[Dịch] Tử thần thiết kế sư

Chương 7 : Nhiệm vụ giết người đơn giản (4)

Người đăng: no_dance8x

.
-----o0o----- Thầy ơi, cùng đi tắm mưa với em… Giọng điệu của những lời này làm Văn Tuấn nhớ tới gương mặt hoạt bát, xinh đẹp của Linh Tử. Hắn dùng tay tạo thành dấu OK trên kính, nhanh chóng xuống giường lấy cái dù, mở cửa phòng đi ra ngoài. Linh Tử vẫn đứng ở trước cửa, khuôn mặt của nàng vẫn giả vờ thần bí ẩn dưới chiếc dù, nàng cầm trong tay một cái đèn pin tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, chiếu lên từng bước chân của mình tạo thành những vòng sáng lờ mờ. Vừa thấy Văn Tuấn đi ra khỏi cửa phòng, nàng nhanh chóng xoay người cất bước đi thẳng về phía trước. Văn Tuấn đóng cửa lại, mỉm cười rồi đuổi theo. Bóng dáng một trước một sau của hai người nhanh chóng biến mất trong cơn mưa to… Ở đằng trước, Linh Tử di chuyển rất nhanh, chiếc áo trắng không ngừng chuyển động về phía trước, trông có vẻ quỷ dị dưới ánh sáng yếu ớt của đèn pin. Xem thầy trừng phạt em như thế nào… Cơn mưa to tàn phá tất cả, một chiếc dù cũng không có bao nhiêu tác dụng, toàn thân Văn Tuấn nhanh chóng ướt sũng, quần áo dán chặt lấy làn da lạnh buốt làm cho hắn không thể không rùng mình. Nhưng hắn vẫn tiếp tục cười, Linh Tử ở phía trước giống như một con chuột bạch, mà mình chính là một con mèo chuyên chơi đùa với chuột, mặc dù có hứng thú đối với trò chơi này nhưng không thể kéo dài được… Linh Tử nhanh chóng băng qua khu kí túc xá, đi đến con đường đá dẫn đến hoa viên phía sau. "Có thế chứ, vườn hoa phía sau là địa điểm lãng mạn nhất trong trường học, bởi vì nơi này có nhiều bụi cây xanh, ẩn sâu trong những tán cây xanh là một vài cái tiểu đình, là địa điểm lãng mạn mà những đôi tình nhân chắc chắn sẽ đến. Xem ra trò chơi sắp kết thúc rồi…" Ổ gà trên đường đá vẫn như cũ, nhân viên nhà trường đã chất đủ vật liệu ở ven đường, chưa kịp tiến hành sửa chữa thì cơn mưa to này đã vội vã trút xuống. Vì vậy chỉ có thể tạm thời chất cát, xi-măng, đá thành từng đồng ở ven đường, vội vã dùng tấm vải nhựa che lại. Cơn mưa điên cuồng như một cái roi quật xuống tấm vải nhựa màu trắng, tạo ra những tiếng dội ~ ba ~ ba. "Hiệu suất của đám người này thật là thấp quá đi? Bây giờ mưa trút xuống sẽ càng khiến cho việc sửa chữa trở nên khó khăn hơn…" Văn Tuấn nghĩ mà tức. Đằng trước, Linh Tử bỗng nhiên tăng tốc, như một chú chim hải âu trắng trong giông bão nhanh chóng xuyên qua con đường đá, trong nháy mắt, cả bóng dáng màu trắng và ánh sáng mờ mờ của đèn pin đã biến mất trước mặt Văn Tuấn. Mất dấu ánh sáng của đèn pin phía trước, trước mặt Văn Tuấn lập tức trở nên tối đen như mực, hắn muốn mở miệng hô lên để bảo Linh Tử chạy chậm một chút, nhưng hắn rất sáng suốt ngậm miệng lại, hắn không muốn để người khác nghe được bí mật của hắn, nếu không thì cái được cũng không bù đắp đủ cái mất. Do đó hắn đành phải tăng tốc, gần như là chạy về phía trước, như vậy mới có thể nhanh chóng đuổi theo Linh Tử đang ở phía trước. Sau đó… phải trừng phạt nàng đến chết mới thôi. Văn Tuấn chạy trên đường, hai chân dẫm lên những vũng nước đọng gây ra những tiếng vang rất lớn, cùng tiếng mưa rơi, tiếng sấm quyện lại một chỗ rồi va vào nhau, vang vọng bên trong màng nhĩ của hắn, chiếc dù đã hoàn toàn mất đi tác dụng, những hạt mưa nặng nề tạt vào mặt, đập mạnh vào mặt hắn, trước mặt hắn chỉ còn lại bóng tối đen như mực. Đột nhiên! Một luồng sáng trắng xóa chợt sáng lên trước mặt hắn, chiếu thẳng vào cặp mắt của hắn! Hắn duỗi tay che lại theo quán tính, đột nhiên hai mắt hoàn toàn tối đen, đúng lúc này, bàn chân đang chạy của hắn bỗng nhiên vấp vào cái gì đó thật mạnh, thân thể lập tức mất thăng bằng, nhào đầu về phía trước! Bà mẹ nó, rốt cuộc xảy ra chuyện con mẹ nó gì vậy? Ai dùng đèn chiếu vào ta? Đám công nhân chết tiệt kia để xi- măng ở chỗ này làm gì vậy… Bàn tay và đầu gối bị quẹt vào đường đá, đau nhức vô cùng, cái dù trong tay cũng đã rơi xuống. Văn Tuấn khốn khổ đứng dậy. Đừng để ta tóm được ngươi, rõ ràng là dùng đèn chiếu vào ta… Ah! Hỏng bét! Hắn đứng lên, đầu gối đau nhức mãnh liệt làm cho hắn phải lui về sau một bước nhỏ, hai chân trên mặt đất bỗng nhiên giống như động đất, lún xuống! Nắp cống! "Cứu tôi với…" Văn Tuấn bất chấp tất cả há miệng hét to lên. Tốc độ rơi xuống vô cùng nhanh, đến lúc hắn nhớ đến việc dùng tay nắm loạn một chỗ nào đó thì cơ thể đã hoàn toàn rơi thật sâu vào bên trong đường cống ngầm, vết thương trên tay cùng trên đầu gối cũng bắt đầu đau buốt dữ dội. Văn Tuấn ho khan kịch liệt, đau đớn đứng thẳng lên trong mùi hôi thối kinh khủng của đường cống ngầm, nhìn thoáng qua phía trên, nước mưa từ trên cao xối xả trút xuống, dội thẳng lên đầu của hắn một cách không kiêng nể, khiến hắn có ảo giác dường như mình đang đứng giữa thác nước. Cũng không cao lắm, bằng vào tầm vóc của ta hẳn là không có vấn đề gì để leo ra. Văn Tuấn nhanh chóng thoát khỏi cơn khiếp sợ và bối rối, tỉnh táo phân tích. Hắn xoa nhẹ đầu gối đang đau nhức dữ dội, tập trung từng chút sức mạnh, hai chân khom xuống, sau đó đột nhiên nhảy lên, hai tay chụp lên con đường đá phía trên giếng khoan. Lực bật lên của hắn quả thật không tệ, cũng không xui xẻo lắm, chỉ nhảy một lần đã thật sự chụp được! Không đúng! Ngay tức khắc, Văn Tuấn cảm giác được có điều gì đó không đúng, thứ hai tay chụp được không phải là đường lát đá cứng chắc mà là… Không tốt, là túi xi măng! Hắn hoảng sợ thốt lên, tiếng kêu chưa kịp thành tiếng thì túi xi-măng đã rơi xuống, khi hắn tính hô lên một lần nữa thì túi xi măng nặng 50kg đã như một ngọn núi đè lên đầu hắn… Tới rạng sáng cơn mưa to mới dừng lại, vào lúc năm giờ rưỡi, là thời gian lao công của trường quét dọn vệ sinh trên đường, tìm thấy chiếc dù của Văn Tuấn, sau đó mới phát hiện ra Văn Tuấn chết trong đường cồng ngầm. Lâm không đến hiện trường cái chết của Văn Tuấn. Nhưng nàng nghe các học sinh khác nói thầy giáo Văn Tuấn chết rất thảm, đầu bị túi xi măng đập xuống. Trên thực tế, Văn Tuấn vẫn còn sống, chỉ cần giãy dụa đơn giản một chút là có thể leo ra khỏi đường cống ngầm. Đáng tiếc rằng sau khi bị thương nặng, sức lực không đủ nên khi túi xi măng đã bung ra… Sau khi mưa tạnh thì xi măng đông lại, rốt cuộc thầy Văn Tuấn bị ngộp thở cho đến chết! Rất nhiều người hoài nghi vì sao thầy Văn Tuấn lại chạy đến đây trong đêm khuya mưa gió, mọi người phỏng đoán đủ kiểu nhưng cuối cùng cũng không thể nghiệm chứng, sau đó trở thành một điều bí ẩn vĩnh viễn. Tàu sân bay Trung Hải, đây là biểu tượng của thành phố Trung Hải, là một công trình xoa hoa mô phỏng kết cấu và kiểu dáng của mẫu hạm hàng không, nơi tập trung các nhà hàng, nơi giải trí, khách sạn cao cấp tạo thành một chỗ ăn chơi cao cấp. Lâm cẩn thận cất bì thư chứa một ngàn đồng vào trong túi áo, đi vào bãi đậu xe ngầm của tàu sân bay Trung Hài. Hàng thứ hai, chỗ đậu xe thứ ba, xe Ferrari màu đỏ. Dựa theo lời chỉ dẫn trong tin nhắn, cuối cùng Lâm cũng tìm được địa điểm chuyển tiền đã ước định với Hắc Bạch Vô Thường. Nàng quan sát xung quanh, thấy không có người nào mới nhanh chóng cuối người xuống, kiểm tra dưới gầm chiếc Ferrari màu đỏ. Theo lời chỉ dẫn trong tin nhắn, dưới bánh xe phía sau bên phải sẽ có một cái túi xách, nàng chỉ cần bỏ tiền vào trong túi xách là được. Thế nhưng dưới bánh sau bên phải không hề có túi xách nào, chỉ có một tờ giấy. Lâm nghi hoặc, cầm tờ giấy lên. Bên trên chỉ có tám chữ, tám chữ vô cùng bình thường: Học tập tốt, luôn hướng về phía trước! Lâm nở một nụ cười trên mặt, nhưng đồng thời một giọt nước mắt cũng rơi xuống má. "Cám ơn! Cám ơn! Cám ơn! Cám ơn anh…" Trong bãi đỗ xe không một bóng người, nàng dùng toàn bộ sức lực hét lên thật lớn, cho đến khi khan cả giọng mới dừng lại… Ngay khi đó, ở một góc cách đó không xa, Mộc Tử mỉm cười, cất chiếc ống nhòm vào túi sách, nắm lấy tay Âu Dương Lục Sắc cũng đang mỉm cười, đi về phía chiếc motor Halley cách đó không xa. "Thế đấy, chúng ta đi chuẩn bị thật tốt hợp đồng làm ăn thứ hai thôi, cái này có thể đem lại cho chúng ta hai mươi vạn đấy…" Chiếc motor Halley màu trắng bạc như một mũi tên phóng trên con đường đầy nắng. -----o0o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang