[Dịch] Tử thần thiết kế sư

Chương 10 : Tính toán (2)

Người đăng: no_dance2909

-----o0o----- Mộc Tử trước cửa phòng, hắn đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn tất cả mọi thứ trong phòng. Lúc bình thường, không gian bên trong căn phòng rất thoáng đãng. Nhưng hôm nay, không hiểu sao vô duyên vô cớ lại có nhiều đồ dùng sinh hoạt mới. Nào là TV, tủ lạnh, máy giặt... đầy đủ mọi thứ. Đến vách tường màu trắng cũng không hề đơn điệu mà dán posters của nhiều ngôi sao điện ảnh. Đây là nhà của ta sao? Mộc Tử dụi mắt. Hắn cảm thấy không giống như đang nằm mơ. Mộc Tử cẩn thận bước vào căn phòng. Vừa liếc nhìn, hắn nhìn thấy ở nơi gần cửa sổ đang đặt một bộ sô pha mới tinh. Bên trên ghế sô pha là một người đàn ông mang giày Tây đang bắt chéo hai chân. Trên tay người này là một cái ly đế cao thường dùng để thưởng thức rượu vang. Vừa đi đến trước mặt người đàn ông, Mộc Tử lại cẩn thận quan sát trong chốc lát. Sau khi xác định rõ người đàn ông mặt mày sáng láng kia là Lý Thiên thì hắn mới tỏ ra nghi ngờ mà chăm chú hỏi: "Chú Lý, chú đi cướp à?" Lý Thiên mặt trắng như không còn chút máu, hắn cau mày trả lời: "Cậu nhìn bề ngoài không những phong lưu phóng khoáng mà còn hào hoa phong nhã của tôi đi. Như thế nào lại là tạo hình của bọn cướp vậy?" "Vậy... chú trúng số độc đắc sao?" Mộc Tử ngồi đối diện với Lý Thiên. Hắn vừa vuốt ve vừa hưởng thụ chiếc ghế sô pha mềm mại này rồi mới mừng rỡ mà hỏi. "Đại ca à, muốn mua vé số thì ít nhất cũng phải bỏ ra hai đồng. Lúc cậu ra ngoài, một đồng cũng không có để lại cho tôi đó nha!" Lý Thiên phàn nàn. "À..." Mộc Tử sờ lên mũi: "Cái này... Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Hắn vừa chỉ vào những đồ đạc mới ở trong phòng vừa hỏi. "Tôi bán nhà rồi." Lý Thiên thản nhiên nói tiếp: "Trước khi đi tù, tài sản còn lại của tôi chính là căn hộ đó. Do khi mua tôi dùng danh nghĩa của mình nên mới không bị lấy đi. Hôm nay, tôi vừa bán rẻ nó." Mộc Tử im lặng vuốt sợi tóc trên trán rồi tiếp tục hỏi: "Chú có suy nghĩ quá chưa? Nếu chúng ta không ở lại nơi này mà chuyển đến căn hộ của chú thì sẽ tiết kiệm tiền thuê nhà." "Là một thương nhân thiên tài, tất nhiên ta biết rõ điều này." Lý Thiên chậm rãi rót đầy rượu vang vào ly của Mộc Tử, vẻ mặt trở nên đắc ý: "Nhưng bây giờ là thời điểm đặc biệt. Nếu như tôi không bán nhà thì chúng ta sẽ chịu cảnh chết đói." Mộc Tử gật gù: "Có đạo lý. Nếu đã có tiền mặt thì nhiều việc sẽ thuận lợi hơn rất nhiều. Tôi nghĩ, chúng ta nên khởi động kế hoạch nhằm vào Sở Tuyết Lâm cùng Tưởng Hiểu Phân." "Đúng vậy! Đây chính là nguyên nhân tôi đã nghĩ đến. Tất nhiên, tôi tin cậu nhất định sẽ giúp tôi hoàn thành tâm nguyện!" Lý Thiên giơ ly rượu lên rồi vừa nhìn chằm chằm vào Mộc Tử vừa nói với giọng điệu chân thành. "Đúng rồi, điều tôi quan tâm nhất là nếu chú đã mua nhiều thứ như thế... Vậy thì bây giờ còn lại bao nhiêu tiền?" Mộc Tử cũng chậm rãi giơ ly. Hắn lại nhìn những chất lỏng đỏ tươi bên trong vừa hỏi Lý Thiên. "2000." Lý Thiên trả lời rất nhanh. Bàn tay đang nắm ly rượu của Mộc Tử hơi run, khuôn mặt hắn hơi vặn vẹo mà hỏi: "2000 dollars?" "Yuan (Đồng nhân dân tệ)" Lý Thiên mỉm cười. "Không thể nào?" Mộc Tử hoàn toàn sụp đổ: "Chú bán đi một căn hộ mà chỉ còn lại 2000 đồng à?" "Đúng vậy, tuy căn hộ đó bán được hai mươi vạn nhưng tôi đã bỏ ra hai vạn mua sắm, giữ lại 2000 tiêu xài. Riêng số tiền còn lại thì đều đem đi đầu tư." Lý Thiên trả lời rất tự nhiên. "Đầu tư?" Mộc Tử kinh ngạc hỏi: "Chưa đến một ngày mà chú đã đem cho ai vậy?" "Cổ phiếu." Lý Thiên đáp. Mộc Tử lau mồ hôi lạnh: "Trong mấy tiếng đồng hồ này, chú bỏ ra hơn mười vạn để đầu tư cổ phiếu à?" "Đúng vậy." Lý Thiên nghịch ly rượu mà cười khẽ: "Tôi có thể chắc chắn. Số tiền này trong vòng một tuần ít nhất sẽ tăng gấp đôi.". "Người đàn ông này điên rồi..." Mộc Tử không còn gì để nói. "Hê hê, cậu không nên hoài nghi năng lực của tôi. Bảy năm trước, tôi chính là cổ thần tiếng tăm vang dội đó nha... Tóm lại chắc chắn sẽ có tin tức tốt. Hiện giờ, chúng ta nên nâng ly chúc mừng đi! Chúc mừng tôi bán nhà, chúc mừng tôi gặp cậu và chúc mừng chúng ta sẽ chính thức bắt đầu sống chung từ ngày hôm nay..." Xoảng... Mộc Tử rùng mình. Ly rượu trong tay rơi xuống mặt đất. -----o0o----- Bầu trời tối đen, vầng trăng lưỡi liễm chậm rãi bò trên mái nhà. Trong phòng không mở đèn nên ánh sáng thật u ám. Mộc Tử nằm trên chiếc sô pha mới vừa nhìn Lý Thiên ở chiếc ghế đối diện. Theo ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, hắn nhận ra khuôn mặt kia đã không còn trẻ. Đã có nhiều người từng chứng minh: Nếu như một người có một phương diện nào đó đặc biệt ưu tú thì ở một phương diện khác sẽ chênh lệch rất kinh người. Người đàn ông đang nằm ở chiếc ghế sô pha đối diện: Lý Thiên, là một thiên tài thương nghiệp. Nhưng suy nghĩ của hắn chỉ dừng lại ở thời thơ ấu. Tư tưởng của Lý Thiên cũng đơn thuần như một đứa trẻ vậy. Hiện giờ, rốt cuộc Mộc Tử đã hiểu rõ tại sao bảy năm trước Tưởng Hiểu Phân và Sở Tuyết Lâm lại lừa gạt được Lý Thiên rồi. Bởi vì đối với Lý Thiên, bị lừa gạt hay lợi dụng... cũng chỉ là một sự tình rất đơn giản mà thôi. "Nhưng...! Lừa gạt, phản bội, tham lam... đều sẽ trả giá nặng nề." Mộc Tử vân vê sợi tóc một cách nhẹ nhàng rồi thầm nghĩ. Người như chú Lý, khi đối mặt với hận thù sẽ tỏ ra yếu đuối... Như vậy, chi bằng để ta "Thay trời hành đạo"! Căn cứ miêu tả của Lý Thiên, Mộc Tử đã hiểu đại khái về tính cách của hai người Tưởng Hiểu Phân lẫn Sở Tuyết Lâm. Sở Tuyết Lâm: Tâm cơ thâm trầm lại dễ trở mặt. Từng trải qua một năm đi lính nên đã che dấu được bản chất du côn không sợ trời không sợ đất. Hắn làm việc không từ một thủ đaọn nào. Người này thuộc loại điển hình của nhân vật giết người không nháy mắt. Tạm thời so sánh thì tâm cơ của Tưởng Hiểu Phân lại đơn giản hơn. Tính cách nàng khá mềm yếu nên dễ dàng bị khống chế và lợi dụng. Căn cứ theo giảng giải của Lý Thiên, lúc tham gia lừa gạt và hãm hại hắn, người phụ nữ này hoàn toàn bị Sở Tuyết Lâm dụ dỗ. Hơn nữa, Tưởng Hiểu Phân là một người si tình điển hình. Không hiểu tại sao nàng lại nghĩ Sở Tuyết Lâm là người đàn ông tốt nên cho dù lên núi đao hay xuống biển lửa cũng không hề do dự... Như vậy hiện tại đã có thể xác định, đối thủ chân chính chỉ có Sở Tuyết Lâm mà thôi. Mà cơ hội hay vũ khí để tiêu diệt Sở Tuyết Lâm lại chính là Tưởng Hiểu Phân! Dựa vào khuyết điểm của Tưởng Hiểu Phân là tính cách mềm yếu, Mộc Tử sẽ gây áp lực đủ lớn để khiến tâm thần của nàng sụp đổ dẫn đến cam tâm tình nguyện khai ra sự thật. Kế hoạch tạm thời như vậy là được rồi. Vấn đề còn lại chính là những chi tiết tỉ mĩ bên trong. Bước đầu tiên, muốn hiểu rõ sinh hoạt hàng ngày của Tưởng Hiểu Phân thì cần phải tiến hành theo dõi hoặc đến bên cạnh nàng. Hai mắt của Mộc Tử không hề nhúc nhích nhìn vầng trăng khuyết. Tay hắn không ngừng vân vê mấy cọng tóc trên ngán. Nhưng muốn tới gần nàng thì phải có lý do... Mộc Tử lại nhớ đến lỗ hổng khi cân nhắc vấn đề này vào buổi chiều. Vấn đề này thật sự là khó... Mộc Tử suy nghĩ một hồi lâu cũng không có kết quả. Hắn nhìn ra bên ngoài... đã hơn chín giờ tối rồi. Không muốn đi ngủ nhưng suy nghĩ lại gặp nút thắt... Mộc Tử ngồi dậy. Hắn bắt đầu đi tới đi lui trong phòng khách tối om. "Sao không đi hóng mát bằng xe?" Bỗng nhiên giọng nói của Lý Thiên chợt vang lên khiến Mộc Tử bị hù dọa một phen. Hắn quay đầu nhìn Lý Thiên một cách nghi ngờ. "Tôi muốn thử cảm giác ngồi trên xe Hallley rồi đấy." Lý Thiên chậm rãi ngồi dậy. Sau khi nói xong, hắn vươn vai mở đèn lên rồi mới ném một chuỗi chìa khóa cho Mộc Tử. Mộc Tử nhận lấy mà hỏi Lý Thiên với vẻ mặt kích động: "Chú đổ xăng rồi à?" "Đương nhiên." Lý Thiên trả lời. "Tốt lắm" Mộc Tử tỏ ra cực kỳ hưng phấn. Sau khi hét to một tiếng, hắn phóng ra ngoài cửa... -----o0o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang