[Dịch] Tử thần thiết kế sư

Chương 4 : Nhiệm vụ giết người đơn giản (1)

Người đăng: no_dance8x

.
-----o0o----- Hắc Bạch Vô Thường... Cũng không biết gì cái gì mà Mộc Đầu khăng khăng bảo mình gọi hắn thành Hắc Bạch Vô Thường. Lâm buồn bực, Hắc Bạch Vô Thường, đây là tên của hai người mà, nói như vậy Mộc Đầu là hai người sao? Mặc dù chưa từng gặp mặt, mặc dù hoàn toàn xa lạ với nhau, mặc dù chỉ là quan hệ giữa cố chủ túng quẫn và sát thủ, nhưng mà theo suy nghĩ của bản thân thân Lâm, nàng cảm thấy hết sức đồng cảm với sát thủ này, hắn nhất định có một câu chuyện nào đó, một người rất biết kiềm chế, rất thú vị. Nếu như không có sự ngăn cách giữa cố chủ và sát thủ, có lẽ bọn hắn có thể trở thành bạn tốt. Những tin nhắn sâu sắc mà đơn giản kia, ngữ điệu hấp dẫn mà khôn ngoan kia mang lại cho nàng cảm giác có thể dựa vào, có thể tin tưởng. Từ âm thanh có thể phán đoán người này hẳn xấp xỉ tuổi mình, cùng lắm hơn hai ba tuổi là nhiều nhất thôi. Trong tưởng tượng của Lâm trước kia, sát thủ thông thường đều là người thấy tiền sáng mắt, tâm ngoan thủ lạt (1), hành tung bí hiểm, cáo già. Hắc Bạch Vô Thường có thể vì một ngàn đồng mà đồng ý giết người cho một học sinh nghèo, một người trẻ tuổi như vậy, một người bình thản và lạnh lùng như vậy, cho dù tưởng tượng thế nào cũng không thể kết hợp hai loại người đó lại với nhau. Trái lại, trong tưởng tượng của Lâm, thiếu niên tự xưng là Hắc Bạch Vô Thường này nhất định có một bề ngoài rất tàn bạo, một gương mặt sắc sảo, cùng với… sát khí làm người khác khó mà đến gần được. Đây chính là hình tượng của một nam nhân chân chính… Dường như bị ma xui quỷ khiến, Lâm có cảm giác kích động muốn gặp mặt Hắc Bạch Vô Thường, hắn thần bí, hắn cường hãn, hắn lạnh lùng, những điều này vô cùng hấp dẫn đối với nàng… Thế nhưng nàng cũng hiểu rõ, nàng và cái người Hắc Bạch Vô Thường đó vĩnh viễn cũng không thể trở thành bằng hữu được, có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không gặp được nhau, có lẽ hắn vẫn luôn ở bên cạnh mình trong khi chính mình vĩnh viễn cũng không biết… Màn đêm dần buông xuống, những âm thanh náo động của các chú dế vang lên khắp vườn hoa phía sau. Lâm dựa theo căn dặn của Hắc Bạch Vô Thường, như một con mèo nấp giữa bóng những bụi cây, chăm chú ghi chép nhất cử nhất động của Văn Tuấn. Từ trong lòng tràn ngập hận thù lúc đầu, hận không thể lập tức băm vằm Văn Thuấn thành ngàn mảnh, giờ đây tâm tình của nàng trái lại dần bình tĩnh lại, như một hồ nước lạnh như băng. Nước càng lạnh càng dễ đưa người ta vào chỗ chết… Ngay lúc đó, trong một tòa lầu lớp học cách đó không xa, Mộc Tử chậm rãi buông ống nhòm trong tay xuống. Hắn vừa cất ống nhòm vào ba lô vừa nói với Âu Dương Lục Sắc: “Chúng ta có thể tan tầm rồi.” “Anh đã có kế hoạch?” Âu Dương Lục Sắc đưa lên một chai nước đá, hờ hững mà hỏi. “Đại khái.” Mộc Tử cầm lấy chai nước đá, ngửa đầu uống một ngụm lớn. “Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, đây chính là kế hoạch giết người đơn giản nhất mà anh từng sắp đặt.” Âu Dương Lục Sắc nghi hoặc nhìn xuống vườn hoa ở phía xa xa kia, ở nơi đó, bất luận là Văn Tuấn hay là Lâm đều đã bị bóng tối của màn đêm che phủ. “Không phải anh đã từng nói không gian hoạt động của Văn Tuấn quá nhỏ, hơn nữa trường học là nơi nhiều người phức tạp, rất khó để ra tay sao?” “Đúng là như vậy.” Mộc Tử cười nói, “Tuy nhiên, điều đáng mừng đó chính là từ khi em ở bên cạnh anh, vận may của anh rất tốt.” Nói xong, ánh mắt mang ý vị thâm trường (2) hướng về bầu trời đêm ngoài cửa sổ. Thời tiết nóng quá lâu, một cơn bão lớn sắp đến rồi. Trong đôi mắt của Mộc Tử thoáng hiện lên sự vui vẻ khó hiểu. Đây là vụ làm ăn chính thức đầu tiên của ta, thế nào cũng có liên quan đến mưa… Nóng quá, nóng làm cho người ta tâm phiền ý loạn (3). Văn Tuấn ôm hai quyển sách tham khảo dày cộm đi đến thư viện, vừa tiếp xúc với không khí bên ngoài lập tức cảm thấy cảm giác choáng váng đầu óc. Thật sự không biết đám ngu ngốc ở trên nghĩ cái gì nữa, hết lần này đến lần khác lựa chọn thời điểm này để sát hạch, quả thật muốn lấy mạng người khác mà… Trong trường đang tổ chức cuộc sát hạch công nhân viên chức, hơn nữa kì thi cũng sắp diễn ra rồi, tất cả các giáo viên đều cố gắng tăng giờ làm việc, Văn Tuấn thuộc loại động vật muốn điên lên khi trời nóng nên ghét cay ghét đắng cái cuộc sát hạch trong mùa hè này, nhưng với thành tích là giảng viên ưu tú, kết quả của hắn không thể quá kém… Tóm lại, từ hôm nay trở đi, thời gian sau giờ làm chỉ có thể sử dụng được lúc nào hay lúc đó vậy, điều này cũng có nghĩa là hết sinh hoạt phong phú ban đêm rồi, hết rồi… Khốn kiếp, sao đường ở đây lại xấu như vậy, tại sao không một ai trong trường sửa sang lại một chút? Văn Tuấn mắng thầm trong lòng, cẩn thận tránh hố gà nứt ra do bị mưa ăn mòn trên đường, cái hố gà này vẫn còn đọng lại chút nước, thông với một cái giếng thoát nước cỡ lớn cách đó không xa. Năm nay mưa thật nhiều, tiếc là không thể rửa trôi cái nhiệt độ nóng như quỷ này được. Đợi một chút, tại sao ta cảm thấy rằng có người ở sau lưng nhìn chằm chằm vào mình nhỉ? Dọc theo thư viện , đi qua cổng vào của hoa viên phía sau, lại băng qua con đường lớn lát đá là đến khu kí túc xá. Văn Tuấn ôm sách bước nhanh trên con đường đá, muốn nhanh chóng đi hết con đường nóng nực, dài dằng dặc này, nhanh chóng chui vào phòng kí túc xá của mình hưởng thụ điều hòa ah, tốt nhất là có thể tắm bằng nước lạnh… Đúng lúc này, hắn bỗng nhiên có cảm giác như có gai đâm vào lưng. Dường như có hai mũi tên ác độc từ một ví trí bí mật nào đó, kéo căng hết sức dây cung nhắm ngay xương sống của chính mình, bất cứ lúc nào cũng có thể tàn nhẫn xuyên thủng thân thể của mình! Cảm giác rất đáng sợ, đây là… ánh mắt oán hận của đàn bà đấy, ánh mắt bao hàm cả thù hận và tuyệt vọng! Với tư cách là một công tử phong lưu, Văn Tuấn nhìn thấy loại ánh mắt này không chỉ một lần. Trong suy nghĩ của hắn, những cô gái bị hắn tán tỉnh kia cùng lắm chỉ là một món đồ chơi mới mà thôi, hắn thật sự không nghĩ ra, chẳng qua mọi người chơi một trò chơi thôi, tại sao những cô gái ngu xuẩn kia lại thực sự động tình… Cho đến bây giờ, rốt cuộc mình đã quan hệ với bao nhiêu cô gái, hắn cũng đếm không hết, đương nhiên trong số đó cũng có rất nhiều cô gái không cam lòng bị đùa giỡn, quấn chặt lấy hắn không buông tha, nhưng dưới những phản ứng lạnh lùng cương quyết của hắn, cuối cùng cũng phải từ bỏ, chỉ có thể xem đó là chuyện tình một đêm thông thường, chôn sâu câu chuyện này trong lòng. Dù gì thì các nàng cũng là học sinh, luôn coi trọng trinh tiết và sự trong sáng của mình… Đây cũng là một trong những chuyện mà Văn Tuấn lấy làm vinh quang, hắn phong lưu vô số nhưng chưa bao giờ xảy ra vụ lộn xộn lớn nào, trên đời này, nhân vật phong lưu như hắn e rằng rất ít, rất ít a… Nhưng lúc này, lần đầu tiên hắn cảm thấy có gì đó không đúng, cảm giác này không giống với những đứa con gái khóc đến chết đi sống lại trước kia, lần này hắn cảm nhận được ánh mắt ẩn chứa quá nhiều sự độc ác, nó giống như vết cắn trí mạng của một con rắn hổ mang… Văn Tuấn không tự chủ được phải dừng bước, đột ngột quay đầu lại, hai mắt sau cặp kính nhanh như điện quét về phía từng góc xó xỉnh xung quanh. Bây giờ là giờ cơm tối, người đi trên đường xung quanh rất thưa thớt, vùng lân cận phía sau vườn hoa, nơi muỗi hoành hành càng khó thấy một bóng người. Hắn quét mắt một lần, chỉ thấy được một người, đó là một cô bé tóc dài gần như đối diện hắn, đang ngồi ở tiểu đình trong vườn hoa phía sau. Không có bất kỳ người nào khác xung quanh. Do đó, chủ nhân của ánh mắt tà ác kia mười phần là cô bé này. Văn Tuấn ho nhẹ một cái, thẳng người lên đi vài bước về phía cô bé kia, cuối cùng cũng thấy rõ khuôn mặt của cô bé. Đây hẳn là học sinh của mình. Trông rất quen nhưng không nhớ được tên của nàng. Cô bé mỉm cười với hắn, nụ cười dưới ánh sáng lờ mờ càng thêm duyên dáng. Nàng nói: “Chào thầy Văn.” Văn Tuấn nhẹ nhàng gật đầu đáp lại: “Chào em… Em tên là gì?” Cô bé nhất thời trầm mặc một chút, mỉm cười nói: “Lâm.” Văn Tuấn nâng nâng cặp kính, nhanh chóng tìm kiếm cái tên này trong đầu, trong nháy mắt liền hiện lên một gương mặt vô cùng nhu mì kiều diễm. Hắn hơi mất tự nhiên, ho nhẹ một lần nữa, bình tĩnh hỏi: “Bạn học, em đang làm gì ở nơi này?” “Đợi người.” Lâm hờ hững trả lời: “Em có một người bạn chuẩn bị phải đi rồi, em đang đợi để tiễn biệt bạn ấy.” “Ah. Tốt… Ta đi trước.” Tiễn biệt, tại sao phải lựa chọn địa điểm vừa nóng như thiêu, vừa nhiều muỗi như thế này? Đương nhiên Văn Tuấn sẽ không truy vấn những điều này, hắn chào hỏi một tiếng rồi quay người đi nhanh về phía kí túc xá. Sau lưng hắn, Lâm vuốt ve mái tóc, trên mặt hiện lên nụ cười tàn khốc. Ta ở đây để tiễn ngươi, cho dù ngươi không phải là bạn của ta… -----o0o----- Chú thích: (1) - Thủ đoạn độc ác, bụng dạ nham hiểm. (2) – Ý vị sâu xa. (3) – Phiền muộn trong lòng, phiền muộn, bực dọc. -----o0o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang