[Dịch] Tử thần thiết kế sư
Chương 23 : Ác Mộng (9)
Người đăng: no_dance8x
.
-----o0o-----
Thành phố Tân Nam và thành phố Tân bắc cách nhau hơn năm mươi km. Ở giữa hai thành phố có một con sông lớn, đó chính là sông Tiểu Khai. Trên con sông này lại có một cây cầu lớn nối liền hai đầu Nam Bắc. Dựa theo tốc độ lái xe của Sở Tuyết Lâm thì chỉ cần hơn mười phút đã từ thành phố này sang thành phố kia nhưng hình như mọi chuyện xảy ra trong ngày hôm nay đều chống lại hắn.
Khi Sở Tuyết Lâm vừa đến lối vào thì mới phát hiện cây cầu lớn trên sông Tiểu Khai đã bị phong tỏa, hình như để thi công hay sửa chữa thứ gì đó. Trước tình hình trên, hắn chỉ đành đập tay lái rồi vừa mắng chửi những nhân viên cầu đường tại sao không chọn lúc nào mà lại chọn đúng lúc này, đồng thời hắn cũng âm thầm suy tính những hành động tiếp theo. Mà nếu cầu lớn đã bị phong tỏa vậy thì chỉ còn hai con đường. Thứ nhất, tốn thời gian chạy đường vòng trong thành phố Tân Bắc để đi qua sông bằng một cây cầu lớn khác. Thứ hai là đi cầu nhỏ, vì có một cây cầu nổi ở gần đây tuy nhiên trên cây cầu này lại rất chật chội nên thường ngày vẫn hay kẹt xe nghiêm trọng. Mặc dù vậy nhưng vẫn có rất nhiều người thích đi đường tắt. Tuy nhiên, đối với một người vẫn hay lái xe với tốc độ cao như hắn thì quả thật không hề muốn đi con đường này một chút nào.
Vậy phải đi đường nào bây giờ?
Sở Tuyết Lâm đưa mắt lên trên để nhìn sang cây cầu nhỏ. Hình như bởi vì cây cầu lớn ở phía trước đã bị phong tỏa nên xe cộ xếp ở nơi này phải xếp thành một hàng dài rồi cứ như những con bọ cánh cứng chậm rãi tiến tới.
"Dựa theo tốc độ của dòng xe cộ trước mắt thì nếu muốn đi qua cầu có lẽ phải mất ít nhất một giờ. Trừ khi bây giờ là buổi tối, xe hơi đi lại thưa thớt thì còn có thể nhanh hơn một chút..." Sở Tuyết Lâm âm thầm tính toán thiệt hơn, mà như suy tính của hắn thì khả năng mất hơn một giờ hai phút rất dễ xảy ra.
Cân nhắc một chút, Sở Tuyết Lâm mới quyết định quay lại. Sau khi điều chỉnh phương hướng, chiếc xe nhanh chóng tiến về phía đông của thành phố Tân Bắc...
-----o0o-----
Từ đầu đến cuối, Mộc Tử đều nói tất cả cho Âu Dương Lục Sắc biết. Hắn cũng không hề giấu diếm một chút nào về những sự việc trong quá khứ lẫn hiện tại của mình.
Khuôn mặt xinh đẹp của Âu Dương Lục Sắc tỏ ra rất kinh ngạc. Ánh mắt của nàng xuất thần quan sát chàng trai trẻ đang ở trước mắt mình cứ như đang nhìn một nhân vật trong tiểu thuyết. Cho dù từ lúc bắt đầu quen biết, nàng đã biết người này nhất định không hề đơn giản nhưng dù thế nào thì những chuyện xưa của hắn quả thật đủ khiến người nghe cảm thấy kinh ngạc và có một cảm giác hoảng hốt, sợ hãi...
"Anh đã nói tất cả quá khứ của mình rồi đấy." Sau khi Mộc Tử nói xong mọi chuyện cần giải thích thì hắn mới nhìn chằm chằm vào Âu Dương Lục Sắc rồi nói tiếp: "Đây chính là tất cả sự việc anh từng trải qua. Nói đơn giản hơn thì con người đang đứng trước mặt em, thật ra... thật ra chính là một tội phạm giết người. Mà cho đến bây giờ, kẻ ấy đã là một tội phạm mạng trên lưng sáu mạng người."
Giọng điệu rất bình tĩnh, Âu Dương Lục Sắc cũng chỉ biết ngơ ngác nhìn, khóe miệng tuy có nhúc nhích vài cái nhưng không hề nói nổi một câu, một chữ nào.
"Theo suy nghĩ chủ quan, anh không hề thích cái danh "Tội phạm giết người", bởi vì... Anh không hề có cảm giác tội lỗi khi làm những việc như thế này." Mộc Tử nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy kia rồi khẽ cười nói.
Âu Dương Lục Sắc vẫn không hề nói được câu nào.
Nàng thầm rút bàn tay đang bị Mộc Tử nắm chặt, lặng lẽ đứng dậy, sau đó đờ đẫn bước đến cửa căn phòng.
Mộc Tử ngơ ngác nhìn Âu Dương Lục Sắc đi tới cửa ra vào.
Có lẽ bất kỳ người con gái nào khi nghe người đàn ông mình yêu là một tử thần giết người không chớp mắt thì đều cảm thấy rất khổ sở.
Thế nhưng ta không muốn lừa nàng... Những chuyện này không phải sớm muộn gì cũng phải kể hay sao? Cũng đã nói xong, thôi thì lần này để chính bản thân nàng quyết định đi!
Nhưng tại sao khi nhìn thấy nàng rời khỏi, lòng ta lại khó chịu đến như vậy? Tại sao nó lại giống như... cảm giác bị một lưỡi dao đâm vào ngực?
Hắn đứng lên trớ mắt nhìn Âu Dương Lục Sắc đi đến trước cửa, mở ra rồi rời khỏi.
Hắn muốn giữ nàng lại nhưng miệng lại không thể thốt nên một lời nào.
Âu Dương Lục Sắc đã bước khỏi cổng.
Tâm tình của Mộc Tử cũng hoàn toàn trầm xuống.
Những âm thanh phát ra khi đôi giày cao gót nện xuống từng bậc thang lại cực kỳ đinh tai nhức óc, dường như muốn đạp nát trái tim của hắn.
Mộc Tử nhắm mắt lại, hai bàn tay nắm lại thật chặt...
Một giọt nước mắt chậm rãi rời khỏi khóe mắt rồi chảy xuống để để lại trên khuôn mặt của hắn một vệt nước thật dài, sau một lúc đã tràn đến cằm...
"Bây giờ em đã biết tất cả bí mật của anh, vậy anh có muốn giết em để diệt khẩu hay không?"
Một giọng nói trong thẻo vang lên ở ngay cửa ra vào, hắn liền mở mắt.
Âu Dương Lục Sắc đang trước cửa, nàng đang nở một nụ cười thật mê người.
Mộc Tử không hề do dự chạy đến rồi sau đó ôm thân hình mềm mại của nàng vào trong lòng mình.
"Tại sao em quay lại...?" Mộc Tử dùng sức ngửi mùi hương trên tóc nàng nhưng miệng lại hỏi một câu ngu ngơ.
"Bởi vì anh đã rơi lệ..." Âu Dương Lục Sắc vừa nói vừa thở hổn hển. Vì đang bị Mộc Tử ôm thật chặt nên nàng muốn thở cũng rất khó khăn. Đến khi định giãy dụa thì hắn đã chiếm đoạt đôi môi của nàng.
Đối với đôi nam nữ này, đây chính là lần tiếp xúc thân mật đầu tiên. Mà một khi hai đầu lưỡi đã dây dưa với nhau thì thời gian lập tức ngưng trệ, Sở Tuyết Lâm dù có ra sao hay Tưởng Hiểu Phân sẽ như thế nào, mặc kệ hắn là một tội phạm giết người, mặc kệ nàng là cô giáo của trường Triều Dương... tất cả đều bị ném lên chín tầng mây. Cho dù toàn bộ thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ thì cũng đã đủ rồi...
Lý Thiên vừa cầm một tờ báo lên đến cầu thang thì liền thấy hai người ôm nhau và hun hít ở trước cửa ra vào. Ngay lập tức, hắn vội vàng xoay người đi ngược lại một cách rón rén. Đến khi bước đến hành lang thì mới đốt một điếu thuốc, ung dung hút một hơi rồi vừa phun ra một lọn khói vừa tự nhủ: "Xem ra mình phải mua một ngôi nhà mới rồi..."
Mười phút sau.
"Tờ báo này đã nói cho tôi biết, Sở Tuyết Lâm nhất định sẽ phải đi đến thành phố Tân Nam!" Lý Thiên ngồi trên ghế salon, tay hắn vung vẩy tờ báo còn mắt lại nhìn Mộc Tử uống nước điên cuồng.
"Nguyên nhân?" Mộc Tử vừa uống cạn chén nước thật lớn thì liền đặt cái chén trống trơn xuống bàn rồi mới hỏi một câu thật đơn giản.
"Bởi vì ở thành phố Tân Nam có một chi nhánh của công ty Sở Hiểu. Nơi này hiện đang có một vài phiền toái nho nhỏ mà trên báo đã giải thích rất rõ ràng." Lý Thiên đắc ý nói tiếp.
"Phiền toái nhỏ đến cỡ nào mà lại khiến Sở Tuyết Lâm vội vả giải quyết vậy?" Mộc Tử cảm thấy hiếu kỳ.
"Kiểm toán." Lý Thiên đáp lời :"Sở dĩ công ty của Sở Tuyết Lâm phát triển nhanh như vậy hẳn không thể tránh việc trốn lậu thuế. Chẳng qua lại không hiểu tại sao, ngành thuế vụ lại theo dõi công ty của hắn. Bây giờ họ đang kiểm tra. Mà nếu những khoảng đen của chi nhánh này bị vạch trần thì tổng công ty nhất định cũng xong đời nên hắn phải vội vã sang đó giải quyết việc này."
Mộc Tử gật gù: "Tôi đang định ra tay ở gần tổng công ty của Sở Tuyết Lâm nhưng nếu hắn đã đi đến Tân Nam thì... thì chúng ta cũng nên theo sau."
"Ra tay ở Tân nam à?" Đến lượt Lý Thiên cảm thấy kinh ngạc.
"Cũng có thể là trên đường cũng không chừng." Mộc Tử trả lời bằng giọng điệu nhàn nhạt: "Tóm lại chúng ta phải nắm chặt khoảng thời gian này để đưa hắn về Tây Phương, đồng thời đả kích Tưởng Hiểu Phân."
Lý Thiên lập tức đứng lên: "Vậy chúng ta lên đường ngay đi!"
"Chờ chút đã, bình thường phải xử lý những chuyện như vậy thì có nhiều phiền phức lắm hay không?" Mộc Tử nhíu mày rồi hỏi Lý Thiên.
"Nói phiền phức thì có phiền phức nhưng nếu nói đơn giản thì cũng rất đơn giản." Lý Thiên cười lạnh, nói tiếp: "Thật ra chỉ cần hai bước: Thứ nhất, tận sức hủy bỏ tài khoản đen. Thứ hai, dùng một số tiền lớn hối lộ để câu kéo quan hệ. Theo tôi, mặc dù Sở Tuyết Lâm lựa chọn như thế nào thì lần này cũng phải mất một khoản tiền thật lớn."
"Rất tốt." Mộc Tử nói tiếp: "Nếu hắn bị cuốn vào trong chuyện này thật lâu thì kế hoạch của chúng ta lại càng dễ dàng thực hiện... Như vậy bây giờ lập tức xuất phát thôi!"
Việc này không nên chậm trễ nữa, hai người nhanh chóng thu dọn đồ đạc cần thiết rồi khóa cửa, xuống lầu.
"Đúng rồi, trước khi đi cô bé kia đã ghé vào bên tai nói với cậu mấy câu gì mà lại khiến cậu cười ngu ngơ thật lâu như vậy?" Bỗng nhiên Lý Thiên đang đi ở phía trước lại nghiêng đầu hỏi Mộc Tử với vẻ hiếu kỳ.
"Nàng nói, phải đề phòng những người có lòng hiếu kỳ." Mộc Tử cười nói.
"Mộc Tử, em sẽ ở bên cạnh anh. Cho dù phải đi đến bất cứ nơi nào...".
Mộc Tử xoa bờ môi, trong lòng lại lặng lẽ thưởng thức dư vị ngọt ngào khi Âu Dương Lục Sắc sắp rời khỏi...
-----o0o-----
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện