[Dịch] Tử thần thiết kế sư

Chương 4 : Báo thù (4)

Người đăng: no_dance8x

.
-----o0o----- Ban đầu, khi Mộc Tử chế tạo kế hoạch ngoài ý muốn để giết người đàn ông kia. Hắn đã nằm ở trên chiếc giường sắt, trong lúc vô tình thấy chiếc quạt trần trên đỉnh đầu thì linh cảm mới bất ngờ lóe lên... Lúc này, khi hắn đang cần linh cảm kia lóe lên thì nó vẫn không chịu xuất hiện. Cửa gỗ cổ xưa, cây táo ở cửa ra vào, đường lát đá, cống thoát nước, công viên, tiệm ăn, quãng đường đi làm, một chỗ có đèn đỏ, canh gác ở cửa ra vào của nhà máy.. Đó là nhưng hành động và những vật cố định bên cạnh Ưng Câu Tị Tử. Mộc Tử đều đã giám sát là thử điều khiển những thứ này. Tuy có nhiều nơi đến như vậy nhưng Mộc Tử cũng không thể tạo ra kế hoạch ngoài ý muốn như ý hắn. Vì đêm qua vừa trải qua một trận bão nên nhiệt độ hôm nay rất thấp. Trên người Mộc Tử chỉ là một bộ quần áo đơn giản nhưng hắn không cảm thấy lạnh lẽo chút nào. Hắn đi theo từ cửa nhà Ưng Câu Tị Tử đến công viên rồi tiến tới cửa ra vào của nhà máy. Một lần nữa, trên đường đi, Mộc Tử vừa quan sát không ngừng vừa suy nghĩ. Trên đường đi, Mộc Tử cũng ngẫu nhiên gặp qua vài người nhưng không ai chú ý đến thần sắc nặng nề chất chứa đầy tâm sự cùng tâm tư bên trong hắn. Mộc Tử muốn trí mạng tuyệt đối. Ngoài ra còn phải là một kế hoạch hoàn toàn ngoài ý muốn, khiến thần cũng không biết quỷ cũng không hay. Mỗi một nơi, từng một cảnh vật đều có khả năng chế tạo một chuyện ngoài ý muốn. Nhà trệt, phòng nhỏ, vừa ra cửa là một con đường trải nhựa, mặt đường bằng phẳng. Sau khi ra ngoài rẽ sang bên trái chính là một cây táo, thân cây tuy cong vẹo nhưng cành lá rậm rạp. Cây táo...cây táo??? Mộc Tử nhớ rất rõ, vào lúc người thứ mười đi qua, lúc hai chân hắn đang giẫm dưới những chiếc lá rụng do mưa gió trên đất thì cái linh cảm kia chợt lóe lên. Đúng là ây táo! Đứng dưới tán cây, Mộc Tử nheo mắt tính nhẩm khoảng cách giữa cây táo và cửa lớn. Con đường rất chật, ngoài cây cối hai bên thì đều là tường. Cho nên, hắn phải đừng ở dưới gốc cây này. Vả lại, những cái cây này cách cửa nhà của Ưng Câu Tị Tử cũng không xa. Sau những ngày quan sát ở đây, hắn biết được Ưng Câu Tị Tử đều đi qua nơi này ít nhất một lần vào mỗi buổi sáng. Mà nơi hắn thường đi qua, vừa vặn có một cành cây lớn bằng bắp chân vươn ra. Như vậy, nếu thời điểm hắn đi qua tán cây mà cành cây này gãy rồi rơi xuống người, cộng thêm sức nặng của cành lá có thế đủ khiến hắn ngã xuống đất... Nhưng như vậy thì làm như thế nào mới có thể khiến nhánh cây này rơi xuống trên đầu hắn ngay lúc hắn vừa đi qua đây? Đương nhiên, muốn gian lận ở trên cành cây thì Mộc Tử chỉ cần một cây búa hay một lưỡi cưa, sau đó tốn vài phút trong đêm liền có thể hoàn thành, nhưng nếu hắn làm như vậy thì những vết cưa, mạt cưa để lại vô cùng rõ ràng rồi. Cho nên, cách đó không thể dùng được... Làm sao để che dấu những dấu vết này đây? Mộc Tử vân vê tóc tên trán, trong đầu đau khổ suy tư. Sau đó, hắn lại nhìn thấy những chiếc lá dưới chân. Đúng, mưa! Đêm qua có mưa, không phải vừa vặn cung cấp một điều kiện hay sao? Mỗi lần mưa bão qua đi, kéo đứt một hai nhánh cây cũng là bình thường. Mọi người cũng vì vậy mà xem mưa chính là thủ phạm. Trừ phi có một thám tử thần thánh như Sherlock Holmes mới có thể hoài nghi con người tạo ra. Chỉ có điều, trong hiện thực có bao nhiêu thám tử như vậy chứ? "Đây chẳng lẽ chính là ý trời sao? Ngay lần đầu tiên trả thù cũng liên quan đến mưa?" Mộc Tử cười khổ rồi than. Như vậy, hắn còn một vấn đề, đó chính là làm thế nào để nắm chắc thời gian. Như vậy mới có thể khống chế thời gian cành cây gãy xuống theo ý mình mà không ai có thể tìm ra dấu vết. Nhánh cây sẽ không tự nhận thức con người, vì không chỉ có Ưng Câu Tị Tử đi bên dưới nó. Chỉ có nắm chặt thời gian mới có thể khiến nó rơi xuống... Mộc Tử suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc cũng xác định ra phương hướng: Nhánh cây này cần sự tác động của Ưng Câu Tị Tử, cũng chính hắn kéo nhánh cây này xuống mới khiến nhánh cây tự nhiên đứt gãy! Và như vậy, nhánh cây đó mới chuẩn xác nện lên đầu Ưng Câu Nhị Tử. Như vậy, làm sao thì mới có thể khiến Ưng Câu Tị Tử kéo nhánh cây này, rồi nhờ đó mới tạo thành vết thương trí mạng ngay trên đầu? Mộc Tử lại bắt đầu vò đầu suy nghĩ. Hắn hiểu rất rõ, chỉ có cách treo một thứ đồ vật nào đó trên nhánh cây này hoặc một nhánh cây nào khác mới có thể khiến Ưng Câu Tị Tử ngoan ngoãn đem cành cây kéo xuống. Trên cây không có táo, vả lại, nhánh cây này cũng không phải là mỹ nữ lại càng không phải vàng thỏi để gây hứng thú cho Ưng Câu Tị Tử. Như vậy, trên nhánh cây phải treo một thứ đồ tràn ngập sức hấp dẫn đối với hắn. Tiền? Đối với lại người như gã lão Đại này tiền chính là thứ có sức hấp dẫn lớn nhất. Nếu hắn đi dưới tán cây mà nhìn thấy trên nhánh cây treo một tờ tiền có giá trị khoảng một trăm tệ thì,... quả thật không gì có thể ngăn cản hắn túm lấy nhánh cây. Nhưng tuyệt đối không thể là tiền bởi như vậy rất không hợp lý. Vả lại, không có người ngu ngốc đến nỗi "Vô tình" treo một số tiền lớn như một trăm tệ lên trên nhánh cây. Vật này phải đặt trên nhánh cây một cách hợp lý để tạo một cảm giác an toàn đối với người nhìn thấy. Nếu không sẽ dễ dàng khiến họ hoài nghi. Như vậy, vật này là cái gì? Vật này là cái gì đây...? Lúc này, Mộc Tử cực kỳ thống khổ, đầu óc hắn liên tục xuất hiện nhiều suy nghĩ khác nhau. Mộc Tử lại vò đầu đầu, tựa hồ hắn muốn kéo đứt từng sợi tóc trên đầu vậy. Giống như một bộ phim điện ảnh nhẹ nhàng vui vẻ phát đến đoạn đặc sắc nhất, khẩn trương nhất thì đột nhiên bị cúp điện, màn hình trở nên đen kịt. Mộc Tử suy nghĩ thật lâu nhưng vẫn không có đầu mối nào. Hắn đã phải tưởng tượng ra lần lượt từng bước, nhưng đến bước cuối cùng lại bị rong rêu che kín. Không phải thiếu sức hấp dẫn mà chính là rất không hợp lí. Bất đắc dĩ lắc đầu, Mộc Tử rời khỏi tán cây, chậm rãi bước đi trên đường. Hắn lại nghĩ tới một vấn đề khác. Đó là dù cho nhánh cây có rơi đúng lúc trúng ngay Ưng Câu Tị Tử thì sao chứ? Nếu nện trúng đầu thì khác tốt rồi, nhưng chỉ là khiến hắn ngã xuống đất thì lại rất khó mất mạng, thậm chí tổn thương tạo thành cũng cực kỳ nhỏ bé. Mà kết quả như vậy... ngoài yếu tố ngoài ý muốn, nhìn qua nhìn lại cũng không có ý nghĩa nào khác. Hai vẫn đề tựa như hai ngọn núi lớn, trầm trọng đặt trên đỉnh đầu cũng Mộc Tử. Mặt trời trên bầu trời đã lên cao, độ ấm dần tăng lên, người đi đường cũng dần trở nên đông đúc. Mỗi người cứ như bị ánh nắng chói chang của mặt trời bao phủ quanh người. Ban ngày ban mặt! Trong lúc đang cùng ý, Mộc Tử đành đem hai vấn đề khó khắn nọ ném qua một bên rồi cũng vì vậy mà hắn nghĩ đên từ ngữ này. Dưới cảnh tượng ánh mặt trời tươi đẹp như thế này, thoạt nhìn chính là hoàn cảnh tươi sáng. Tại sao ta cứ giữ nguyên lối suy nghĩ như trong kế hoạch mãi? Như vậy, ta có phải là loại người âm hiểm hay không? Mộc Tử nheo mắt lại rồi hướng lên bầu trời nghênh đón ánh nắng mãnh liệt. Ánh mặt trời nhanh chóng tạo cho Mộc Tử cảm giác đau đớn ở hai mắt. Trong lúc không tự chủ được, hắn chợt nhắm mắt lại. Nhìn cảnh tượng tối đen trước mắt hắn nhìn thấy rất nhiều bóng dáng: Ban đầu là hình ảnh mẹ hắn ôn hòa cười, người đàn ông cũng hiền lành bên cạnh, một nhà ba người ấm áp biết bao,... Nhưng hình ảnh hắn nhìn thấy tiếp theo chính là cảnh người đàn ông đó cãi nhau kịch liệt với mẹ hắn,... rồi ánh mắt tràn đầy thù hận của người mẹ kế... cảnh mẹ nắm lấy bàn tay gầy như que củi của hắn... người đàn ông kia vung tay đánh hắn,... Rất nhiều hình ảnh nhanh chóng giao nhau tại một chỗ rồi tạo thành hai giọt chất lỏng đắng chát. Sau khi đảo quanh đôi mắt, chất lỏng đó tựa như bánh xe có cánh quat xoay tròn bên trong máy giặt, không ngừng gột rửa những tạp chất trong mắt. Rốt cuộc, hai giọt chất lỏng cũng tràn ra. Sau đó lưu lại hai dấu vết ướt át trên má hắn. Mộc tử mở mắt, trải qua sự tẩy rửa của nước mắt. Ánh mắt hắn dần trở nên thanh tịnh cùng thâm thúy đến dị thường. Hắn đưa mắt nhìn sợi dây điện bên trên cây táo. -----o0o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang