[Dịch] Tử thần thiết kế sư

Chương 7 : Đưa nó vào bệnh viện (1)

Người đăng: no_dance8x

-----o0o----- Vào lúc ăn cơm trưa. Bên trong nhà hàng, Mộc Tử đang ngồi ở một nơi sát cửa sổ. Hắn ăn cơm một cách yên lặng, thỉnh thoảng lại nhìn ra bên ngoài một chút. Ngoài cửa sổ là bãi đỗ xe dành cho công nhân viên chức cùng học sinh. Hiện tại, nơi này đang đậu rất nhiều loại xe hơi, xe gắn máy và moto các loại... Mà chiếc Ferrari F430 đỏ rực của Phó Dương lại đang đậu ở một vị trí dễ thu hút ánh mắt của mọi người nhất. Đối với những người đáng ghét thì biện pháp tốt nhất chính là khiến hắn tạm thời hoặc vĩnh viễn biến mất trong tầm mắt của mình. Trên cơ bản thì Phó Dương đã phạm phải hai sai lầm trí mạng. Thứ nhất, gã đã vô lễ đối với Âu Dương Lục Sắc. Thứ hai, Phó Dương không nên chỉ mặt Mộc Tử. Bỗng dưng Mộc Tử sờ cái mũi của mình. Hắn chợt phát hiện chính mình rất ghét người khác chỉ thằng vào mặt. "Chỉ cần động tay lên chiếc Ferrari thì ngay lập tức Phó Dương chỉ chịu nhiều đau khổ." Mộc Tử gắp một cọng cải bỏ vào miệng rồi vừa nhấm nháp vừa âm thầm suy tính. Có vô số phương pháp ngoài ý muốn để phanh của chiếc xe Ferrari trước mắt không thể sử dụng được... Nhưng điều kiện tiên quyết chính là ở bãi đỗ xe này không có lắp đặt cameras. Bỗng Mộc Tử nhìn thấy cameras của bãi đỗ xe nên chỉ đành buông tha kế hoạch này. Không thể động đến chiếc xe thể thao thì thì phải tiến lại gần Phó Dương mới có thể bố trí kế hoạch. Nhưng mình lại không học chung lớp với gã... "Chuyện này quả thật rất phiền toái..." Mộc Tử chỉ đành cười khổ trong lòng. Ngay trong lúc Mộc Tử đang nghĩ ngợi lung tung thì hai mắt hắn bỗng nhiên tỏa sáng. Thì ra, một thân hình xinh đẹp đang nhẹ nhàng bước tới rồi thoải mái ngồi đối diện với hắn. "Cô giáo Âu Dương?" Mộc Tử có hơi bất ngờ khi nhìn thấy Âu Dương Lục Sắc đang ngồi đối diện cười thản nhiên với mình. Ngửi mùi hương thơm ngát đang đập vào mặt, hắn cảm thấy cực kỳ phấn chấn. Chẳng lẽ đây chính là ma lực của người đẹp trong truyền thuyết? "Cậu bao nhiêu tuổi?" Âu Dương Lục Sắc vừa đặt hộp cơm lên bàn và mở nắp ra vừa đặt câu hỏi với Mộc Tử. Mộc Tử không hiểu ý của nàng nên đành sờ mũi. Tuy hắn không biết tại sao Âu Dương Lục Sắc lại hỏi điều này nhưng vẫn trả lời rất thành thật: "Mười tám." "À." Âu Dương Lục Sắc khẽ gật đầu: "Tôi hai mươi tuổi. Chi bằng cậu gọi tôi là Âu Dương hoặc là Lục Sắc là được rồi. Tóm lại không nên gọi là cô giáo... Ừm, tôi cảm thấy mình mau già đi khi bị gọi như vậy." "Ừm..." Mộc Tử cười khẽ rồi nói tiếp: "Thế nhưng... chị vẫn là cô giáo của tôi mà?" "Mọi người chỉ giúp đỡ nhau học tập mà thôi. Vả lại tôi không phải thầy dạy chữ, mà cậu cũng không còn là học sinh tiểu học... đúng không nào?" Âu Dương Lục Sắc vui vẻ đáp lời. Giọng nói của Lục Sắc lại thanh thúy dễ nghe như vậy. Trong mắt hắn, nàng mỉm cười thật mê người, đôi mắt thanh tịnh mà thâm thúy, tinh khiết nhưng trang trọng... so với đầm nước của Diệp Tử thậm chí còn có nhiều ma lực hơn... Trong thời khắc này, Mộc Tử cảm thấy chính mình tựa như một chú cá đang đói bị dòng nước hấp dẫn... hấp dẫn đến nỗi không hề có khả năng chống cự để rồi vĩnh viễn hãm sâu vào đó. Tuy vậy, hắn không cảm thấy mệt mỏi chút nào mà ngược lại còn thấy sảng khoái như quên hết mọi thứ để chìm trong dòng suối thanh khiết này và ngao du, vui vẻ... "Mộc Tử! Mộc Tử?" Đột nhiên Mộc Tử giật mình. Hắn nhận ra mình vừa thất thần. Trước mặt hắn, bàn tay trắng như ngọc của Âu Dương Lục Sắc đang huơ huơ nhằm gọi hắn tỉnh lại. "Hả?" Mộc Tử vội vàng gắp đồ ăn bỏ vào miệng để che dấu sự bối rối của mình: "Có chuyện gì?" "Có chuyện gì đâu?" Âu Dương Lục Sắc nhai một ít cơm rồi ưu nhã nuốt xuống. Rõ ràng nàng không hiểu câu hỏi của Mộc Tử: "Tôi không có nói gì cả? Chỉ là đột nhiên cậu có bộ dạng kỳ quái lắm?" "Cái này..." Mộc Tử thầm lau mồ hôi lạnh: "Không có gì, chỉ là khi chị cười khiến tôi cảm thấy rất giống một người bạn cũ mà thôi..." "À, rất giống một người bạn hả? Sao cậu không nói thẳng ra là giống một bạn học nữ của cậu đi chứ?" Âu Dương Lục Sắc đùa cợt nói tiếp: "Như vậy là do tôi trẻ hơn bộ đồ đang mặc rồi?" "Nhanh miệng, thông minh... Chẳng qua ta rất thích một cô gái như vậy..." Mộc Tử thầm nghĩ. "Được rồi, tôi nói đùa với cậu đấy." Âu Dương Lục Sắc mím môi rồi nghiêm mặt nói tiếp: "Chuyện hồi sáng, tôi thật lòng rất cám ơn cậu." "Tôi đã nói rồi, chỉ là tiện tay nên chị không cần nhắc đến đâu." Mộc Tử dần khôi phục thái độ bình thường như trước. Hắn vừa tiếp tục ăn cơm vừa trả lời với giọng điệu nhàn nhạt. "Chẳng qua tôi cảm thấy rất lạ... Bộ trước kia cậu có học Kungfu hay sao?" Bỗng nhiên Âu Dương Lục Sắc tò mò hỏi. "Kungfu à? Tôi không có học... Nhưng tại sao chị lại hỏi như vậy." Mộc Tử ngạc nhiên hỏi ngược lại. "Vào buổi sáng hôm nay, lúc cậu né đòn của Phó Dương thì tôi cảm thấy rất nhanh mà lưu loát tựa như... tựa như đã từng học Kungfu vậy." "Tuy tôi chưa học kungfu..." Mộc Tử lắc đầu giảng giải: "...Nhưng mỗi người khi tung nắm đấm đều ít nhất có một dấu hiệu. Ví dụ như ánh mắt, tư thế của hai chân biến hóa hay phần eo, các đốt ngón tay vặn vẹo... Tôi nhờ những dấu hiệu này để nhận ra khi nào hắn tung nắm đấm để chuẩn bị." Âu Dương Lục Sắc nghe xong những lời này thì sững sờ đến nỗi quên ăn cơm. Sau nửa ngày trời, nàng mới nói: "Mộc Tử à, đột nhiên tôi cảm thấy cậu rất thần bí." Thần bí sao?... Mộc Tử cười khổ trong lòng. "Chị thích ăn chay à?" Mộc Tử nhìn chằm chằm vào hộp cơm của Âu Dương Lục Sắc rồi hỏi một cách tò mò. Trong hộp cơm tinh xảo của Lục Sắc, ngoại trừ cơm trắng thì còn lại chỉ là rau bó xôi xanh tươi và một ít cà chua đỏ. "Ừm..." Âu Dương Lục Sắc gắp một miếng cải bó xôi trong hộp cơm rồi tựa như thưởng thức mà trả lời câu hỏi của Mộc Tử: "Tôi thích ăn rau và hoa quả. Những thứ này ngoài màu sắc tươi đẹp còn kích thích vị giác của tôi. Mà không phải cậu cũng như tôi hay sao?" Không hẹn mà gặp... Mộc Tử lại nhớ đến một một từ ngữ mà hắn không hiểu rõ. Đây là ý trời sao? Hay là duyên phân trong truyền thuyết? Mộc Tử nhìn hộp cơm của mình mà tâm sự trở nên nặng nề. Bên trong hộp cơm của hắn, ngoại trừ cơm trắng thì cũng chỉ có cải dầu xanh biếc và vài miếng cà tím mà thôi. Mộc Tử cũng không thích ăn thịt cho lắm. Thường thì hắn ăn trái cây cùng rau quả. Bởi vì hắn cảm thấy những món đó có màu sắc và khiến hắn thèm ăn. Đúng lúc này, ngoài của sổ truyền đến những âm thanh dồn dập. Mộc Tử và Âu Dương Lục Sắc liền quay đầu nhìn ra cửa sổ. Chỉ thấy lúc này, ở bên ngoài có hơn mười gã học sinh đầu tóc nhuộm đủ màu, dưới chân đang mang giày patin và trượt xung quanh bãi đỗ xe. Bọn họ cứ như bầy cá trích linh hoạt xuyên qua các khe hở chật hẹp giữa những chiếc xe. Trong đám đông này thì người hét to và có kỹ thuật tốt nhất chính là Phó Dương. Phó Dương khi thì trượt ra phía sau, lúc lại vòng ra phía bên cạnh rồi tung ngươi xoay một vòng trên không. Có đôi lúc Phó Dương trượt thằng vào một chiếc xe, khi sắp đâm vào thì gã đột ngột phanh gấp. Từng trò biểu diễn này khiên những người xung quanh trầm trồ khen ngợi. Âu Dương Lục Sắc nhìn những học sinh theo sau Phó Dương rồi mới thấp giọng nói với Mộc Tử: "Những người kia đều là đàn em của Phó Dương. Tên họ Phó này không phải người dễ trê đâu. Cậu.. Cậu phải hết sức cẩn thận mới được." Khuôn mặt của Mộc Tử không lộ ra biểu tình gì khác mà chỉ chú tâm theo dõi những pha biểu diễn của Phó Dương trong chốc lát. Sau đó hắn lại cúi đầu để tiếp tục ăn cơm. "Yên tâm đi... Âu Dương." Nhìn bộ dạng cúi đầu ăn cơm của Âu Dương Lục Sắc, khóe miệng của Mộc Tử cong lên rồi lộ ra một nụ cười khó hiểu. -----o0o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang