nhiêu lần rồi, Aya-chan?”
“Chính xác là 3 000 lần.”
“T-tuyệt, mình yêu say đắm thật…”
“Vậy ra cậu bị đá 3 000 lần rồi! Đó là một kỉ lục bị đá nhiều chưa từng thấy, đúng chưa!? Sự vô dụng của cậu làm tôi cảm thấy hứng thú một chút đấy, Haru!”
“Im đi, Kiri!”
Hai người này hài hước thật.
“Mogi…à, không, bây giờ tôi sẽ gọi cậu là Otonashi. Otonashi, tại sao Mogi lần nào cũng đến nơi đó, dù biết rằng vụ tai nạn sẽ xảy ra?”
Maria nhíu mày khi nghe câu hỏi của Daiya và trả lời.
“Nó được xác lập trong quy tắc của ‘Lớp học Loại bỏ’, chắc là thế? Oomine, tôi nghĩ là anh đã thấy trước được điều này, nhưng tôi đã cố gắng ngăn chặn vụ tai nạn vô số lần rồi.”
“Ừ, đương nhiên là ngay từ lúc đầu cậu sẽ không hi sinh chính mình. Nên cuối cùng cậu đi đến quyết định đó cũng là điều dễ hiểu. Tuy thế, nếu là tôi tôi sẽ không bao giờ lựa chọn để chiếc xe tải đụng mình.”
“Này, tại sao các cậu lại nói về vụ tai nạn thế? Mọi chuyện vẫn không được giải quyết nếu chúng ta không tìm Mogi, đúng chứ?”
Kokone nghiêng đầu và xen vào bọn họ. Daiya nhìn đi chỗ khác một cách không hài lòng.
“Cái đài phát thanh hình người này ồn ào thật.”
“Ahaha. Chỉ khi cậu bị xe tải đụng hơn 20 000 lần thôi, không phải sao? ☆”
“Hỏi thôi nhé, Kiri, làm sao cậu tìm được Mogi?”
“Ờ…ai mà biết. Rồi sao, cậu biết không!?”
“Chả có.”
“Oho…Tôi rất ngạc nhiên khi cậu ra vẻ vô tội trong khi gọi tôi là cái đài phát thanh gây ồn. Sao cậu không bỏ phéng cái tên ‘Oomine’ đi rồi thay vào đó gọi bằng ‘Ngài Ngây thơ’ cho rồi? Daiya Ngây thơ, chuẩn không cần chỉnh!”
“Tôi không phải là người duy nhất không biết. Những người khác cũng không hề biết. Phải không?”
Haruaki và tôi nhìn nhau. Ừ, hắn nói đúng. Nếu chúng tôi biết, chúng tôi đã đề nghị từ lâu rồi.
“Vì thế, chúng ta phải tìm một giải pháp khác. Do đó, tôi để mắt đến vụ tai nạn, một sự kiện rõ ràng quan trọng trong vòng lặp này. Một suy nghĩ hoàn toàn bình thường. Thưa cô Đài phát thanh chết bằm, cô có thể chấp thuận cho tôi không?”
“Hừ…”
Sau khi bị lên giọng giải thích, Kokone bực tức ngậm chặt răng.
“Mà này, bằng cách ngăn chặn vụ tai nạn, chúng ta có thể có bước tiến triển nào đó. Nếu có khả năng tiến triển, chúng ta cũng nên thử. Đó là điều cậu muốn nói phải không Daiyan?”
Daiya gật đầu sau khi Haruaki tóm tắt.
“Chính xác. Nhưng chẳng có nghĩa lý gì nếu chúng ta không ngăn chặn được vụ tai nạn.”
“Không---” – Maria phản đối lời nói của hắn. “Rất đáng thử xem sao. Tôi bị giới hạn khi tôi còn đơn độc, nhưng với từng này người thì có thể nó sẽ thành công bằng cách nào đó.”
“Số lượng người có là vấn đề không? Số không vẫn là số không, dù có nhân với mấy đi chăng nữa. Điều này cũng giống như tình trạng bất khả thi hiện giờ, phải chứ?”
Daiya phản đối.
“Tôi hiểu ý của anh. Nhưng tôi tin rằng có một khả năng nào đó. Dù gì thì những điều kiện hiện giờ đã đổi khác. Tôi không phải là Mogi, mà là <<Otonashi Aya>>. Cơ hội không còn là số không như trước nữa. Cho nên tăng tỉ lệ cơ hội bằng cách tăng số lượng người ít nhất cũng không sai, anh có đồng ý không?”
Daiya khoanh tay và cân nhắc một lúc, rồi cuối cùng cũng gật đầu và nói, “Cũng có lí.”
“Được rồi! Quyết định thế nhé. Lần này chúng ta sẽ thử! Bằng cách nào đó chúng ta sẽ ngăn được vụ tai nạn! Có ai phản đối không?”
Không ai phản đối với lời tóm tắt của Haruaki.
Ừ. Việc đó, chắc chắn sẽ thành công. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện