[Dịch] Truyền kỳ Tử thần
Chương 8 : Người cha bệnh nặng
Người đăng: Diego
.
Chương 8 - Người cha bệnh nặng
- Tốt! Tốt lắm! Phong nhi, con đã thực sự trở lại rồi! Ha ha ... khụ ... khụ ...
Vân Phi Long cầm lấy cánh tay Vân Phong, nhìn chằm chằm vào hắn, cười to nói. Nhưng ông chỉ mới nói được có một câu đã bắt đầu ho khan.
Vừa mới ho thôi, đã không thể ngừng lại.
- Cha, bệnh của cha lại nặng thêm rồi!
Vân Phong thu liễm lại nét vui mừng trên mặt. Hắn tiến lên dìu cha, lo lắng nói.
- Vân thúc thúc, sao thúc lại đi ra thế? Bác sĩ đã nói rồi, người không thể chịu được gió đâu ...
Lúc này Nam Nặc cũng chạy tới dìu ông, trên mặt đầy vẻ sốt ruột.
- Ha ha, bệnh của ta thì ta biết, Phong nhi trở về rồi, bây giờ ta thực sự rất vui ...
Ông xua tay ra vẻ như không có chuyện gì, cười nhạt nói.
- Con xin lỗi, cha, là do con bất hiếu đã gây họa, để cha bị liên lụy rồi!
Nghe cha nói như thế, Vân Phong thấy mũi cay xè, thấp giọng nói.
Hắn vừa mới ly khai, liền đã là năm năm! Vậy mà bệnh của cha đã trở thành nặng như thế, có lẽ không hẳn là không liên quan gì đến chuyện của hắn!
- Không, Phong nhi con làm không sau. Nếu như một người đàn ông mà không có một chút nhiệt huyết, vậy thì hắn cũng chỉ là phế vật!
Vân Phi Long lắc đầu, nhàn nhạt nói.
Nghe được những lời này của ông, ánh mắt Vân Phong sáng ngời. Trong lòng hắn không ngừng thấp thỏm, có hổ thẹn, có cảm kích, nhưng không đợi hắn nói gì, cha hắn lại tiếp tục:
- Con cũng không cần phải tự trách mình, lúc đó nếu không phải vì sự xúc động của con, một nha đầu tốt như Tiểu Nặc sẽ bị tên hỗn đản kia hại chết! Mấy năm nay may mà có Tiểu Nặc giúp đỡ ta, nếu không, chỉ có một một mình ta thì đã sớm chết vì bệnh rồi!
Ông vừa cười vừa nói, vừa nhìn về phía Nam Nặc. Ánh mắt ấy thật hiền lành.
- A?
Vân Phong sững sờ, vội vàng nhìn về phía cô bé.
- Ha ha, Tiểu Nặc chính là cô bé mà lúc trước con cứu khỏi tay tên kia đấy!
Ông cười nói.
- Vâng ... Xin lỗi, Vân đại ca, lúc trước đều là muội đã làm hại huynh ...
Lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé đỏ bừng, nhìn Vân Phong thỏ thẻ.
Vân Phong lập tức nhớ ra, thì ra cô bé này lại là cô bé mình đã cứu năm năm trước à?
Hắn cười khổ, lúc trước cũng là vì hắn ngứa mắt tên đệ tử gia tộc Bá tước kia bắt nạt một tiểu cô nương nhỏ như vậy nên mới động thủ ... Tiểu nha đầu này hiện giờ có vẻ cũng chỉ chừng mười sáu, mười bảy tuổi. Năm năm trước, lúc còn nhỏ, không biết là như thế nào lại chọc vào cái tên kia ...
Có điều, hiện giờ xem ra lúc trước hắn đã không cứu nhầm người.
Theo như lời của cha, mấy năm nay đều là tiểu nha đầu này chăm sóc ông. Vân Phong thật sự phải cảm ơn cô bé rồi.
Hôm đó hắn cứu cô bé này cũng chỉ là do xung động nhất thời, chứ thực ra không biết thân phận là người gia tộc Bá tước của tên kia. Nếu hắn sớm biết tên kia có bối cảnh như thế, vậy cũng chưa chắc hắn sẽ làm như vậy. Nhưng tiểu nha đầu trước mắt này về sâu đã báo ơn, còn chăm sóc cho cha hắn như vậy, đây không phải là điều mà người bình thường có thể làm được đâu.
Hắn có thể nhìn ra, điều kiện của tiểu nha đầu này cũng không phải là quá tốt. Cô bé đang mặc một bộ quần áo đã bạc màu, dù là tại tầng lớp bần dân thì cũng thuộc vào loại dưới chót.
Một cô bé nghèo, vậy mà có thể làm được như vậy, thật là đáng quý!
- Xin lỗi làm gì, đó là chuyện ta nên làm. Không phải Vân đại ca cũng không có việc gì sao? Với lại, lần này ta nhân họa đắc phúc*, có lẽ còn phải cảm ơn muội nữa ...
Nhìn vẻ áy náy của tiểu nha đầu này, Vân Phong vừa cười vừa nói, vẻ nhẹ nhõm.
(*) Nhân họa đắc phúc: Trong họa có phúc.
Có điều trong nội tâm, Vân Phong thầm thở dài. Đúng là bởi vì việc lần đó, hắn mới tiến vào ngục giam Carlos. Mà cũng là do tiến vào đó nên hắn mới có thể phát huy thiên phú của mình đến trình độ cực cao. Nếu như để tự hắn tu luyện, tinh thần lực cả đời này của hắn có thể đột phá được cấp 40 hay không cũng chưa rõ, lại càng không thể hình thành được cỗ khí thế đủ để có thể dọa chết người kia.
Nhưng cũng là bởi hắn quá chói mắt, vậy nên mới vô tình đắc tội với nhi tử thứ mười hai của Tây Bắc Vương. Rồi thì bị ám hại, vốn có siêu cấp thiên phú chín cỗ Linh cấp bốn đã bị mất đi chỉ còn có một cỗ Linh cấp ba, tinh thần lực cũng bị giảm xuống chỉ còn cấp 39. Tổn thất này không thể nói là không lớn! Từng sự việc cứ đan xen vào nhau, dù có muốn nói rõ việc kia là phúc hay là họa cũng khó có thể nói được rõ ràng.
Lúc này, Vân Phong đã thấu hiếu được một câu nói của cổ nhân: "Họa hề phúc sở y, phúc hề họa sở phục*" ...
(*): Họa hề phúc sở y, phúc hề họa sở phục: Có thể hiểu là trong phúc có họa, mà trong họa thì cũng có phúc.
Mà sau lần đại họa này, cũng không hẳn là hắn không có thu hoạch gì. Mỗi lần nghĩ đến sự xuất hiện của đồ án tiểu tháp đỏ như máu kia, Vân Phong lại chờ mong từ tận đáy lòng.
"Ta thực sự là một phế vật sao? Vậy thì cứ chờ xem!"
- A ... Huynh còn muốn cảm ơn muội?
Đôi mắt xinh xắn của Nam Nặc mở lớn.
- Phong nhi, có phải con đã thức tỉnh thiên phú Tinh Thần hệ của mình rồi không?
Nghe thấy Vân Phong nói, trong đôi mắt của người cha xẹt qua một đạo tinh mang, nhìn hắn hỏi.
- Vâng, tháng thứ ba sau khi con tiến vào ngục giam Carlos thì Linh đã thức tỉnh!
Vân Phong gật đầu nói.
- Cái gì? Ngục giam Carlos?
Người Vân Phi Long run lên, vẻ mặt sợ hãi nhìn Vân Phong.
Nam Nặc cũng trừng lớn mắt nhìn hắn. Đại danh của ngục giam Carlos, công dân của tinh vực Tây Bắc đế quốc Lam Nguyên có rất ít người không biết.
"Vân đại ca trước mắt mình vậy mà đã từng bị đưa vào nơi khủng bố đó?" - Nam Nặc thầm run rẩy, nàng đã từng nghe nói qua, nó bị người ta hình dung là vô cùng khủng bố. Vân đại ca bởi vì nàng, mà đã bị người ta đưa vào đó!
Đột nhiên Nam Nặc nhớ tới lúc ban nãy mình vừa gặp hắn. Luồng khí thế kinh khủng phát ra từ trên người huynh ấy, chẳng lẽ ... nó là khí thế huynh ấy có được sau khi đi vào nơi ấy sao?
Cô bé cắn môi.
- Vâng ...
Vân Phong gật đầu.
- Khục ... Khục ...
Nhưng lúc này, Vân Phi Long lại tiếp tục ho khan.
- Phụt ...
Liên tục ho hai, ba lần, ông nhổ ra một ngụm máu đen.
- Cha!
Vân Phong biến sắc, vội vàng nói.
- Vân thúc thúc, đến giờ uống thuốc rồi ...
Nam Nặc sốt ruột.
Được cô bé dẫn đường, Vân Phong dìu cha đi về nhà của nàng.
Lúc này hắn mới biết, thì ra Nam Nặc ở dưới hắn một tầng. Sở dĩ trước kia hắn không biết cô bé, đó là vì tiểu nha đầu cũng không hay đi ra ngoài, cho nên hắn vẫn luôn chưa từng gặp mặt. Lúc đầu là nàng thường qua đây chăm sóc cho cha hắn, sau đó khi bệnh của ông ấy chuyển sang nghiêm trọng thì đã chuyển hẳn ông ấy sang bên căn hộ của mình. Bởi vì chỗ nàng ở còn lớn hơn chỗ của hai cha con một chút, mọi thứ cũng tiện lợi hơn.
Cô bé còn nói cho hắn, sau khi tên đệ tử của gia tộc Bá tước kia mang hắn đi thì cũng không tìm nàng gây phiền phức nữa. Vân Phong ngẫm lại cũng hiểu được, một tên đệ tử của gia tộc Bá tước, hắn muốn dạng đàn bà nào mà chẳng được? Lúc trước hắn khoái tiểu nha đầu này, có lẽ cũng chỉ là nhất thời cao hứng mà thôi, có điều sau khi y đưa hắn tới ngục giam Carlos thì cũng đã có ý muốn bỏ qua rồi.
Qủa nhiên, khi đến nơi tiểu nha đầu đang ở, Vân Phong thấy đây là một căn hộ có ba phòng, diện tích chừng hơn 100m², so với 10m² một phòng và một sảnh của hai cha con hắn thì lớn hơn rất nhiều.
Một căn phòng lớn như vậy, lại chỉ có một mình tiểu nha đầu ở.
Hỏi ra mới biết, vào lúc tiểu nha đầu được mười một tuổi, cha mẹ cô bé đã bị mất vì tai nạn giao thông, làm cho cô bé chỉ còn lại có một mình. Nghĩ đến chuyện này, Vân Phong lại càng thương xót cô bé hơn.
Hắn nhớ ra rồi, khi lần đầu tiên hắn trông thấy Nam Nặc, lúc ấy tiểu nha đầu đang ra sức kéo một túi phế phẩm lớn vừa mới nhặt được. Đây cũng là nguyên nhân vì sao mà hắn thấy phẫn nộ khi có người bắt nạt cô bé đến như vậy ... Lúc này nghĩ lại, hẳn là do cha mẹ của cô bé đã qua đời, không có ai nuôi nữa, nên cô bé phải tự tìm cách nuôi sống chính mình đây.
Khái niệm pháp luật ở khu dân nghèo là rất kém; đánh nhau, giết người cướp của, những việc này không có lúc nào là không xảy ra. Chỉ cần không phải là quá lộ liễu hoặc động chậm đến lợi ích của tầng lớp bình dân hoặc quý tộc thì bình thường cũng chẳng có ai đến quản.
Những người có khả năng mua được phi xa* cũng không phải là người bình thường, sẽ chẳng có ai chịu xuất đầu vì hai người dân nghèo bị xe đụng chết đâu. Cho dù có kiện, người kia bị xử phạt đi nữa thì tiền bồi thường cũng sẽ không đến nổi tay của cô bé.
Đỡ cha lên giường, Vân Phong đi theo cô bé lấy thuốc. Lúc đến phòng thuốc, nhìn thấy trong đó đã đặt rất nhiều chai rỗng ... mũi hắn lại lần nữa cảm thấy cay cay.
- Cha, người cứ yên tâm, bây giờ con đã trở về rồi, nhất định con sẽ đi tìm bác sĩ tốt nhất để trị khỏi bệnh cho cha!
Đợi sau khi cha uống thuốc xong, Vân Phong kiên định nhìn ông, nói.
- Ha ha, bệnh của ta không dễ chữa thế đâu.
Vân Phi Long cười khổ lắc lắc đầu.
- Đúng rồi, Phong nhi, con thật sự từng tiến vào ngục giam Carlos à?
Không đợi Vân Phong kịp nói câu gì nữa, ông nhìn chằm chằm vào mắt hắn, nghiêm túc hỏi.
Vẻ mặt Nam Nặc cũng gấp gáp nhìn về phía hắn.
---------------o0o--------------- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện