[Dịch] Truyền kỳ Tử thần
Chương 27 : Diễn xuất không tồi
Người đăng: Diego
.
Việt
Chương 27 – Biểu diễn không tồi
"Ah, Lăng Vân học trưởng!" Thấy một chàng thanh niên đi tới, Lý Điềm Điềm và đứa nhỏ Tiểu Huệ giật mình cùng gọi.
Các nàng không nghĩ tới Lăng Vân sẽ xuất hiện tại đây, mà càng không ngờ được gã sẽ nói ra những lời y như vừa rồi với hắn.
- Ông chủ!
Hai nhân viên vội vàng gập người cúi chào.
- Ông chủ! ông chủ!
Người thiếu niên đi thẳng lại phía bên này, cả đám nhân viên của điếm thấy vậy thì biến sắc mặt, cung kính hô.
- Ông chủ, sao ngài lại tới đây ?
Hai cao thủ trong tiệm Lăng Vân vốn nghe nói cao thủ thiếu niên ngày hôm qua lại đến nên đang định đi tới đây xem, ai dè vừa mới đến gần hắn, còn chưa kịp đến nói gì thì trông thấy ông chủ tới, nên vội vàng quay ra cúi chào .
- Sao vậy? Lý sư phụ, Triệu sư phụ, ta đến không đúng lúc sao?
Nhận thấy nét giật mình của hai người này khi thấy mình đến, Lăng Vân lạnh lùng nói.
"Không. . . Không có. . ." Hai vị Lý, Triệu vội vàng thanh minh. Họ nghe Lăng Vân nói mà cảm thấy chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả.
- Việc làm ăn của tiệm hôm nay không tồi, mọi người đã rất cố gắng nhiều.
Lăng Vân thản nhiên nói.
- Cũng. . . Khá tốt. . ." Lăng Vân nói với giọng không mặn cũng không nhạt... làm cho hai người càng không biết nên trả lời thế nào, cả hai đều thấp thỏm nói.
- Ta đã nói từ lâu rồi, việc làm ăn của tiệm có kém mộ cthút thì cũng không sao cả, nhưng ta ghét nhất là bị người khác lừa gạt!
Đột nhiên, Lăng Vân quắc mắt, trầm giọng nói,
- Ta không cần biết chuyện ngày hôm qua có dính dáng gì đến các ngươi hay không! Nhưng cửa hàng này là ta để cho hai người các ngươi quản lý đấy! Từ hôm nay trở đi, các ngươi không cần đến đây nữa!
Giọng Lăng Vân lạnh như băng.
- Cái gì. . .
Nghe hắn nói thế, hai người này giật nảy mình, đồng thời cũng thấy rất mù mờ, không hiểu gì cả.
Sao lại thế này ? Hôm qua đã xảy ra chuyện quái gì vậy ?
- Hai người diễn xuất quả thật không tồi, có thể đi làm diễn viên được đấy! Nhưng từ nay về sau nơi này không hoan nghênh hai người, hiện tại mời hai người đi cho.
Lăng Vân ánh mắt nhìn về phía Vân Phong, lạnh lùng nói
- Lăng Vân học trưởng…
Lý Điềm Điềm thất thanh nói
- Chuyện ngày hôm qua cũng có sự tham dự của ngươi à? Chẳng nhẽ lại muốn chối bỏ, ảnh chụp đều đủ cả, ta đều đã xem qua hết! Từ nay về sau tiệm của ta không cần loại nhân viên như vậy! Kế toán tính tiền lương tháng này cho nàng ta, rồi mời nàng ta đi đi.
Lăng Vân quay đầu nhìn Lý Điềm Điềm lạnh lùng nói, câu nói sau cùng là nói với nhân viên kế toán trong tiệm.
Nghe Lăng Vân nói, sắc mặt Lý Điềm Điềm lập tức trở nên trắng bệch, ngân ngấn nước mắt, lẩm bẩm nói :
- Tôi…Tôi đã làm sai cái gì…
Tại học viện Kim Lan, Lăng Vân tuy biểu hiện lạnh lùng nhưng đối xử với mọi người cũng không tỏ thái độ kì thị những sinh viên xuất thân bình thường, còn thường chiếu cố đến những sinh viên làm thêm ngoài giờ như nàng, chính nhờ vậy nàng mới có thể được làm việc trong tiệm. Vì thế, Lý Điềm Điềm luôn thấy rất cảm kích y. Nàng cũng hết sức coi trọng công việc này, bởi vì Lăng Vân là học trưởng của nàng, làm cho nàng sinh ra lòng trung tâm với cửa hàng, nên trong công việc nàng vẫn luôn rất cố gắng chăm chỉ .
Lăng Vân chính là bạch mã hoàng tử trong lòng rất nhiều nữ sinh trong học viện, các bạn của nàng thấy nàng được làm việc trong cửa tiệm của Lăng Vân đều hâm mộ hết sức, còn thường nói đùa rằng nàng được Lăng Vân để ý.
Trong nội tâm nàng cũng đã từng mong ước được như thế, nhưng nàng biết rõ điều đó là không có khả năng, Lăng Vân giúp nàng bất quá chỉ là tiện tay, tuy nhiên trong lòng Lý Điềm Điềm vẫn cảm thấy rất vui.
Nàng cũng đã từng nghĩ đến chuyện nghỉ làm, ngày mai phải đi học rồi, hôm nay chính là ngày làm việc cuối cùng của nàng ở tại tiệm. Nhưng bây giờ đột nhiên bị Lăng Vân khiển trách không rõ ràng làm trong lòng nàng cảm thấy rất buồn.
Từ lúc Lăng Vân bước vào trong cửa tiệm đến giờ, Vân Phong vẫn cứ xem hắn biểu diễn suốt, giờ phút này hắn càng cảm thấy không thể nói lý với người thiếu niên này được.
Người này đang nghĩ cái gì, trong lòng hắn có thể đoán được phần nào, nhưng đối với việc Lăng Vân không điều tra rõ ràng mà cứ như vậy làm theo ý mình, độc đoán quyết định khiến hắn có cảm giác muốn cười nhạo.
Nếu biểu hiện của người này một mực như vậy thì tranh đấu bên trong nhà giam Carlos hay là trên chiến trường, hắn tuyệt đối không sống được mấy hồi!
- Vốn tưởng rằng cửa tiệm này cũngkhông tệ lắm, nhưng chẳng ngờ tầm mắt của ông chủ của nó lại hạn hẹp như vậy. Điềm Điềm tỷ, cửa tiệm này không chào đón chúng ta thì chúng ta liền đi thôi, tiệm này không cần tỷ thì ta cần.
Vân Phong thản nhiên nói.
- Ngươi nói cái gì?
Ánh mắt Lăng Vân như đóng đinh lên người hắn, trong ánh mắt lóe lên sắc lạnh, một luồng khí thế hùng hậu ẩn ẩn vờn quanh tại trên người hắn.
- Lời ta nói ra không thích nói lần thứ hai, ngươi không nghe rõ ràng sao?
Vân phong lạnh lùng cười cười nói, tiểu tử này thả ra một chút khí thế như vậy mà cũng muốn lấy ra dọa người?
- Tiểu tử, ngươi quá kiêu ngạo rồi, ngươi không biết được ông chủ của chúng ta có thân phận gì đâu? Ta vốn còn tưởng rằng ngươi là một cao thủ sửa chữa, tân trang, ai dè là giả, giờ ta đã biết rõ nguyên lai việc ngày hôm qua hết thảy đều là diễn kịch.
Đúng lúc này Tề Lương từ một bên nhảy ra ngoài nhìn Vân Phong, hung ác nói.
- Sư phụ, ngài đã làm ta quá thất vọng rồi, không nghĩ tới ngài lại là người như vậy, ngài lại cùng Lý sư phó nhờ người này đến giả trang cao thủ để quảng cáo cho cửa tiệm chúng ta, các ngươi không biết ông chủ ghét nhất lừa gạt sao! May mà ông chủ sáng suốt, chỉ liếc mắt liền nhìn thấu!
Tề lương nhìn về phía hai vị sư phụ trong tiệm, vẻ mặt thất vọng nói.
- Cái gì ?
Lý, Triệu, hai vị sư phụ kinh ngạc há to mồm.
Giờ phút này bọn họ đã hiểu rõ vấn đề ở nơi nào.
Chỉ là bọn hắn không có mời người đến giả trang cao thủ nào cả! Bọn họ trợn mắt há hốc mồm nhìn về Vân Phong đang đứng một bên. Sao lại thế này?
Nhìn về phía kẻ nhảy ra nói là Tề Lương, Vân Phong lạnh lùng nhìn đối phương, đúng là ở nơi nào cũng không thiếu kẻ tiểu nhân, kẻ này vài ba lần khiêu khích hắn quả thực không biết sống chết, nếu là khi trước hắn đã một chưởng đập chết rồi.
- Nguyên lai là như vậy
- Mẹ nó, cao thủ ngày hôm qua xuất hiện trong tiệm là giả, làm hại ta mất công đến đây rồi!
- Đúng là công toi rồi, ta còn đang định nhờ vị cao thủ đấy tân trang giúp ta chiếc xe này đây…
- Cũng không phải đến không công đâu, các ngươi cũng biết vị thiếu niên áo đen này là ai chứ?
- Ai ? Không phải ông chủ cửa tiệm Lăng Vân sao?
- Là ông chủ của tiệm Lăng Vân, nhưng cũng là một cao thủ sửa chữa tân trang siêu cấp! Có biết cửa tiệm này tên Lăng Vân là vì sao không, đó là tên của hắn đặt đấy! Lăng Vân, cái tên này cho dù tại hỗn loạn thị trường cũng là cực có danh tiếng đấy! Tiểu tử, ngươi là người mới a? Có biết loại phi xa cấp bốn không, cái loại xe bay siêu cấp này tối thiểu cũng phải là cao thủ có tinh thần lực từ cấp ba mươi trở lên mới có thể điều khiển, là loại xe chuyên dụng của các quý tộc, vậy mà hắn cũng có thể chữa trị tân trang a! Cho nên ngươi đến chuyến này có thể không phải công toi đâu.
- Móa, siêu cấp cao thủ ah!
- Vì việc nghĩa không nể tình thân ah, Bội phục… Lợi hại…
- Khí thế rất cao …
- Đúng vậy, từ cử chỉ, ngôn ngữ đúng đều là phong phạm của cao thủ. Ta quyết định từ nay về sau thần tượng trong lòng ta chính là Lăng Vân.
- Ha ha Lăng Vân này đúng là rất được mọi người hâm mộ… Có biết Kim Lan học viện không, hắn là một trong mười vị tân sinh thiên tài, vì thế những người coi hắn thành thần tượng cũng không ít, không phải chỉ một mình ngươi đâu!
- Lợi hại! Thật lợi hại!
- Loại người này ta vừa trông đã biết là nhân vật lợi hại rồi.
Xung quanh chỗ của Vân Phong đã có rất nhiều người tới vây xem náo nhiệt, sau khi nghe chuyện thì cũng nhao nhao nhao nhao.
- Lại nói, ta thấy thiếu niên đứng đối diện Lăng Vân kia cũng không đơn giản, hắn cũng dám nói lời như thế đối với Lăng Vân!
- Đúng vậy a…Giọng nói kia, thần thái kia cũng quá bình tĩnh…Người bình thường không làm được đâu!...
- Nhìn xem đây mới gọi là lừa đảo! Nếu như thần thái không thể làm đến loại trình độ này, còn có thể đi lừa đảo sao?
- Hắn chênh lêch chỉ là khí thế trên người, sửa chữa, tân trang cao thủ, thực lực bản thân cũng rất lợi hại, thiếu niên này khuyết thiếu một loại khí thế chỉ riêng cao thủ mới có được.
Một người nói ra, nhìn về phía Vân Phong, trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối.
Đúng vậy, khí thế.
Trên người Vân Phongchẳng có một chút gì khí thế của cường giả cả.
Vân Phong hiện tại, sớm đã đạt đến trình độ khí tức cực kỳ nội liễm, cảnh giới phản phác quy chân, chỉ cần hắn không chủ động phóng thích khí tức của mình, người khác xem hắn cùng với một người bình thường không có bất kỳ thực lực nào cũng giống nhau.
Có thể nói, đây cũng là nguyên nhân Lăng Vân vừa trông thấy Vân Phong liền nhận định hắn là một tên lừa đảo.
Lăng Vân nhìn Vân Phong, trong nội tâm hơi cảm thấy tức giận. Đã lâu rồi không có người dám kiêu ngạo trước mặt hắn như vậy!
- Tiểu tử, quả nhiên là mày đang ở đây, để ông mày tìm mãi!
Đúng lúc này, một thanh âm ngoan lệ từ bên ngoài truyền đến.
Người vây xem tránh ra, một thanh niên mặc áo đen mang theo bốn hắc y thủ hạ từ bên ngoài đi tới.
Không ngờ đó chính là Sở Thiếu Thiên ngày hôm qua vừa bị Vân Phong đánh cho trọng thương.
Trông thấy người này tới, Vân Phong nhíu mày. Nam Nặc đang bên người hắn cũng hơi khẩn trương, bàn tay nhỏ bé nắm chặt góc áo hắn.
- Là người của Huyết Lang Bang....
Trông thấy tiêu chí của Huyết Lang bang trên người Sở Thiếu Thiên và năm người hắc y, một đám người vây xem cả kinh thì thầm nói.
Tại hỗn loạn thị trường, Huyết Lang bang là một bang phái có tính truyền kỳ, chỉ mất có mấy năm mà liền từ một bang phái không có tiếng tăm gì đã phát triển trở thành một đại bang vô địch, thanh danh chỉ xếp sau năm đại bang phái đã thành danh lâu năm ở đây.
Là ai xui xẻo như vậy, lại bị người Huyết Lang bang theo dõi? Một đám người thầm nghĩ, dưới chân cũng bắt đầu chậm rãi hướng lui về phía sau, vẫn là tránh xa chúng là tốt hơn, ngàn vạn đừng chọc phải chúng.
Chẳng lẽ là tên lường gạt kia? Mọi người thấy ánh mắt Sở Thiếu Thiên nhìn về phía Vân Phong, lại trông thấy biến hóa của Vân Phong và Nam Nặc thì không khỏi thầm nghĩ trong lòng.
Cũng đúng, lừa đảo chọc vào hắc bang, chuyện như vậy là quá bình thường. Trong lòng mọi người thầm nghĩ.
Không biết cái này một tên lường gạt là như thế nào chọc phải Huyết Lang bang... Trong lòng mọi người bắt đầu nghĩ đến đủ loại tình huống, đồng thời cũng lo lắng thay Vân Phong. Người này vừa rồi mới đắc tội ông chủ cửa tiệm Lăng Vân, hiện tại lại bị Huyết Lang bang tìm tới... Thật sự là không may ah!
Xem chừng lần này hắn khó thoát rồi, chỉ tiếc cho tiểu cô nương bên cạnh hắn. Ánh mắt của mọi người, nhìn về phía Nam Nặc, lúc này tay nàng đang nắm chặt lấy góc áo Vân Phong, thần sắc khẩn trương, xem ra tiểu cô nương này đã bị hù sợ rồi..
Nhưng mà, không để mọi người nghĩ tiếp, ánh mắt Sở Thiếu Thiên lại đột nhiên chằm chằm nhìn đến trên người Tề Lương.
Bị ánh mắt Sở Thiếu Thiên nhìn đến, lập tức dọa cho Tề Lương sắc mặt trắng bệch.
- Trông thấy khách nhân trong tiệm có tiền, liền vụng trộm nói cho thế lực bên ngoài để bọn chúng đi cướp! Hắc hắc, ngươi là ông chủ Lăng Vân của cửa tiệm này à? Ngươi coi như là một nhân vật thành danh rồi, chẳng lẽ thủ hạ trong tiệm ngươi đều là loại này sao? Ngươi mở cái gì ở đây thế, hắc điếm à?
Mắt nhìn Tề Lương, Sở Thiếu Thiên cười hắc hắc nói, đồng thời ánh mắt lại nhìn hướng về phía Lăng Vân.
- Cái gì?
- Đây là có chuyện gì?
- Trong tiệm Lăng Vân, nhân viên vậy mà lại đi làm chuyện này sao?
- Bà nó! Nếu như có chuyện này xảy ra trong tiệm vậy từ nay về sau ai dám đến nơi này của bọn họ chứ.
Mọi người vây xem, nhao nhao kinh hô. Tại hỗn loạn thị trường có rất nhiều chuyện đều không thể lộ ra ngoài ánh sáng, thế nên có một cái quy tắc rất trọng yếu, đó chính là đối với tư liệu của khách đều phải giữ bí mật. Nếu như trong tiệm Lăng Vân xảy ra chuyện như vậy, đó chính là phạm vào việc tối kỵ của hỗn loạn thị trường rồi.
---------------o0o---------------
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện