[Dịch] Tử thần thiết kế sư

Chương 15 : Tình kết Ngô Đồng (7)

Người đăng: no_dance8x

.
-----o0o----- Tâm tình của Mộc Tử chợt trầm xuống. Một cỗ phẫn nộ xen lẫn tuyệt vọng cứ như gáo nước lạnh dội từ đầu đến chân khiến hắn có cảm giác lạnh như băng. Mộc Tử hi vọng tất cả mọi thứ trước mắt đều chỉ là ảo giác, hoặc chỉ là một cảnh tượng trong mơ. Thế nhưng... Hắn nhìn thấy rất rõ ràng. Khi xuống xe cùng người đàn ông đeo mắt kính kia, bà chủ cứ như một con chim non nép vào ngực của người đó rồi thân mật tiến vào biệt thự... Hình ảnh này khiến Mộc Tử thất vọng vô cùng. Hắn cảm thấy thật sự buồn nôn, tất cả hảo cảm về bà chủ tất nhiên cũng bị ném lên chín tầng mây. Thì ra tất cả đều là sự thật... Bà chủ lại có thể như thế sao? Vì cái gì nàng lại làm vậy chứ? Mộc Tử hồn bay phách lạc rời khỏi bụi cỏ rồi ngơ ngác đi ra vỉa hè. Trong đầu của hắn nhiều lần hiện lên bóng dáng của hai người. Đó là bà chủ xinh đẹp, thân thiết, người còn lại chính là người mẹ kế với ánh mắt cùng bụng dạ độc ác. Hai bóng dáng này không ngừng hiện lên, bất luận hắn có cố gắng thế nào thì hai người đó vẫn tiến đến gần nhau rồi hoàn toàn dung hợp thành một. "Ngưng tỷ. Cô đã khiến tôi thật sự thất vọng! Cô đã khiến tôi thật sự thất vọng!!!" Trong lòng hắn không ngừng gào thét như vậy. Vào thời điểm Mộc Tử bước đi trên đường với tâm trạng phiền não thì bỗng nhiên một âm thanh bén nhọn vang lên. Ở sau lưng! Mộc Tử hoảng sợ rồi quay đầu lại. Trước mặt hắn là chiếc Audi nãy giờ luôn bám theo. Cửa xe bật mở. Từ trong xe, một cái cái đầu trọc thật lớn vươn ra. "Ông chủ?" Mộc Tử kinh ngạc thốt lên. Thì ra người ở bên trong chiếc Audi và bám theo nãy giờ chính là ông chủ! Vừa rồi khi ngồi trong xe, hắn đã trơ mắt nhìn vợ của mình cùng người khác...? "Lên xe." Khuôn mặt phì độn (mập mạp, to lớn) của ông chủ không lộ ra một biểu hiện nào khác thường mà chỉ vẩy tay gọi Mộc Tử rồi nói ngắn gọn mà thôi. Mộc Tử tạm thu sự hoài nghi. Sau khi mở cửa và lên xe, hắn ngồi ở ghế phía sau. Trong xe không có người nào khác ngoài hắn. Ông chủ im lặng lấy ra gói thuốc lá rồi rút một điếu. Sau khi châm lửa rồi phun ra một vòng khói thì hắn mới nhàn nhạt hỏi Mộc Tử: "Đều đã nhìn thấy?" Mộc Tử cảm thấy xấu hổ cực kỳ nhưng do không có cách nào phủ nhận nên hắn đành ngoan ngoãn gật đầu thừa nhận: "Ừm." "Ha ha." Một lần nữa ông chủ lại hít một hơi thật sâu. Vị thuốc lá cay độc đã khiến giọng cười của hắn trở nên cực kỳ quái dị: "Như vậy cậu có hứng thú xem những thứ này hay không?" Ông chủ vẫn không hề quay đầu lại. Điếu thuốc vẫn ở trên môi nhưng tay phải của hắn thì lại vươn ra cầm lấy một bức thư bên cạnh cái đồng hồ rồi đưa cho Mộc Tử. Mộc Tử chần chờ tiếp nhận và mở bức thư ra. Bên trong là mấy chục tấm hình!!! Nhìn những bức hình này, tay hắn bất chợt phát run. Đây đều là ảnh chụp thân mật của bà chủ cùng người đàn ông đeo kính kia. Nào là kề vai sát cánh, tóc mai chạm vành tai, nào là liếc mắt đưa tình rồi kịch liệt ăn nằm... Mặc dù những bức ảnh này đều chụp ở xa nhưng rất rõ ràng. Hiển nhiên người chụp hình đã ở đằng xa sắp xếp. Tuy vậy cũng phải thừa nhận năng lực của người này thật sự cao minh. Tùy tiện nhìn thấy tấm, rốt cuộc Mộc Tử cũng không thể nào xem tiếp nên đành luống cuống đem ảnh bỏ vào bức thư rồi trả lại cho ông chủ. Tiếp nhận phong thứ, ông chủ chậm rãi hỏi: "Cậu có ý kiến gì không?" Trầm mặc một lát, Mộc Tử lắc đầu. "Lúc trước, tôi tình nguyện bị đánh chết cũng không thể nào tin nàng lại là người như vậy." Ông chủ tựa đầu vào chiếc ghế da, mắt nhìn trần xe rồi lại nói. Trong lời nói này tràn ngập cảm giác thê lương. Trong chốc lát, Mộc Tử trở nên do dự. Sự việc đã phát triển như thế này thật sự hắn không thể tìm được từ ngữ nào phù hợp để an ủi ông chủ. "Mỗi người đều có lúc vô ý phạm sai lầm..." Mộc Tử vắt hết óc suy nghĩ thật lâu rồi lại nói ra một câu cực kỳ ngu ngốc. "Nếu như nàng vô ý phạm sai lầm thì tôi sẽ tha thứ." Ông chủ cười xòa một tiếng cắt đứt lời của Mộc Tử. "Nhưng vấn đề chính là nội tâm của người đàn bà này tuyệt đối không đơn giản như biểu hiện ở bên ngoài." "........" Mộc Tử im lặng há to miệng. Không ai có thể hiểu rõ bà chủ như ông chủ cho nên hắn cảm thấy mình không thể lên tiếng phản bác. "Có lẽ cậu không biết... Lúc trước khi lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, tôi đã phải dốc sức làm việc tám năm để có trong người gần trăm vạn. Mà khi đó, nàng chỉ là một cô gái vừa mới tốt nghiệp, tất nhiên cũng tay trắng ra đời như tôi. Mà tôi, tuy là một người thô kệch nhưng đối với tình yêu thì bất chấp. Lúc vừa mới gặp thì tôi đã yêu nàng rồi, nàng đối với tôi cũng yêu mến không rời xa... Tôi không khinh nàng nghèo khó, nàng không kinh tôi lỗ mãng nên chúng tôi đã nhanh chóng đến với nhau... Những lời thề non hẹn biển kia, thật sự tôi vẫn còn nhớ như in..." Ông chủ nói đến đây thì nhớ ra cái gì đó nên dừng chủ đề này lại rồi đột nhiên quay đầu nhìn Mộc Tử và hỏi: "Mộc Tử, cậu đã bao nhiêu tuổi rồi?" "Mười tám." Mộc Tử thành thật trả lời. "Mười tám... Ừm, cậu vẫn còn quá nhỏ. Được rồi, cậu không nên nói những thứ này ra ngoài... Thôi, cậu cùng tôi đi uống một vài chén nào." Ông chủ nói xong thì sửa soạn chỗ ngồi rồi vặn chìa khóa để khởi động chiếc xe. "Thế nhưng tôi phải trở về nhà hàng." Mộc Tử lẩm bẩm. "Không cần đâu. Hiện tại Ngưng Hương Các... Tóm lại, không cần về gấp như vậy. Nào, cùng tôi uống một chén thôi." Ông chủ thở dài, muốn nói rồi lại thôi. Mặc dù cảm thấy kỳ quái nhưng Mộc Tử không muốn hỏi thêm. Ông chủ đạp chân ga. Chiếc xe lao nhanh về phía trước như tên rời cung. Trên đường đi, ông chủ hỏi lý do Mộc Tử đuổi theo đến đây. Có phải vì tin đồn của người khác hay không? Sau khi nhận câu trả lời thì ông chủ lại hỏi gần đây bà chủ có kiểm tra tiền bạc trong nhà hàng không. Mộc Tử ngẫm nghĩ rồi thành thật trả lời: "Không có..." Từ lúc đó, ngoại trừ mấy lần ông chủ hỏi mấy vấn đề khác ở bên ngoài thì hai người đều trầm mặc. Không khí trong xe tựa như bị ngưng lại khiến Mộc Tử có cảm giác hít thở không thông. May mà ông chủ nhanh chóng tiến vào trong thành phố rồi ngừng lại trước cửa một quán bar. "Túy Mộng! Tên quán bar này chính xác là vậy." Mộc Tử vừa nghĩ vừa cùng ông chủ bước vào quán bar. Do bây giờ là ban ngày nên quán rượu rất ít người. Sau khi chọn một gian phòng và gọi rất nhiều rượu, ông chủ điên cuồng gào thét như không muốn sống nữa. Mộc Tử ngồi đối diện tất nhiên cũng hoảng sợ trước bộ dạng rót rượu của ông chủ. Mặc dù hắn chưa trải qua việc này nhưng do phần nào cảm nhận được tâm trạng này nên hắn không khích lệ mà cứ nhìn ông chủ uống từng ly rượu. Mộc Tử không uống rượu. Hắn cau mày cầm chén rượu mà chìm trong trầm tư. Ngày hôm qua và hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện. Gặp lại lão Tam, nhận được tin dữ về bệnh máu trắng của Diệp Tử, bà chủ vô tư cùng người đàn ông đeo kính làm trò xấu hổ, ông chủ xuất hiện... Tất cả mọi việc này ùn ùn kéo đến khiến hắn tiếp nhận khổng nổi. Theo thói quen, Mộc Tử đem bàn tay vươn lên trán nhằm vân vê tóc. Nhưng không lâu sau, hắn bất chợt nhớ ra mình đã thay đổi kiểu tóc nên không còn sợi nào để vân vê nữa rồi... -----o0o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang