[Dịch] Tử thần thiết kế sư

Chương 12 : Tính toán (4)

Người đăng: no_dance2909

-----o0o----- Năm giờ sáng, chuông báo thức đơn điệu của điện thoại lại vang lên không ngừng. Hai bàn tay của Lý Thiên đau khổ ôm đầu. Hắn trốn trong drap trải giường mà trong họng kêu khổ không ngừng: "Trời ơi, chết mất...! Thêm năm phút nữa không được à?" Mộc Tử vuốt đôi mắt đang nhắm chặt của mình, chợt hắn quát to: "Đã năm giờ rồi à?" Lý Thiên khẽ run rẩy rồi sững sờ nhìn Mộc Tử. Ở đối diện, Mộc Tử cầm điện thoại lên để xem giờ. Ngay lập tức hắn xuống giường, vệ sinh thân thể và thay quần áo nhanh đến chóng mặt. Điều này khiến Lý Thiên thầm cảm thấy ngạc nhiên. Chưa đến mười phút, Mộc Tử đã ăn mặc chỉnh tề. Với tinh thần sáng láng, hắn đeo ba lô trên lưng rồi cười tủm tỉm đi đến trước mặt Lý Thiên: "Chú Lý, cho tôi một chút tiền." Lý Thiên thở ra khò khè. "Được thôi, cậu tự mình lấy đi." Lời vừa dứt, Mộc Tử lập tức nắm lấy âu phục của Lý Thiên rồi bắt đầu lục lọi. "Chờ tí đã!" Lý Thiên ngồi bật dậy. Một tay hắn túm lấy âu phục, tay kia móc từ túi áo ra một túi tiền mới tinh. Vừa nắm tiền trong tay, Lý Thiên đưa ánh mắt oán hận nhìn Mộc Tử: "Cậu... muốn bao nhiêu tiền?" "Hic..." Mộc Tử thở dài một cách bất đắc dĩ: "Tôi chỉ muốn mượn một chút tiền để ăn cơm mà thôi. Có cần nhìn tôi bằng ánh mắt nuối tiếc như vậy không?" Lý Thiên yên tâm thở ra một hơi. Hắn lấy hai trăm đồng ra rồi đưa cho Mộc Tử: "Không phải tôi keo kiệt mà chúng ta phải cố gắng vượt qua năm ba ngày khó khăn này. Tối đa là năm ngày. Hê hê, đến lúc đó cho dù đổi một chiếc Halley mới cũng không thành vấn đề!" Ngay lúc Lý Thiên vừa chuẩn bị đầu tư thêm một vài đồng thì Mộc Tử nhanh chóng chộp lấy tất cả tiền rồi chạy ra ngoài cửa. "Hôm nay chú không nên tiêu hết toàn bộ tiền. Giữ lại hẳn sẽ hữu dụng!" Mộc Tử vừa bỏ lại câu này thì âm thanh ầm ầm của chiếc Halley đã vang lên... Trời vẫn còn sớm. Người đi lại trên đường cũng rất thưa thớt. Trong không khí thoáng đãng, cửa ra vào của gia viên Lục Sắc cũng khá yên tĩnh. Mộc Tử ngồi trên chiếc Halley chờ mong động tĩnh bên trong cánh cửa đến đỏ mắt. Chưa đến năm giờ rưỡi thì một bóng dáng quen thuộc liền vội vã bước ra. Hình ảnh tinh lệ phía trước khiến hai mắt của Mộc Tử phát sáng. Tinh thần hắn cũng trở nên sảng khoái. Âu Dương Lục Sắc vừa ra khỏi cửa thì nhìn thấy Mộc Tử đang ngồi trên một chiếc mô tô. Sau khi kinh ngạc một chút, trên mặt nàng lộ ra một nụ cười mê người, đôi chân nhanh chóng bước đến. "Mộc Tử, cậu đang đợi tôi à?" "Mộc Tử, tại sao cậu lại đứng ở đây?" "Mộc Tử, buổi sáng tốt lành nha!" Mộc Tử mỉm cười nhìn Âu Dương Lục Sắc. Trong đầu hắn thầm tưởng tượng ra câu nói đầu tiên của nàng. "Ồ? Chiếc xe này thật là oai phong à nha!" Âu Dương Lục Sắc đi đến cạnh Mộc Tử. Sau khi bước một vòng xung quanh chiếc xe Halley, nàng mới tắc lưỡi tán thán... Rốt cuộc cũng có thể hưởng thụ cảm giác ngọt ngào rồi. Âu Dương Lục Sắc ngồi ở phía sau. Tuy không được tự nhiên nhưng nàng vẫn ôm eo Mộc Tử. Trên con đường buổi sáng, chiếc Halley phóng như bay. Cảm giác quả thật rất hạnh phúc. Mặc dù lúc trước... khi có đủ tiền để trả chi phí phẫu thuật cho Diệp Tử và nhận ra nàng không có việc gì thì hắn cũng không vui vẻ như lúc này. Như vậy, hiện giờ ta đã chắc chắn. Tình cảm dành cho Âu Dương Lục Sắc... chắc chắn là tình yêu. Một tình yêu không hề có thuốc chữa! Đương nhiên, Mộc Tử không thể nhìn thấy biểu lộ trên khuôn mặt của người con gái đang ngồi phía sau. Lúc này dưới mái tóc, khuôn mặt xinh đẹp của Âu Dương Lục Sắc đã đỏ ửng. Người này... Tuy không cao lớn, cũng không có quyền thế để hô phong hoán vũ hay tiền tài vô cùng vô tận... Nhưng tại sao... tại sao bờ lưng hắn lại có cảm giác kỳ diệu như vậy? Cảm giác này khiến mình cảm thấy thật an toàn... thật hạnh phúc! Kìm lòng không được, đôi tay của nàng đang ôm eo Mộc Tử lại ngày càng xiết chặt hơn... Sau khi đi qua ba khu nhà trọ, hai người bận rộn đi qua mấy từng tầng lầu để giao sữa. Lượng sữa bên trong thùng dần dần trở nên trống trải... Nhờ sự hỗ trợ của Mộc Tử nên chưa đến bảy giờ mà toàn bộ hai thùng sữa tươi lớn đã giao xong. Nhìn mồ hôi phủ khắp khuôn mặt đỏ bừng của Âu Dương Lục Sắc, từ đáy lòng của Mộc Tử nhói lên một cách kỳ lạ. "Âu Dương... Anh thề nhất định sẽ chấm dứt cuộc sống kham khổ và sinh hoạt mệt nhọc của em..." Ngay khi Mộc Tử đang ngẩn người thì bỗng nhiên một hương thơm mê người xuất hiện. Vừa kịp tỉnh lại, hắn mới thấy Âu Dương Lục Sắc lấy ra một chiếc khăn tay màu hồng cẩn thận lau mồ hôi trên mặt hắn. "Mộc Tử... Cám ơn cậu." Nàng ôn như nói. "Không cần khách khí đâu. Kỳ thật tôi mới là người phải cám ơn..." Mộc Tử mỉm cười: "Cám ơn đã cho tôi có cơ hội rèn luyện thân thể, hơn nữa còn có cơ hội làm bạn với người đẹp..." Lạ thật, từ khi nào miệng lưỡi mình trở nên trơn tru như vậy? Mộc Tử hơi buồn bực nhưng hắn rất nhanh vứt bỏ suy nghĩ này. "Vậy chúng ta cùng đi ăn sáng nha." Mộc Tử nhìn đồng hồ rồi nói với Âu Dương Lục Sắc. Tất nhiên, Âu Dương Lục Sắc cũng ngoan ngoãn gật đầu. Sau khi hai người đi qua đường thì sẽ đến một tiệm ăn gần đó. Lúc này, Mộc Tử vừa nhìn bàn tay nhỏ bé đang cẩn thận gấp gọn chiếc khăn màu hồng rồi bỏ vào túi. Bàn tay đó tuy làm công việc nặng nhọc nhưng vẫn thon dài, trắng noãn và sáng bóng như ngọc. "Nếu được nắm bàn tay này..." Mộc Tử thầm tưởng tượng cảm giác mềm mại không xương đó đến nỗi đôi lần muốn thò tay nắm thử nhưng rốt cuộc lại buông tha... Hai người vừa muốn qua đường thì bỗng nhiên một chiếc xe đạp chạy đến. Mà tốc độ của chiếc xe này khá nhanh. Tiếng chuông thanh thúy cũng truyền đến không ngừng. Âu Dương Lục Sắc vừa quay đầu nhìn sang chỗ khác nên chưa kịp định hình. Khi mới nhận ra thì chiếc xe này đã đến trước mắt. Người lái xe cũng hoảng sợ đến mức hét ầm lên! Cứ tưởng tai nạn đã xảy ra thì Mộc Tử đã nhanh chóng kéo cánh tay của Âu Dương Lục Sắc thật mạnh. Rốt cuộc nguy hiểm cũng đã trôi qua. Mà khi vừa tránh khỏi tai nạn, chiếc xe đạp kia thắng gấp rồi dừng lại ở phía trước. Mộc Tử đỡ Âu Dương Lục Sắc đến gần chiếc xe đạp. Hiện giờ, nàng đang hoảng sợ đến nỗi sắc mặt trở nên tái nhợt. Còn trong mắt Mộc Tử lại tràn đầy lửa giận. Người lái chiếc xe đạp này là một cô bé mới mười lăm, mười sáu tuổi. Trên người mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, đôi giày cũng màu trắng. Riêng mái tóc đen nhánh lại cột đuôi ngựa ở sau ót. Hắn trợn mắt, vừa định mở miệng nói chuyện thì phía đối diện lại truyền đến từng tiếng ho khan kịch liệt. "Này, không biết lái xe hả?" Mộc Tử phẫn nộ hét lên. "Đúng... thật xin lỗi... Khụ khụ... về sau em sẽ chú ý hơn. Khụ khụ... thực sự xin lỗi, em đi trước đây..." Mộc Tử kinh ngạc nhìn bờ môi run rẩy của cô bé... lại còn động tác ho sù sụ rất khoa trương nữa. Riêng lời nói phát ra đã nhanh như tên bắn. Không đợi Mộc Tử có phản ứng, cô bé này nhanh chóng trèo lên xe rồi chạy như bay! "Này..." Mộc Tử chỉ vào bóng lưng dần khuất xa mà tức đến nỗi không nói thành lời. "Được rồi, dù sao cũng chưa đụng trúng. Vả lại người ta cũng nhận lỗi rồi... Chúng ta đi ăn cơm thôi!" Âu Dương Lục Sắc kéo góc áo của hắn rồi nói với dáng vẻ ôn nhu. Mộc Tử thở dài. Hắn cùng Âu Dương Lục Sắc lại tiếp tục sóng vai đến tiệm ăn phía trước. Nhưng càng đi hắn càng cảm thấy không đúng... ...Bởi vì tay của hai người đang nắm thặt chặt! -----o0o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang