[Dịch] Tử thần thiết kế sư
Chương 14 : Tình kết Ngô Đồng (6)
Người đăng: no_dance8x
.
-----o0o-----
Thời gian Mộc Tử và bà chủ ở bên trong bệnh viện không dài bởi vì khi bọn họ tiến vào thì cũng là lúc Diệp Tử vừa hoàn thành một lần hóa liệu. Vì không muốn ảnh hưởng đến giấc ngủ của Diệp Tử nên hai người chỉ đành nhìn một lát rồi liền rời khỏi.
Từ khi đi ra từ bệnh viện đến lúc lên xe, hai người đều trầm mặc một cách dị thường.
Nếu không phải là người lạc vào cảnh giới kỳ lạ đó hoặc không tự mình trải nghiệm thì thật khó có thể có cảm giác tan nát cõi lòng như thế này.
Nhìn thấy Diệp Tử trên giường bệnh, nội tâm của Mộc Tử đau như dao cắt. Đây là người thiếu nữ xinh đẹp, hoạt bát trong trí nhớ của hắn đây sao?
Giờ đây trên giường bệnh, da dẻ của Diệp Tử xanh xao vàng vọt, hai hốc mắt hãm sâu, tóc trên đỉnh đầu đã thưa thớt vô cùng. Ai nhìn thấy nàng nằm tại đó cũng chua xót đến nỗi không nói nên lời. Mà cha mẹ của Diệp Tử vẫn cứ canh giữ ở một bên lại càng khiến người khác xót thương. Bọn họ chỉ là công nhân bình thường chất phác, hiền lành nhưng bỗng nhiên lại biết con gái của mình bị bệnh như vậy, tất nhiên cũng nhận những đả kích tinh thần thật lớn.
Mẹ của Diệp Tử là một người phụ nữ tuổi đã ngoài năm mươi, tinh thần đang hoảng hốt nên nói chuyện không đầu không đuôi. Cha của Diệp Tử thì lại là một người tóc đã bạc trắng, khuôn mặt chất phác cứ như bị mây mù che phủ, lưng hơi còng... Tuy hai người này không lớn tuổi như ông bà già nhưng do lo lắng giãy dụa vì con gái của mình nên cũng già đi không ít... Ngay lúc Mộc Tử cùng bà chủ để tiền lại để rời đi thì cha mẹ của Diệp Tử đồng loạt quỳ gối rồi vừa khóc vừa dập đầu đa tạ...
Trong khoảnh khắc này, nước mắt của Mộc Tử cũng không nhịn được mà chảy xuống. Mà bà chủ lại khóc đến lê hoa đái vũ (Dựa theo tích Dương Quý Phi khóc, tìm hiểu thêm ở google.com - No_dance8x)
Diệp Tử!!! Ta nhất định phải giúp nàng... Ta chắc chắn sẽ làm cho nàng sống sót...
Ông trời! Tranh thủ thời gian này hãy cho ta linh cảm và lực lượng để ta có thể nhanh chóng có tiền giúp đỡ cô gái đáng thương này...
Thật lâu sau, hai người mới dần dần khôi phục tinh thần từ bên trong cảm giác bi thương. Chỉ là họ không bật nhạc mà lại tiếp tục chìm trong trầm mặc. Áp lực trong xe rất lớn. Trong lúc vô tình, Mộc Tử mới phát hiện lọ nước hoa có hình Radiant Wolf trên xe đã biến mất từ lúc nào rồi. Vừa rồi có lẽ do thương tâm nên hắn không biết bà chủ đã thật sự đem lọ nước hoa kia tặng cho Diệp Tử. Giờ đây, trong lòng hắn mãnh lịêt nổi lên một cỗ tình cảm ấm áp. Nếu nói hắn giúp Diệp Tử là vì hắn đối với người bạn học này có một tình hữu nghị, mơ hồ bên trong có xen lẫn chút tình cảm vi diệu... thì trợ giúp từ bà chủ mới thật sự là vô tư, vĩ đại. Ở thế kỷ này, loại người tốt bụng như nàng thật khó tìm thấy. Chính hắn quả thật rất may mắn, lần đầu tiên làm công đã gặp được một người chủ tốt như vậy...
"Ngưng Tỷ, cám ơn cô..." Mộc Tử nhịn không được nên nhìn bà chủ rồi nói những lời xuất phát từ đáy lòng.
Vừa rồi do khóc quá lợi hại nên lớp trang điểm trên mặt bà chủ đã bị phá hư, hai mắt cũng sưng húp lên. Tuy nhiên trong mắt Mộc Tử, giờ phút này bà chủ xinh đẹp tựa như một thiên sứ vậy.
"Cám ơn tôi?" Bà chủ liếc nhìn Mộc Tử rồi mỉm cười thản nhiên nói: "Không cần cảm ơn tôi. Đổi lại là người nào nhìn thấy tình huống như vậy mà trong lòng còn có lương tri và tấm lòng thì đều làm như tôi thôi."
"Ngưng tỷ. Cô đúng... thật là một người tốt..."
Mộc Tử chưa kịp nói xong thì một hồi chuông dễ nghe từ điện thoại di động vang lên. Bà chủ vừa cho xe chạy chậm lại vừa bắt điện thoại.
"Này? Là anh à? Bây giờ không phải mới ba giờ hay sao? Ha ha, đợi không được à? Được được, tôi lập tức đến ngay không được sao? Ừ, gặp ở chỗ cũ!"
Âm thanh ở đầu dây bên kia là của một người đàn ông. Tuy Mộc Tử không nghe rõ nội dung cụ thể nhưng thông qua lời nói của bà chủ thì tình huống đã rất rõ ràng. Người đàn ông đó đang đợi bà chủ, hơn nữa từ trong giọng nói có thể hoàn toàn xác định quan hệ của hai người không giống bình thường.
Chẳng lẽ ông chủ đột ngột trở về...
Sau khi cúp điện thoại, bà chủ giảm tốc độ rồi cho xe chậm rãi đậu bên đường.
"Mộc Tử, tôi muốn đi gặp một người bạn. Nơi này cũng cách nhà hàng không xa nên cậu tự trở về nhé." bà chủ nói xong thì lấy hộp hóa trang từ bao đeo trong người ra.
"Được, Ngưng tỷ, cái kia... Tóm lại, tôi thay Diệp Tử cám ơn cô... Tôi đi về trước!" Mộc Tử một bên vừa mở cửa xe bước xuống vừa nói một cách nghiêm túc.
Bà chủ cẩn thận trang điểm rồi cười với Mộc Tử: "Được rồi, cậu cứ về đi. Nếu như tôi có trở về hơi muộn thì cậu thay tôi thu xếp công việc trong nhà hàng nhé, biết rồi chứ?"
"Ừm! Tôi đã biết rồi. Tôi về trước đây. Chào Ngưng tỷ!"
Mộc Tử đứng trước cửa xe khoát tay chào bà chủ rồi men theo vỉa hè đi về Ngưng Hương Các.
Người tốt như vậy tại sao lại làm ra việc này...
Sau vài phút thì chiếc xe Lobo chậm rãi khởi động rồi tăng tốc chạy về phía trước.
Ngay lúc chiếc xe buốn biến ở đầu đường, bỗng nhiên Mộc Tử chạy ra từ bên trong siêu thị đưa tay cản một chiếc taxi.
"Sư phụ, mau đi theo chiếc xe LoBo màu đỏ ở phía trước..."
Taxi theo đuôi lấy Lobo tại trên đường phố ghé qua lấy, Mộc Tử ngồi ở chỗ ngồi phía sau lên, chằm chằm vào phía trước bà chủ đích xe, trong nội tâm như có một căn kéo căng đâu dây cung. . .
Trên đường phố, taxi bám theo đuôi chiếc Lobo. Ở chỗ ngồi phía sau, ánh mắt Mộc Tử chằm chằm nhìn vào chiếc xe Lobo mà trong lòng căng như dây cung...
Có lẽ vì trải qua sự việc của mẹ kế mà tình yêu nam nữ đối với Mộc Tử hoàn toàn xa lạ. Đối với loại phản bội với nhau như thế này, Mộc Tử thống hận từ sâu thẳm trong lòng. Xem ra đối với hắn, phản bội đối phương là một việc rất xấu xa và cực kỳ đáng xấu hổ.
Cho nên hiện giờ Mộc Tử không nhiều chuyện, cũng chẳng phải hiếu kỳ mà hắn muốn chứng minh bằng ánh mắt của mình: Người chủ Ngưng tỷ tốt bụng kia tuyệt đối không phải là loại người phản bội tình cảm.
Chiếc Lobo quẹo trái rẽ phải thì dừng ở cửa ra vào của một nhà nghỉ. Xuyên qua cửa sổ xe, Mộc Tử nhận ra đây là nhà nghỉ hắn đã nhìn thấy vào xế chiều ngày hôm qua. Lúc này đây, hắn mới biết tên của nhà nghỉ này là: Nhà nghỉ Thương vụ Danh đô.
Mà chiếc xe Lobo dừng ở cửa ra vào không bao lâu, khoảng chừng mười lăm phút thì người đàn ông hôm qua cũng vội vã bước ra rồi tiến lên xe. Mộc Tử lại tiếp tục để Taxi đuổi theo. Chiếc Lobo rẽ cua trái phải, tựa như đi muốn đi khắp thành phố này vậy.
Nhìn số tiền bên trên hộp số không ngửng nhảy lên, trong lòng Mộc Tử cảm thấy cực kỳ đau đớn.
Cuối cùng là họ muốn đi đâu... Chẳng lẽ là đi ra vùng ngoại thành?
Ngay lúc Mộc Tử đang buồn bực thì hắn phát hiện một hiện tượng kỳ quái.
Ở ngay phía sau chiếc taxi có một chiếc Audi màu đen chậm rãi chạy theo. Chiếc xe này luôn luôn theo sau Taxi, dường như cũng muốn theo sát như chiếc taxi bám theo Lobo vậy.
Thật sự là kỳ quái. . .
Chẳng lẽ một màn này chính là Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình mồi trong truyền thuyết? Mấu chốt chính là ta không phải là bọ ngựa, chim sẻ theo dõi ta thì được cái gì?
Buồn bực một lát thì Mộc Tử mới minh bạch. Khả năng lớn nhát chính là: Chiếc xe Audi đằng sau không bám theo mình mà nhất định cũng muốn bám theo chiếc Lobo của bà chủ.
Trong lúc hắn đang nghỉ ngợi lung tung thì chiếc xe Lobo chậm rãi quẹo vào một đại lộ vắng vẻ rồi sau đó dừng lại trước một cánh cửa sắt quí phái.
Đây là một tòa biệt thự xa hoa. Mà người đàn ông trên xe của bà chủ chính là chủ nhân của nơi này. Khi xe Lobo vừa đến trước cửa sắt thì cửa tự động mở để chiếc Lobo tiến vào.
"Được rồi. Không nên cùng qua với ta. Cứ để xe quẹo trái rồi thả ta xuống giao lộ."
Lúc taxi dừng lại ở bên trái giao lộ thì Mộc Tử trả tiền rồi xuống xe. Sau khi trốn vào một bụi cỏ, hắn mới đưa mắt nhìn vào biệt thự. Từ nơi này, với thân hình của hắn vừa đủ để theo dõi tình huống bên trong.
Ngưng tỷ, mong cô đừng để cho ta thất vọng...
Trong khi Mộc Tử đang nhìn chằm chằm vào trong sân để theo dõi động tĩnh của biệt thự thì chiếc Audi cũng đã đến và đậu ở một nơi cách cửa biệt thự không xa.
Không có người nào xuống xe..
Vào lúc này, cửa chiếc Lobo trong sân biệt thự lại mở ra...
-----o0o-----
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện