[Dịch] Tử thần thiết kế sư
Chương 22 : Ác Mộng (8)
Người đăng: no_dance8x
.
-----o0o-----
Một ngày mới lại bắt đầu.
Mặc dù hai người phải đã giằng co suốt đêm hôm qua nên hôm nay cảm thấy rất mệt mỏi nhưng công việc thì lại không thể không làm. Gần bảy giờ sáng, Sở Tuyết Lâm và Tưởng Hiểu Phân rời khỏi biệt thự, lên xe hơi đi đến công ty.
Vì mấy ngày hôm trước có một trận mưa rất to nên trên đường có nhiều vũng nước đọng. Khi những tia nắng nhẹ của buổi sáng chiếu xuống đất lại được phản xạ thành những ánh sáng chói mắt.
Trên đường đi, hai người đều im lặng khiến không khí trong xe rất nặng nề.
Sở Tuyết Lâm vừa lái xe vừa suy nghĩ về những việc xảy ra ngoài hôm qua.
Làm một người đứng ở bên ngoài cửa sổ tầng hai cũng không khó lắm. Nếu quả thật dùng suy luận lúc trước đó là Lý Thiên còn có đồng đảng thì... việc này rất dễ dàng làm được. Khi đó, gã đồng đảng đứng trên mái nhà sẽ thả một sợi dây thừng để treo Lý Thiên. Vì trời rất tối cho nên trong phòng ngủ rất khó nhìn thấy sợi dây này. Nếu giải thích như vậy thì việc Lý Thiên xuất hiện rồi đột nhiên biến mất cũng có thể giải thích dễ dàng: Chỉ cần mái nhà có người thì tùy ý sẽ có thể kéo Lý Thiên lên hoặc thả hắn lơ lửng trên không trung.
Ừm, điểm này tạm thời cứ kết luận như vậy. Nhưng... nhưng còn cái đầu bị mũi tên của mình bắn trúng thì sao?
"Cái đầu kia tuy bị bắn thủng nhưng hình như không tổn thương một cọng lông nào cả. Quả thật rất tà môn..." Sở Tuyết Lâm càng ngày càng nhíu lông mày thật chặt.
Đầu mối thì nhiều nhưng không có lời giải nào hoàn hảo...
"Hôm nay anh sẽ về hơi trễ... Mặc dù như thế nào thì em nhất định phải cẩn thận một chút. Nếu thật sự không thể chịu được thì liền mang Sở Sở đến nhà ba mẹ ở một đêm."
Trên đường đi, Sở Tuyết Lâm nhận được một cuộc điện thoại, nội dung đại khái là chi nhánh của công ty ở thành phố Tân Nam gặp một chút phiền toái nên cần hắn đích thân đi đến xử lí. Sở Tuyết Lâm vốn đang định đề phòng cả đêm để phiền phức không tăng thêm nhưng dù sao sự việc này hắn phải đi giải quyết. Sau khi đưa Tưởng Hiểu Phân về công ty, hắn liền lái xe đến thành phố Tân Nam ngay lập tức. Tất nhiên, trước khi đi hắn đã dặn dò nàng thật kỹ lưỡng.
Con ngươi của Tưởng Hiểu Phân tràn đầy tơ máu, nàng gật đầu trả lời: "Em biết rồi. Trên đường anh nhớ phải cần thận một chút.".
Sau khi thấy chiếc xe của chồng mình đã khuất xa, Tưởng Hiểu Phân mới âm thầm trở về phòng làm việc.
Nhìn một đống văn kiện cần phải xử lí, nàng có một cảm thấy mệt mỏi cực kỳ nhưng cũng chỉ đành thở dài mà bắt đầu mở máy tính lên.
Hôm nay máy tính của công ty khởi động hơi chậm.
Rốt cuộc màn hình đã hiện lên hệ thống trang chủ của công ty.
Tưởng Hiểu Phân thở ra một hơi rồi di chuyển con chuột.
Bổng nhiên một chuyện kỳ quái xảy ra.
Màn hình tối đen như mực!
Trong khi Tưởng Hiểu Phân đang tỏ ra kinh ngạc thì màn hình chợt lóe lên, khuôn mặt của Lý Thiên chợt xuất hiện trong màn hình.
Tưởng Hiểu Phân không thể tin dụi dụi con ngươi. Màn hình không hề có bất kỳ thay đổi nào. Chân dung của Lý Thiên vẫn chiếm cứ màn ảnh, hắn đang mỉm cười vui vẻ, dường như khóe miệng còn mang theo một nụ cười trào phúng rõ ràng.
Tưởng Hiểu Phân điên cuồng nhấp chuột...
Đúng lúc này, ở bên ngoài lại vang lên những tiếng đập cửa mạnh mẽ khiến Tưởng Hiểu Phân càng cảm thấy hoảng sợ. Sau khi vội vàng tắt màn hình, nàng đè nén tâm tình bất an mà nói: "Vào đi."
Cửa vừa mở thì gã trưởng phòng quản lí mạng lưới internet của công ty vội vã chạy vào trong rồi nói với Tưởng Hiểu Phân một cách gấp gáp: "Giám đốc Tưởng à, mạng lưới internet của tất cả máy tính trong công ty đều bị tê liệt rồi!"
Vừa dứt lời, Tưởng Hiểu Phan chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm rồi ngã ngửa xuống mặt ghế êm ái...
Trong lúc đó, ở phòng trọ Phượng Tường
Trong lòng Mộc Tử nóng như lửa đốt, hắn dừng xe máy trước cửa rồi chạy nhanh lên lầu.
Vừa xông vào cửa phòng, hắn liền quát lớn: "Sở Tuyết Lâm xong đời rồi...!"
Nói đến đây, đột nhiên hắn trở nên ngây dại.
Lý Thiên đang ở ngay phía sau cánh cửa, hiện giờ đang nháy mắt với hắn liên tục. Mà ở trước cửa sổ lại có một người đang ngồi ngay ngắn trên ghế salon.
Âu Dương Lục Sắc!
Mộc Tử ngẩn người khoảng chừng mười mấy giây rồi mới có thể đi đến bên cạnh Âu Dương Lục Sắc, trên mặt hắn hiện đang tràn đầy hoài nghi hỏi nàng: "Âu Dương, em..."
Âu Dương Lục Sắc không cử động, hiện giờ nàng không còn ôn nhu như trước, cũng không hề mỉm cười mà trên mặt lại có một cảm xúc khác... đó chính là phẫn nộ. Không để Mộc Tử nói hết câu, nàng lại thở dài rồi cắt lời: "Anh có thể nói chuyện tiếp với chú Lý mà, Sở Tuyết Lâm thì sao?"
Mộc Tử cực kỳ kinh ngạc nhưng rất nhanh lại bình tĩnh lại. Hắn chậm rãi ngồi xuống trước mặt Âu Dương Lục Sắc, sau đó mới nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của nàng: "Được rồi. Nếu em có nghi vấn gì thì cứ hỏi đi. Có một số việc anh không hề muốn cho em biết nhưng hiện giờ anh không muốn giấu diếm nữa."
"Tốt." Âu Dương Lục Sắc gật gù: "Khi em hỏi về người nhà của anh, anh nói anh là cô nhi và không hề có người thân."
"Đó là sự thật." Mộc Tử gật đầu: "Anh không lừa em."
"Được rồi. Anh đã là cô nhi vậy phải có một nghề nghiệp ổn định để nuôi sống mình hoặc một gia tài rất lớn mới đúng chứ? Nhưng theo quan sát của em từ khi quen biết đến này, khả năng này rất nhỏ."
"Anh đã giải thích với em rồi đó thôi, kỳ thật anh viết truyện kiếm tiền trên mấy website tiểu thuyết để sống qua ngày. Đó cũng là lý do ban ngày anh đi học nhưng buổi tối lại ở nhà đấy." Mộc Tử tự bào chữa cho mình.
Âu Dương Lục Sắc lắc đầu cười lạnh rồi nói: "Anh đừng tưởng em dễ bị gạt như đứa bé ba tuổi. Mấy ngày hôm nay anh không hề ở nhà mà trên thực tế, sau khi anh đưa em về nhà thì ngay lập tức đi đến tập đoàn Sở Hiểu!"
Mộc Tử lắp bắp kinh hãi: "Âu Dương, tại sao em lại biết? Chẳng lẽ... em theo dõi anh?"
Gò má của Âu Dương Lục Sắc dần dần đỏ ửng.
"Bởi vì em quan tâm đến anh." Nói xong nàng thầm liếc Lý Thiên, người đang đóng vai "bóng đèn", đang nhìn trộm ở trước cửa.
Lý Thiên cũng rất biết điều nên liền đẩy cửa ra rồi âm thầm rời khỏi căn phòng.
"Nếu như có thể, vậy xin anh nói cho em biết. Mộc Tử à, anh đang làm cái gì vậy? Còn mấy con virut hôm trước anh nhờ em chế tạo nữa? Cho đến lúc này, anh có quan hệ gì đối với tập đoàn Sở Hiểu?"
Mộc Tử vuốt ve mấy cọng tóc trên trán, khuôn mặt dần lộ ra một chút ôn nhu xen lẫn vui mừng: "Được rồi, trước khi kể câu chuyện này, anh muốn em trả lời. Tại sao hôm nay em không đi làm mà chạy đến nơi này? Không phải anh đã báo cho em biết hôm nay anh không đi học qua điện thoại hay sao?"
"Cũng vì em không biết tại sao anh không đi học nên mới đến đây." Âu Dương Lục Sắc ôn nhu nói: "Chắc anh không biết, từ tối qua em đã ở dưới lầu chờ anh đến năm giờ sáng thì mới thấy anh lái motor chở chú Lý về nhà. Em... em lo lắng anh xảy ra chuyện không may."
Mộc Tử lại cảm thấy kinh ngạc: "Em chờ anh ở dưới lầu suốt một đêm?"
"Đúng vậy. Bởi vì em muốn biết. Trong lúc anh không ở bên em thì anh đang làm những việc gì." Âu Dương Lục Sắc kiên quyết nói.
Mộc Tử kinh ngạc nhìn cô bé xinh đẹp động lòng người ở trước mắt mình rồi không kiềm lòng được mà đem bàn tay nhỏ bé không xương của nàng đặt trong lòng mình: "Em thật ngốc nghếch, lúc ấy anh lại không nhìn thấy em. À, tại sao em lại không chào anh một tiếng?"
"Thứ nhất, em rất tức giận vì anh đã lừa gạt em. Vả lại khi đó em không muốn để ý đến anh nữa. Thứ hai, anh về trễ như vậy nên em muốn anh nghỉ ngơi sớm..."
Mặc dù Âu Dương Lục Sắc nói ra hai nguyên nhân nhưng trong lòng Mộc Tử hiểu, không phải thứ nhất mà lý do thứ hai mới quan trọng nhất.
Một cảm giác ấm áp lan rộng khắp toàn thân, hắn kéo Âu Dương Lục Sắc vào trong lồng ngực của mình.
"Âu Dương, bây giờ anh sẽ kể cho em một câu chuyện không thể tưởng tượng..."
-----o0o-----
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện