[Dịch] Tử thần thiết kế sư

Chương 13 : Lời nói dối trị giá năm vạn (1)

Người đăng: no_dance8x

-----o0o----- Lúc Hà Lệ đi vào đại sảnh cũng không nhìn thấy Linh Hạ đứng ở cửa. Một là vì Linh Hạ dùng tay che khuất khuôn mặt, thứ hai, sự chú ý của nàng hoàn toàn đặt trên nam nhân bên cạnh. Nam nhân đó không phải huấn luyện viên người mẫu của nàng mà là một người ngoại quốc da đen với vóc người cao lớn. Người da đen này cao hơn hai mét, so với Hà Lệ đã mang giày cao gót còn cao hơn hẳn một cái đầu. Da hắn đen bóng, trong miệng ngậm một điếu xì gà vừa thô vừa to trông rất khoa trương, trên đầu đội một cái mũ chơi golf màu trắng rộng thùng thình rất không hợp với màu da mà chỉ càng lộ rõ bản chất nhiều tiền như nước của hắn. Hiển nhiên, người da đen ngoại quốc này hoàn toàn bị mê hoặc bởi vẻ đẹp quyến rũ mà vẫn nhu thuận, ngây thơ như một con chim non của Hà Lệ. Trên cái mặt núng nính mỡ kia là nụ cười không chút hảo ý, lộ ra hàm răng trắng bóng. Bàn tay đen thui thô to của hắn ôm chặt bờ eo mảnh khảnh của Hà Lệ, gần như là hắn đang xách nàng đi trên đường. Mỹ nữ xinh đẹp trong tay, cảm giác của bản thân hoàn toàn bị kiểm soát, bất kể là phương Đông hay là phương Tây, bất kể là màu da nào cũng đều không thể cự tuyệt loại quyến rũ, hấp dẫn làm người ta phấn khích này. Cho nên đối với tên da đen này, giờ phút này chính bản thân hắn đang sa vào sự ôn nhu, thùy mị và tinh tế mà Hà Lệ tạo ra vì hắn, bất giác vui sướng đến quên cả trời đất … Đối với Hà Lệ mà nói, người da đen với khuôn mặt đáng sợ này chỉ là một công cụ, một thứ có thể thỏa mãn nhu cầu tiền bạc của nàng, thỏa mãn nhu cầu về đồ trang sức, nước hoa cao cấp, một công cụ đem lại cuộc sống phù hoa xa xỉ cho nàng, không hơn không kém. Đối với Hà Lệ, đàn ông cùng đàn bà chỉ là công cụ của nhau mà thôi. Khi họ có nhu cầu, họ lợi dụng lẫn nhau, lợi dụng nhau xong mỗi người lại đi một ngả. Linh Hạ là như vậy, huấn luyện viên là như vậy, tên da đen hiện giờ cũng giống như vậy… Trong đại sảnh, tất cả nhân viên phục vụ cung kính nghênh đón,dẫn hai người đi lên tầng hai. Cho đến khi bóng lưng của bọn họ hoàn toàn biến mất Linh Hạ mới buông bàn tay đang che mặt xuống. Vừa rồi dùng sức quá độ nên trên trán hắn lưu lại vết hằn của móng tay hết sức rõ ràng, đỏ tươi như máu. Đồng dạng, trong đôi mắt của hắn tràn ngập những tơ máu đỏ tươi. Nữ nhân này không ngờ lại thay người tình mới nhanh như vậy… Thù hận như thủy triều mãnh liệt bao phủ hoàn toàn hắn từ đầu đến chân. Hắn ném đi điếu thuốc đã sớm tàn, tay run rẩy lục lọi trong túi áo, móc ra một chiếc điện thoại. Hắc Bạch Vô Thường, ta không thể chờ đợi được thêm nữa. Mặc kệ ngươi làm thế nào, ta phải khiến cho Hà Lệ biến mất càng sớm càng tốt! Cầu xin ngươi, ta không có cách nào khoan nhượng hơn nữa… Hắn nhắn tin, tin nhắn lập tức được mã hóa thành tín hiệu điện tử, xuyên qua không gian truyền đến chiếc điện thoại di động đời mới trong tay Mộc Tử. Mộc Tử đang đứng trên tầng trước mặt Linh Hạ. Trong một căn phòng V.I.P nào đó, Mộc Tử một mặt quan sát biểu lộ của Linh Hạ thông qua ống nhòm hồng ngoại cao cấp hắn vừa mua, một mặt hờ hững xóa những tin nhắn trong điện thoại. Cho đến khi năm ngón tay đau nhức, Linh Hạ mới dừng lại. Điện thoại im lặng, Hắc Bạch Vô Thường không hề trả lời. Hắn bắt đầu bấm số điện thoại, nhưng mỗi lần đều chỉ là nhắc nhở đối phương trả lời khi thuận tiện. Hắc Bạch Vô Thường đã không muốn liên hệ với mình. Không biết xuất phát từ nguyên nhân gì nhưng có lẽ hắn đã từ bỏ vụ giao dịch này. Thất vọng, tựa như màn đêm phủ lên bầu trời thành phố, Linh Hạ đột nhiên cảm thấy trước mắt mình tối sầm lại. Sau đó, màn đêm này bắt đầu biến sắc, dần dần biến thành màu máu đỏ tươi nồng đậm. Đã dựa vào người không đáng tin cậy, vậy không bằng dựa vào chính mình. Cùng lắm thì cá chết lưới rách, ta còn đủ tiền bảo hiểm để có thể cho Trân sống hạnh phúc trong phần đời còn lại. Nếu là như vậy ta chết cũng nhắm mắt, cũng đã bồi thường thật tốt cho Trân rồi… Không biết rốt cuộc là nguyên nhân bởi tình yêu sâu đậm, hay là sức mạnh của thù hận mà sau khi biết được Hắc Bạch Vô Thường quyết định không giúp mình nữa, cơ hồ nhanh như chớp hắn đã có quyết định này. Điện thoại trong tay hắn rơi xuống trên mặt đất không một tiếng động. Linh Hạ cũng không thèm liếc nhìn điện thoại trên mặt đất, duỗi thẳng lưng, đi nhanh đến chỗ để xe con của mình, mỗi bước chân đều thể hiện sự quyết tâm. Nhưng đúng vào lúc này, điện thoại vẫn luôn im lặng lại vang lên. Tiếng chuông như quật cường reo lên không ngừng trên mặt đất. Linh Hạ dừng bước, quay người nhặt điện thoại lên. Hắn mở tin nhắn mới nhất ra, tin nhắn đến từ Hắc Bạch Vô Thường: "Tôi đã gặp Trân." Linh Hạ ngơ ngác một chút, trả lời: TNgười tôi muốn anh làm cho biến mất là Hà Lệ." Hắc Bạch Vô Thường nhanh chóng trả lời tin nhắn: "Tôi hiểu. Nhưng tôi không thích bị cố chủ lừa gạt." Linh Hạ: "Quan hệ của chúng ta chỉ là người thuê cùng người bị thuê." Hắc Bạch Vô Thường: "Tôi hiểu. Đáng tiếc là ta rất coi trọng nguyên tắc của bản thân." Linh Hạ: "Nguyên tắc của anh là gì?" Hắc Bạch Vô Thường: "Người không nên giết, không giết. Cố chủ không có uy tín, không giết." Linh Hạ: "Anh đang chế nhạo tôi không có uy tín." Hắc Bạch Vô Thường: "Anh một mực không chịu nói cho tôi biết rằng anh đã có vợ, Hà Lệ chỉ là tình nhân của anh." Linh Hạ: "Anh đã quyết định từ chối giao dịch giữa chúng ta?" Hắc Bạch Vô Thường: "Hoặc là, anh chịu trả giá cho sự lừa dối của mình." Linh Hạ: "Trả giá gì?" Hắc Bạch Vô Thường: "Tôi là người làm ăn, cho nên bất luận điều gì cũng có thể quy đổi thành một mức giá." Linh Hạ: "Nói giá đi." Hắc Bạch Vô Thường: "Năm vạn." Năm vạn, năm vạn là khái niệm gì? Năm vạn, vợ của mình phải chịu đựng bao nhiêu ngày đêm, gõ bàn phím bao nhiêu lần mới có được thu nhập như vậy? Linh Hạ nheo mắt lại, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đầy màu sắc, nét mặt dần cứng lại. Sau đó, hắn nhắn tin nhanh như chớp: "Anh không những chú trọng nguyên tắc mà còn rất tham lam. Vì vậy, hủy bỏ giao dịch." Tiếp đó, hắn đóng điện thoại lại, nhanh chóng đi thẳng về phía trước. Hủy bỏ giao dịch? Như vậy, ý định của ngươi là tự mình động thủ? Dõi theo bóng lưng của Linh Hạ, Mộc Tử lặng lẽ vân vê tóc trên trán, khóe miệng nổi lên một tia cười lạnh. . . Bên cạnh phòng của Mộc Tử, Hà Lệ cùng tên da đen ngồi đối diện nhau, trong phòng không mở đèn mà thắp hai ngọn nến đỏ, ngọn nến tỏa ra một màu vàng rực rỡ. Ánh nến, rượu ngon, người đẹp. Mỹ nhân ngồi đối diện, chỉ cách một bước chân, một khuôn mặt xinh đẹp như hoa, làn da vô cùng mịn màng, trắng như tuyết, dưới ánh sáng mờ mờ ảo ảo càng thêm quyến rũ, mê người. Đặc biệt là những đường cong hoàn mỹ kia càng khiến cho máu huyết người ta sôi trào, không nén được những suy nghĩ bậy bạ. Tên da đen Benny có vẻ đã say vài phần, chỉ là không biết rõ hắn đang say rượu hay là say lòng. Hắn cười tủm tỉm nâng ly rượu, trong miệng tràn ngập hương thơm của rượu vang, bỗng nhiên hắn cảm thấy cho dù là cuộc sống của hoàng đế Trung Hoa cổ đại cũng chả hơn gì cái này a? Hắn duỗi ngón tay, ra dấu vẫy gọi. Hà Lệ nhu thuận đứng thẳng lên, nhào vào trong lòng của hắn, ngồi lên trên đùi của hắn. Đôi mắt của nàng tựa như con mắt của yêu tinh, con mắt long lanh tràn đầy mị hoặc, bờ môi đỏ hồng e ấp hà hơi trước tai của Benny. Mùi thơm mê người đầy cám dỗ từ cơ thể nàng khiến cho Benny nhịn không được phải run lên, bàn tay cầm ly rượu đã phải dùng hết toàn lực mới không để nó rơi khỏi tay. Hà Lệ nở nụ cười, nụ cười đầy ôn nhu mà vô cùng phong tình. Nàng bỗng nhiên duỗi một bàn tay thon nhỏ tràn đầy sức sống ra, đặt trên chiếc áo sơ mi rộng để lộ ra lồng ngực đen như mực của Benny, sau đó vân vê chuyển động như linh xà. Phanh, ly rượu trong tay Benny rốt cục rớt xuống đất, rơi trên tấm thảm Thổ Nhĩ Kỳ màu đỏ, rượu vang đỏ lan ra xung quanh… -----o0o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang