[Dịch] Tử thần thiết kế sư

Chương 4 : Sức mạnh của hận thù (4)

Người đăng: no_dance8x

.
-----o0o----- Mộc Tử đang chạy bộ trên một con đường ở thành phố Tân Bắc. Chiếc ba lô phía sau liên tục vỗ vào lưng hắn khiến những âm thanh phát ra liên tục theo tiết tấu nhất định. Lúc này, đầu óc phong phú và thân thể tráng kiện chính là mục tiêu của Mộc Tử. Bởi vì, hắn tin chắc rằng cho dù làm nghề nào thì tri thức phong phú mới là vũ khí quan trọng nhất. Điểm này đã thể hiện rõ ràng trong kế hoạch "Thạch sùng giết người". Ngoài ra, thân thể khỏe mạnh và sức lực to lớn lại là điều căn bản phải có. Cũng vì vậy mà trong những ngày ở thành phố Tân Bắc, Mộc Tử đều đến lớp học để tìm hiểu cách sử dụng máy vi tính. Cứ vào tám giờ sáng hàng ngày, hắn đều đi học một cách chuyên cần. Sau khi học xong thì vào buổi chiều Mộc Tử sẽ đi rèn luyện ở phòng tập thể dục một giờ rồi mới trở về nhà trọ. Ở trong phòng, hắn lên mạng tra tư liệu và ăn cơm, mệt thì xem phim hoặc là nghe vài bài nhạc. Đúng mười giờ, hắn sẽ bắt đầu ngủ. Mỗi tuần, Mộc Tử đều dành riêng cho mình một ngày để nghỉ ngơi bằng cách chạy trên đường lớn với chiếc moto Halley cho thỏa cơn khát tốc độ. Chỉ sợ rằng trong mười gã đàn ông thì cũng có tám người bị loại kích thích này hấp dẫn. Từ khi Mộc Tử nhìn thấy Lưu Kiệt lái moto thì liền lập tức thích chiếc Halley kiểu dáng đó, tất nhiên hắn cũng rất thích lái xe với tốc độ cao... Nếu như hôm qua không phải là ngày cuối tuần và hắn không chạy xe thì chắc chắn sẽ không thể gặp được Lý Thiên. Nếu vậy, cuộc sống của Mộc Tử vẫn sẽ yên lặng như trước? Nhưng nếu trời cao đã sắp đặt cho Mộc Tử và Lý Thiên gặp nhau thì cuộc sống bình lặng của hắn cũng nên kết thúc rồi. Mặc dù Mộc Tử mới quen Lý Thiên khoảng mười hai giờ, một thời gian không quá lâu, nhưng linh cảm nhạy bén của Mộc Tử đã cho hắn biết người đàn ông chán nản bị hận thù khống chế tâm trí đó thật sự rất đáng để tin cậy. Mà loại người như Lý Thiên quả thật rất đáng để kết giao. Có đôi lúc những người tri kỷ gặp thì cũng có cảm giác giống như khi gặp người yêu vậy. Gặp gỡ liền có cảm xúc để rồi thổ lộ tình cảm với nhau. Mộc Tử cùng Lý Thiên chính là loại bạn bè như vậy. Mặc dù Lý Thiên lớn hơn Mộc Tử mười chín tuổi. Tất nhiên, Mộc Tử quyết định giúp Lý Thiên cũng không phải vì "Phần lớn tài sản" như hắn nói. Hắn thật tâm muốn giúp Lý Thiên nên liền lập tức quyết định dứt khoát. Sự thật đơn giản chỉ là như vậy. Mà Lý Thiên cũng nguyện ỷ lại vào Mộc Tử... Nguyên nhân là gì? Trực giác của bạn bè với nhau hay là sức mạnh của hận thù? Hận thù quả thật chính là một loại sức mạnh to lớn. Nó không chỉ có thể kịch phát tiềm năng của con người để hắn trở nên mạnh mẽ, khủng bố như Mộc Tử khi còn ở thành phố Phượng Hoàng... Mà nó còn có thể chôn sâu trong tâm trí khiến người đó trở nên điên loạn và yếu ớt. Ví dụ như Lý Thiên, nếu không phải bị hận thù che mờ mắt thì sẽ không làm ra chuyện nguy hiểm. Mộc Tử tin chắc Lý Thiên không phải người thông minh bình thường mà là người cực kỳ thông minh. Sức mạnh của thù hận thật sự không thể khinh thường... Tóm lại, từ ngày hôm nay trở đi, ngoại trừ kế hoạch rèn luyện mỗi ngày thì thời gian biểu đã có sự việc mới, mục tiêu mới, đặc biệt chính là... ...Thử thách mới!!! Mộc Tử chợt phát hiện mình thật sự rất thích cảm giác đón nhận thử thách. Phong phú, hưng phấn, tràn ngập hấp dẫn... Đây chính là sinh hoạt hắn hằng mong muốn. Chạy đều, chạy đều! Mỗi một bước đều phải tràn đầy ý chí chiến đấu! Mỗi một bước đều phải tràn đầy sức mạnh không ai có thể ngăn cản! Ánh nắng buổi sáng quả thật tuyệt vời cực kỳ. Trong không khí của mùa hè, chỉ có nhiệt tình mới khiến hắn không bị nhiệt độ cản trở. Mộc Tử chạy một mạch đến nơi phồn hoa nhất của thành phố Tân Bắc. Nơi này được xem là con đường cuối cùng của đại lộ Tân Bắc. Từ giao lộ quẹo trái sẽ đến được trường tin học Triều Dương, hắn thật sự rất thích cái tên này. Ngay lúc hắn sắp chạy đến đại lộ Tân Bắc thì lực chú ý bỗng tập trung vào dáng người quen thuộc của một cô gái. Nhìn từ phía sau thì thấy cô gái này có dáng người yểu điệu. Với mái tóc đen óng bồng bềnh thì mỗi lần vung tay, mỗi lần bước chân đều tràn ngập vẻ đẹp vô tận. Âu Dương? Mộc Tử nghi hoặc một chút rồi tăng dần bước chân để vượt qua cô gái trước mặt. Lúc này, hắn mới có thể nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp mà cực kỳ quen thuộc đó. Tuy khuôn mặt này đang được phủ đầy mồ hôi nhưng cũng không khỏi thu hút ánh mắt để rồi hắn lại rung động một lần nữa. Nàng trời sinh đã có một làn da trắng như tuyết khiến bất kỳ loại kem trang điểm hàng đầu cũng không thể sánh bằng. Đôi mắt u buồn trong veo như nước khi thì thanh tịnh, lúc lại thâm thúy, hồn nhiên khiến tâm hồn cứng cỏi đến thế nào cũng phải rung động. Nếu nói đôi mắt của Diệp Tử như đầm nước thì đôi mắt của nàng chính là vực sâu vạn trượng khiến người chăm chú nhìn sâu vào đó sẽ tan xương nát thịt, biết đâu chừng hắn còn lại tự nguyện dấn sâu vào đó đấy chứ. Chưa hết, nàng còn sở hữu khuôn mặt như một tác phẩm nghệ thuật tuyệt mỹ với ngũ quan tinh xảo mà không hề một chút tỳ vết nào... "Nàng" chính là giáo viên dạy tin học của Mộc Tử và chủ yếu chỉ dạy về mạng lưới internet. Sau hai tuần học ở trường tin học Triều Dương, Mộc Tử cũng hiểu được một phần nào đó về hoàn cảnh của giáo viên xinh đẹp này. Âu Dương Lục Sắc, hai mươi hai tuổi, cha mẹ chết sớm. Thuở nhỏ sống cùng cô, dượng đến lớn. Gia cảnh bần hàn nhưng trời sinh đã là kỳ tài về tin học. Từ khi về trường tin học Triều Dương, sắc đẹp của nàng đã khiến toàn trường kinh hãi. Thậm chí nhiều học sinh, giáo viên về trường học và dạy cũng chỉ vì tên của Lục Sắc. Thậm chí không thèm học tập hay dạy học mà chỉ muốn làm quen với nàng. Lúc Mộc Tử vào trường thì cũng không thể không rung động với cô giáo của mình. Hơn nữa, hắn nhanh chóng phát hiện mình bị rung động không chỉ là vì vẻ đẹp mà còn vì khí chất đặc biệt trên người nàng. Mộc Tử không biết dùng từ gì để miêu tả loại khí chất đặc biệt này. Nhưng định nghĩa rõ ràng thì loại khí chất này hấp dẫn và khiến hắn mê muội. Nó cũng khiến tình cảm của nam nhi nhiệt huyết như Mộc Tử lại trở nên mông lung như khi dành cho Diệp Tử, thậm chí còn mãnh liệt hơn nhiều. "Có lẽ đây là "ái mộ" trong truyền thuyết." Mộc Tử không thể nào xác định nhưng hắn quyết kiềm chế suy nghĩ này. Thứ nhất, Âu Dương Lục Sắc là một người rất cao ngạo. Đối với tất cả những người ái mộ và theo đuổi, nàng đều đối xử như xa cách ngàn dặm. Mà những người đeo đuổi nàng nếu không phải là thiếu gia con nhà giàu thì cũng là công tử của gia đình chính khách có khả năng gây gió tạo mưa hoặc là thiếu niên tài tuấn vẹn toàn... Mộc Tử suy nghĩ một cách tự ti: "Ta còn tính toán gì chứ? Tiền? Quyền? Tài năng? Tướng mạo?" Tóm lại, Mộc Tử không thể có tâm tư gì khác với Lục Sắc. Thứ hai, hắn chỉ là một lãng tử. Thành phố Tân Bắc cũng là một trạm dừng chân trên chuyến đường thật dài của hắn mà thôi. Thật sự hắn không thuộc về thành phố này... Do đó, hắn cảm thấy không thể có tâm tư gì khác với Lục Sắc. Dựa theo kế hoạch của mình để nắm giữ tri thức, sức khỏe tráng kiện để sinh hoạt một cách bình lặng nhưng phong phú. "Cô giáo Âu Dương?" Mộc Tử giảm dần bước chân rồi chào Lục Sắc với giọng nói nghi ngờ. Sở dĩ hắn nghi ngờ là vì hiện tại Âu Dương Lục Sắc thở hồng hộc, mồ hôi lại đầy người. Hơn nữa, trang phục trên người nàng cũng rất kỳ lạ. Lục Sắc đang mặc một cái váy màu đen ngang gối. Đây là đồng phục dành riêng cho nữ giáo viên trong trường. Mà trên người nàng mặc một bộ đồ lao động rộng rãi màu trắng. Trên lưng áo là bức hình của một chú dê và một con sói với dòng chữ: Công ty sữa dê Hỉ Dương. Chân Lục Sắc lại đang mang một đôi giày thể thao đã cũ. Âu Dương Lục Sắc dừng bước. Nhìn thấy ánh mắt mê hoặc của Mộc Tử thì khuôn mặt đầy mồ hôi hơi đỏ lên rồi trả lời: "Tôi... tôi đang làm thêm." -----o0o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang