[Dịch] Truyền kỳ Tử thần
Chương 7 : Ta Ta là Nam Nặc
Người đăng: Diego
.
Chương 7 - Ta ... Ta là Nam Nặc
...
Đây cũng là điểm lợi hại của Vân Phong!
Bình thường, nếu một người sống ở một nơi nào đó rất lâu, vậy thì cũng sẽ có khí tức của nơi ấy, đây là đặc điểm của từng sinh mạng! Tại lúc đối mặt với cái chết, rất nhiều người sẽ sinh ra một ý niệm sợ hãi; luồng ý niệm này cực kỳ tinh túy, là tinh hoa thiêu đốt sinh mệnh mà có. Sau khi bọn họ chết, một bộ phận ý niệm này sẽ tiêu tán đi, nhưng còn có một phần khác sẽ dính vào trên người của kẻ đã giết bọn họ.
Bởi vì ý niệm này của họ, đúng là phát ra vì những kẻ kia! Sau khi luồng ý niệm này dính vào thân thể của người kia thì sẽ giống như tinh thần lực luyện hóa vật phẩm, dung nhập vào thân thể hắn. Đây cũng là nguyên nhân vì sao mà một người chưa từng giết người sẽ cho ta có một cảm giác không giống với những sát thủ!
Mà sau khi một người bình thường giết chết vài người thì sẽ sinh ra tâm lý sợ hãi, chính luồng ý niệm này sẽ ảnh hưởng đến ý chí của kẻ giết người! Người có ý chí kém, có thể sẽ khủng hoảng bất an trong một khoảng thời gian dài, nhưng theo thời gian trôi qua, luồng ý niệm này sẽ từ từ dung hợp cùng sinh mạng của kẻ sát nhân, cho đến khi trở thành một bộ phận của hắn, không hề tạo ra một chút ảnh hưởng nào!
Giết càng nhiều người, khí tức này trên người sẽ càng đậm, cả người sát khí ngùn ngụt. Chỉ riêng khí thế của người này phát ra, liền có thể trực tiếp hù chết một người bình thường! Có điều, nếu như thoáng một cái mà giết quá nhiều người, ý niệm phát ra trước khi chết quá nhiều, trong lúc nhất thời không thể bị bản thân dung hợp; hoặc là luồng ý niệm mà người kia phát ra trước lúc chết quá mạnh mẽ, không để cho kẻ giết họ dễ dàng luyện hóa, vậy nó sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến ý chí bản thân người kia: Nhẹ thì phát điên, nặng thì tinh thần trực tiếp suy sụp! Tại ngục giam Carlos, những người bị chết bởi vì nguyên nhân này cũng không ít!
Ý niệm là một loại năng lượng tồn tại không giống với tinh thần lực và Linh. Muốn luyện hóa được loại lực lượng này cũng không dễ dàng, mà thứ quyết định năng lực luyện hóa là mạnh hay yếu, ngoại trừ phải xem vào ý chí của bản thân ra thì còn phải dựa vào cấp độ của Linh! Ý niệm của bản thân càng mạnh thì có thể thừa nhận ý niệm trùng kích càng lớn, mà Linh càng cường đại thì tốc độ luyện hóa ý niệm lại càng nhanh!
Luyện hóa càng nhiều ý niệm, ý niệm của bản thân càng trở nên cường đại! Đây là một vòng tuần hoàn. Nhưng mấu chốt trong đó chính là ở Linh! Linh cường đại mới là căn bản của hết thảy!
Vân Phong đúng là dựa vào siêu cấp thiên phú chín cỗ Linh cấp bốn của mình mà nhanh chóng quật khởi tại ngục giam Carlos. Lúc ấy, có lẽ lực lượng cơ thể và lực lượng tinh thần của hắn không phải là rất mạnh, nhưng ý niệm của hắn thì cực kỳ lợi hại! Khí thế vừa phát ra, khí tức tử vong nồng đậm liền bao phủ lên người đối phương, làm hắn không thể phát huy nổi quá bảy thành thực lực, cuối cùng lập nên danh tiếng Tử thần tại đó!
Bởi vì lực lượng ý niệm này là tinh hoa của việc thiêu đốt sinh mệnh mà sinh ra, cho nên nó không dễ gì bị người ta luyện hóa. Rất nhiều người có khí tức cường đại thật, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác rất pha tạp, hỗn loạn, không thể khống chế thu phóng tự nhiên. Khí tức của bọn họ chỉ có thể phát ra, chứ không có năng lực thu liễm lại vào cơ thể.
Mà Vân Phong lại luyện hóa hoàn toàn các loại sát khí trên người, khống chế, thu phóng tự nhiên, lúc bình thường nhìn hắn cũng chỉ là có khí chất hơi bất phàm một chút.
Đây cũng là chênh lệch về cảnh giới!
- Ngươi là ai?
Quan sát cô bé, Vân Phong thầm đánh giá qua, sau đó thì nhíu mày, hỏi.
Cô bé này có một mái tóc dài màu đen mềm mại xõa đến đầu vai, trông rất thanh tú, cộng với gương mặt trái xoan trông rất xinh xắn. Một cô bé như vậy, nếu như hắn thật sự biết mà nói ... chắc có lẽ không thể quên được. Vân Phong xác định, mình không biết người này.
- Ta ... Ta là Nam Nặc, ngươi là Vân Phong đại ca à?
Vẻ mặt cô bé rất khẩn trương, nhìn Vân Phong hỏi.
- Ta là Vân Phong, ngươi là ai?
Vân Phong nhíu mày nhìn cô bé.
- A ... Ngươi ... Ngươi thật sự là Vân đại ca? Ngươi ... Ngươi trở về rồi à?
Thấy Vân Phong thừa nhận, đôi mắt đẹp của cô bé trở nên vui mừng, nhìn Vân Phong kích động nói.
Phản ứng của cô bé làm hai hàng lông mày của Vân Phong càng nhíu chặt hơn.
Hắn cố tìm lại trong ký ức của mình, nhưng dù có nghĩ thế nào thì cũng không nhận ra được hình bóng của cô bé trước mặt này.
"Chẳng lẽ là sau khi linh hồn bị thương thì trí nhớ cũng giảm sút?" - Vân Phong lắc đầu.
Không có khả năng này. Từ nhỏ đến giờ, những phụ nữ mà hắn biết cũng không nhiều, tiểu nha đầu trước mắt này trông rất xinh, không có vẻ gì là một người dễ làm cho người ta phải lãng quên. Hơn nữa nghe giọng nói của nàng thì có vẻ như có quan hệ rất gần gũi với mình, nếu như mình biết cô bé thật, vậy thì không thể nhớ không ra.
Hắn không biết cô bé, nhưng cô bé lại biết hắn ... Chẳng lẽ ... Trong đầu Vân Phong chợt vụt lên một ý nghĩ, chẳng lẽ là cô bé này là được đưa về đây sau khi mình đi, qua lời của hàng xóm và cha nên biết mình?
Nếu là như thế, vậy thì hẳn là nàng biết tình hình của cha bây giờ đi!
Nghĩ đến đây, Vân Phong bắt đầu kích động, liền vội vàng hỏi:
- Cô gọi là Nam Nặc à? Cô có biết cha tôi bây giờ đang ở đâu không?
- A ... Vân thúc thúc hiện giờ đang ở phòng của ta. Thúc ấy, thúc ấy bị bệnh rất nặng, ngươi hãy tranh thủ thời gian đi thăm thúc ấy đi. Nếu như thúc ấy biết là huynh đã trở về rồi, vậy thì hẳn người sẽ rất vui!
Cô bé sững sờ, nhanh nhảu nói tiếp. Trong giọng nói của nàng có đầy vẻ lo lắng, nhưng cũng có phần mừng vui.
Nghe thấy cha gặp phải chuyện không may, Vân Phong thầm thở phào một cái, nhưng ngay sau đó hắn lại lập tức kích động!
Cha đang bị bệnh, lại rất nặng à?
- Cô là ai? Làm sao mà cha tôi lại ở chỗ cô? Còn nữa, làm sao mà cô biết tôi đã về thế?
Đột nhiên, Vân Phong một lần nữa nhìn về phía cô bé có tên gọi Nam Nặc này, nghiêm túc hỏi.
- A ... ta ... ta ...
Đôi mắt xinh đẹp của Nam Nặc vốn đang nhìn Vân Phong, nhưng sau khi nghe thấy câu hỏi này thì lại lộ ra vẻ không biết phải làm sao. Nàng cúi đầu, mặt cũng đỏ lên, hai bàn tay nhỏ bé không ngừng túm lấy góc áo, vẻ lúng ta lúng túng.
Thấy vẻ này của Nam Nặc, Vân Phong một lần nữa nhíu mày.
Tiểu nha đầu này lại dễ thẹn thùng như vậy, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì thế?
Hiện giờ hắn có thể khẳng định, trước kia chắc chắn là hắn không biết tiểu nha đầu này. Chỉ riêng cái vẻ này của cô bé, cho dù trước kia hắn chỉ thấy qua có một lần thôi thì cũng sẽ không bao giờ quên!
Nếu không phải là hắn cảm nhận được nàng không có một ý niệm nào khác, có lẽ giờ hắn đã hoài nghi không biết liệu nha đầu kia có phải là người được tên đệ tử của gia tộc Bá tước kia phái đến hay không? Liệu có phải là hắn đã biết được tin hắn không chết, biết hôm nay hắn trở về nên sai người ở đây chờ hắn, nắm lấy điểm yếu của hắn! Kinh nghiệm vô số sinh tử trong năm năm nay đã bồi dưỡng ra cho hắn một giác quan thứ sáu nhạy cảm vượt quá người thường! Tại tử địa đó, cũng may mà nhờ cái giác quan thứ sáu này nên mười tám người bọn hắn mới có thể chạy thoát được sáu người!
Hắn không nói gì, mà là chờ cô bé này nói tiếp.
Một lát sau, Nam Nặc ngẩng đầu lên một lần nữa. Tuy mặt cô bé vẫn còn đỏ bừng, nhưng tựa như là đã lấy được dũng khí để tiếp tục nói chuyện, có điều, nàng còn chưa kịp mở miệng thì một âm thanh đã truyền đến từ xa.
- Phong nhi!
Nghe thấy tiếng gọi này, Vân Phong run lên, vội vàng quay đầu lại, ánh mắt nhìn về phía góc rẽ hành lang không xa phía sau lưng.
Một thân ảnh quen thuộc đang đứng ở nơi đó.
Ông ta đúng là Vân Phi Long, cha của hắn!
- Cha!
Nhìn bóng dáng quen thuộc phía xa, trên mặt Vân Phong tràn đầy vẻ kinh hỉ, kích động hô.
Vụt!
Vù một cái, Vân Phong liền chạy về chỗ Vân Phi Long đang đứng.
Người đàn ông trung niên này mặc quần áo màu trắng, toàn thân suy nhược, nhìn có vẻ rất yếu, nhưng trên người lại có một cỗ khí tức giống như thư sinh.
Nếu như có từ nào có thể hình dung, vậy đó chính là “Nho Nhã”!
Đây là hình tượng của cha trong lòng Vân Phong!
---------------o0o--------------- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện