[Dịch] Tử thần thiết kế sư

Chương 9 : Tính toán (1)

Người đăng: no_dance8x

.
-----o0o----- Đương nhiên, Mộc Tử cố ý đánh rơi bể cá. Hơn nữa hắn đã nắm bắt tốt thời gian rồi mới làm như vậy. Khi bể cá vừa chạm mặt đất thì sẽ bị nghiền nát và phát ra một âm thanh vang dội. Ở gần đó, bọn người Phó Dương quay đầu nhìn lại theo bản năng. Ngay trong khoảnh khắc này, Mộc Tử đã đóng cửa sổ lại. Với khả năng phản quang mạnh mẽ của thùy tinh công nghiệp, ánh sáng mặt trời đã chiếu thẳng vào trong mắt bọn chúng. Lúc Phó Dương chỉ cảm thấy trước mắt là một mảnh trắng xóa thì giày patin dưới chân vẫn xoay tròn khiến gã lao thẳng vào vườn cây bên đường. Mặc dù Phó Dương không thể nhìn thấy tình huống xung quanh nhưng gã vẫn cảm thấy nguy hiểm. Với kỹ thuật trượt patin cao siêu của mình, Phó Dương dễ dàng giẫm mạnh để ổn định thân hình ngay trước vườn ươm ven đường nửa mét. Ngay khi Phó Dương vừa thở ra thì một chiếc moto lao đến sau lưng rồi tông gã bay ra ngoài. Ở trên không, thân thể của Phó Dương tạo ra một vòng cung hoàn mỹ rồi rơi xuống mặt đất. Hiện trường chỉ có thể im lặng khoảng mười mấy giây. Sau đó, mọi người xung quanh bắt đầu trở nên huyên náo... -----o0o----- Mộc Tử và Âu Dương Lục Sắc cùng sóng vai nhau đi trên đường lớn. Mái tóc đen nhánh cứ bay nhẹ trong cơn gió mùa hè cộng với bộ quần áo màu trắng khiến nàng tựa như thiên sứ hạ phàm. Thân hình xinh đẹp đi trong dòng người đưa lên không ít ánh mắt của mọi người. Mộc Tử cảm thấy rất hạnh phúc. Lúc này cảm giác phiêu phiêu cứ như tiên vậy. Nhưng nhìn bộ dạng nặng nề của Âu Dương Lục Sắc thì dường như nàng đang có tâm sự. Hiện giờ, sắc mặt của Lục Sắc đang rất ngưng trọng, môi lại tái nhợt. Hiển nhiên nàng vẫn còn ấn tượng sâu sắc với sự cố ở trong trường. Sau nửa ngày trời, nàng mới thì thào hỏi Mộc Tử một câu: "Phó Dương... Hắn không chết chứ?" Mộc Tử nhìn nàng một chút rồi trả lời một cách mơ hồ: "Có lẽ vậy." "Thật sự quá kinh khủng..." Âu Dương Lục Sắc than thầm rồi bỗng nhiên nàng lại nhớ đến một việc gì đó nên lại hỏi tiếp: "Tại sao vừa rồi cậu lại đóng cửa sổ?" Mộc Tử đảo con mắt lòng vòng rồi mới đáp lời: "Tôi làm rơi bể cá nên sợ người khác nhìn thấy." "À..." Âu Dương Lục Sắc trầm ngâm một lát rồi cũng chẳng nói thêm câu nào. Hai người cứ lặng lẽ đi bộ trên đường như vậy. Nhìn hai cái bóng dưới mặt đất, bỗng nhiên Mộc Tử lại tưởng tượng đến hình ảnh hắn ngồi trên một chiếc Halley cực kỳ phong cách chạy với tốc độ cực hạn. Âu Dương Lục Sắc ngồi ở phía sau chăm chú ôm eo hắn. Mái tóc dài của nàng trong gió điên cuồng nhảy múa. Bọn hắn cùng điên cuồng hét lên, chiếc moto cũng gào thét. Giống như có thể đuổi kịp mọi thứ, khiêu chiến tất cả mà quên đi quá khứ để tiếp tục bước đến tương lai... Dường như lộ trình hôm nay ngắn hơn thường lệ. Ngay lúc Mộc Tử đang chìm trong mộng tưởng thì cổng của Gia viên Lục Sắc đã ở trước mắt. "Đến nhà tôi rồi." Âu Dương Lục Sắc dừng bước rồi nói với Mộc Tử. "Chị vào nhà đi thôi." Mộc Tử tạm thời che dấu vẻ tiếc nuối bằng một nụ cười. "Ừm, cậu cũng về đi." Âu Dương Lục Sắc khoát tay chào hắn rồi nhẹ nhàng bước tiếp. Mộc Tử đứng chôn chân tại chỗ. Hắn ngơ ngác nhìn bóng lưng dần biến mất của Âu Dương Lục Sắc mà trong lòng khổ sở một hồi giống như mất đi một thứ quý giá nào đấy vậy. Thất hồn lạc phách... Theo thói quen, Mộc Tử lại nhanh chóng nghĩ đến một từ ngữ để hình dung về mình. Hắn cười khổ rồi xoay người. Mộc Tử cũng không đi về phòng trọ Phượng Tường mà mục tiêu của hắn là... ...Tổng bộ của tập đoàn Sở Hiểu. "Tập đoàn Sở Hiểu, Sở Tuyết Lâm và Tưởng Hiểu Phân... không ngờ hai người này thật lãng mạn. Đến cái tên công ty cũng có thâm ý." Mộc Tử nghĩ thầm... Hiện nay, hắn đang nắm được một số tình huống: Tập đoàn Sở Hiểu chủ yếu đầu tư bất động sản với chủ tịch là Sở Tuyết Lâm và tổng giám đốc là Tưởng Hiểu Phân. Công ty này ở trong giới kinh doanh bất động sản của thành phố Tân Bắc cũng có danh tiếng khá lớn. Như vậy đã đủ khẳng định số tiền đầu tư của công ty chính là tài sản của Lý Thiên. Mộc Tử dạo một vòng xung quanh tổng bộ của tập đoàn Sở Hiểu để tìm hiểu kết cấu cùng địa hình của nơi này. Sau khi thăm dò, hắn nhận ra tòa lầu này đứng một mình, đối diện cửa chính lại là con đường phồn hoa. Ở bên trái tòa lầu là một bãi đỗ xe với diện tích ước chừng khoảng một trăm mét vuông. Ở bên trong bãi đang đậu hơn mười chiếc xe hơi các loại. Vừa liếc mắt, Mộc Tử đã nhìn thấy chiếc xe có biển số BB88 mà Lý Thiên đã kể. Bên phải tòa lầu là một con đường dành riêng cho người đi bộ. Mà phía sau thì lại là tòa nhà của một công ty kinh doanh bất động sản khác. Ở giữa hai tòa lầu là một khe hở rộng khoảng mười thước. Vì Mộc Tử đã nắm được đại khái tình hình cơ bản của công ty này nên hắn âm thầm suy tính. Có lẽ vì Mộc Tử vừa mới chế tạo thành công một kế hoạch ngoài ý muốn liên quan đến cửa sổ nên hiện giờ hắn cực kỳ quan tâm đến tình huống của các cửa sổ. Theo quan sát ở bên ngoài thì bốn phía xung quanh mỗi tầng lầu đều có cửa sổ. Ở tầng ba, ngoại trừ cửa sổ cực kỳ xa hoa nằm chính giữa thì ba cửa sổ còn lại đều có kết cấu ba tầng bao gồm: Thủy tinh, thanh chắn và inox bảo vệ. Cửa sổ ở tầng hai lại không lớn lắm, kết cấu chỉ gồm thanh chắn và lớp thủy tinh mà không có tầng inox bảo vệ. Mà trên mặt mỗi cửa sổ chỉ có một lỗ nhỏ, có lẽ dùng để thông gió. Sau khi nghiên cứu cửa sổ xong thì Mộc Tử lại đi hai vòng quanh tòa lầu. Hiện giờ, hắn đang nghĩ cách để tiến vào bên trong tòa lầu này để trực tiếp xem xét tình huống. Mà quan trọng nhất, hắn phải tìm được văn phòng của Sở Tuyết Lâm và Tưởng Hiểu Phân thì mới có thể định ra hành động tiếp theo của kế hoạch. Nhưng phải dùng thân phận gì để tiến vào bên trong? Mà lần đầu tiên tiến vào lại liên quan đến độ khó của kế hoạch về sau. Nhất định vào cực kỳ cẩn thận mới được. "Bàn chuyện làm ăn?" Mộc Tử nhìn cách ăn mặc của mình cùng tuổi tác lẫn ngoại hình thì chỉ đành âm thần bác bỏ ý định này. Là bà con xa của Sở Tuyết Lâm hoặc là của Tưởng Hiểu Phân? Cũng không được, như vậy chỉ có thể lừa gạt một lần. Mà chẳng may để lộ mặt trước hai người Sở, Tưởng thì sẽ hoàn toàn thất bại. Người sửa chữa hay là nhân viên bán hàng của công ty nào đó? Vậy càng không thể được... Hay là tham gia phỏng vấn? Tham gia phỏng vấn cũng là một cách không hề tệ. Nếu như được tuyển dụng thì mình sẽ có thể tiến vào nội bộ của công ty. Như vậy càng có nhiều cơ hội tiếp xúc với hai người đó... Nhưng mấu chốt chính là hiện giờ chưa có thông báo tuyển dụng ah? Mộc Tử vân vê tóc trên trán rồi cau mày suy tư. Hắn suy nghĩ nửa ngày cũng không thể nghĩ ra biên pháp nào tốt. Được rồi, hay mình về nhà trước. Hẳn là Lý Thiên rất hiểu tính cách, tác phong làm việc và thói quen sinh hoạt của họ. Nhưng mà Mộc Tử vẫn cần phải tìm hiểu tình huống biệt thự của bọn họ. Do buổi tối, hai người sẽ từ công ty về biệt thự. Cũng vì vậy, hắn phải nghiên cứu chi tiết quan trọng này một cách kỹ lưỡng. Hiện giờ đã khác lúc trước, Mộc Tử nhớ lại lúc đối phó với Ưng Câu Tị Tử. Khi ấy, hắn không hề có cách nào để quan sát tình huống trong nhà của Ưng Câu Tị Tử khiến kế hoạch đã khó lại càng thêm khó. Kỳ thật, chế tạo kế hoạch ngoài ý muốn trong nhà của mục tiêu chính là một trong những phương pháp hữu hiệu nhất. "Thế nhưng lúc này, mình đã có chuẩn bị rồi..." Mộc Tử cảm thấy hài lòng. Ở bên trong chiếc ba lô sau lưng hắn có một chiếc kính viễn vọng hồng ngoại cao cấp... Mộc Tử cũng không phải là người để tâm những chuyện vặt vãnh. Khi hắn bị bế tắc thì việc quan trọng nhất chính là thay đổi phương pháp. Tóm lại, hắn cần phải hiểu rõ về hai người Sở Tưởng một cách cẩn thận và đầy đủ. Đây chính là điều quan trọng nhất. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Mộc Tử bỗng nghĩ đến một thành ngữ. Ngay sau đó, hắn không hề do dự bước về phía tòa lầu. -----o0o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang