[Dịch] Truyền kỳ Tử thần
Chương 26 : Bí mật của cha
Người đăng: Diego
.
Chương 26 - Bí mật của cha
Phù .....
Ra khỏi bệnh viện, Vân Phong hít một hơi thật sâu. Hắn đã sớm nghĩ rằng bệnh của cha hẳn sẽ không dễ chữa, nhưng không ngờ rằng trị liệu toàn thân cho ông một lần bằng trình độ khoa học cấp ba mà cũng không thể trị khỏi hết.
Vô luận là ở thời đại nào cũng đều có bệnh viện và người bệnh. Mặc dù ở thời đại này ai ai cũng đều tu luyện nên tố chất thân thể luôn luôn rất tốt, thường thì rất hiếm khi mắc bệnh, nhưng cũng có xuất hiện đủ các loại vấn đề khác ...
Vân Phong trầm mặc. Hắn nhớ tới lời mà cha đã nói lúc trước. Ông đã từng bảo, bệnh của ông, chính ông rõ ...
Hiện giờ hắn cũng không còn là người mà cái gì cũng không biết như ngày xưa nữa. Xảy ra tình huống như thế này chỉ có hai khả năng: Một là tổn thương của cha hắn không phải là vấn đề của thân thể mà là về tinh thần lực ... Thậm chí là Linh của cha có vấn đề ... Hắn đã từng bị thương giống như vậy, vì thế nên rất hiểu cái trạng thái này của cha mình.
Còn có một khả năng nữa, đó là Linh của cha hắn hẳn là không dưới cấp ba.
Đẳng cấp của Linh đại biểu cho cấp độ sinh mạng của một người. Nếu như Linh của cha hắn là cấp bốn, như vậy cấp độ sinh mạng của cha hắn chính là cấp bốn, trạng thái thân thể cũng là trạng thái của sinh mạng cấp bốn. Nếu như vậy thì trị liệu với trình độ khoa học cấp ba sẽ không có tác dụng quá lớn với ông là điều dễ hiểu.
"Chẳng lẽ ... Chẳng lẽ Linh của cha là cấp bốn à?" Vân Phong thầm nghĩ.
Nếu như vậy, vậy thì cũng có thể giải thích được một chút, vì sao mà hắn lại thức tỉnh được thiên phú Linh cao tới như vậy. Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, nếu như thiên phú của cha hắn rất thấp, vậy thì thiên phú của hắn làm sao lại mạnh như thế chứ? Hắn còn nhớ, hôm mình trở về, lúc nói ra thiên phú của mình cho cha nghe, thần sắc của ông tuy rằng cao hứng nhưng lại có thêm một cảm giác như là điều đương nhiên...
"Xem ra cha còn có bí mật ..." Vân Phong thầm nghĩ.
Từ khi còn nhỏ, hắn đã biết cha mình vẫn mang bệnh trong người, chỉ là hắn không biết vì sao mà cha lại bị mắc bệnh như thế.
Đây không phải là bệnh, đây là tổn thương!
Chuyện này, giờ Vân Phong đã có thể khẳng định!
Nếu như Linh của cha hắn không phải là cấp ba, vậy trước kia có thể cha cũng là một người rất lợi hại!
Là ai, là ai đã làm cho cha bị thương nặng như vậy? Là ai đã làm cho ông chỉ còn có thể sinh hoạt ở một khu dân nghèo như thế này?
Còn có ... Từ nhỏ tới giờ hắn cũng chưa từng được gặp mẹ. Mỗi khi hắn hỏi cha về chuyện của mẹ, ông cũng liền mất tự nhiên, rồi chỉ nói qua loa cho xong ... Giờ nghĩ lại, đây hẳn cũng là một bí mật, mà chỉ sợ là có quan hệ với vết thương của ông đây!
Vân Phong trầm mặc.
Sở dĩ cha không kể chuyện này, chắc cũng là do hiện giờ nhà mình chưa có đủ thực lực!
Không có thực lực, có một số chuyện dù có nói ra thì cũng không giải quyết được, mà còn làm hắn khổ hơn!
Lúc này Vân Phong chợt hiểu, vì sao mà trên nét mặt của cha luôn có một cảm giác ưu thương ....
Thân thể của ông bị trọng thương, nhưng tâm hồn ông còn bị tổn thương nặng hơn!
Có lẽ cha đã phải chịu không ít đau khổ ...
"Được rồi! Giờ cha không nói cũng được, con cũng không ép. Đến một ngày nào đó, hẳn cha sẽ nói cho con biết hết thảy những chuyện này!" Trong mắt Vân Phong hiện lên vẻ kiên định.
Lần này trị liệu cũng không phải là một chút tác dụng cũng không có, thân thể của cha hắn đã tốt hơn trước kia khá nhiều.
340,000 hồng tinh tệ đã bỏ ra 300,000 cho việc trị liệu, hiện giờ trong tay hắn chỉ còn lại có 40,000 hồng tinh tệ thôi.
Muốn trị hết bệnh cho cha phỏng chừng cần phải trị liệu bằng trình độ cấp bốn. Việc đó tối thiểu cũng cần hơn một vạn Lam Tinh tệ, mà nếu như là trị liệu toàn thần thì mất trên mười vạn Lam Tinh tệ là điều chắc chắn ...
Hơn vạn lam tinh tệ ... Vân Phong thầm cảm thấy bất đắc dĩ, hơn mười vạn hồng tinh tệ cũng chỉ tương đương với hơn chục cái lam tinh tệ mà thôi! Hơn mười vạn lam tinh tệ, nếu như đổi thành hồng tinh tệ thì liền tương đương với vài tỷ hồng tinh tệ rồi ...
Nếu như hắn còn kiếm tiền bằng cách như vừa rồi, vậy chẳng biết phải đến bao giờ mới lo lót đủ!
- Vân đại ca, bệnh của Vân thúc thúc đã khá hơn nhiều rồi!
Lúc này, tiểu nha đầu đang đỡ Vân Phi Long đi ra từ trong bệnh viện. Lúc đến bên người hắn, cố bé ngẩng đầu lên, vui sướng nói.
- Ừm!
Hắn mỉm cười gật đầu.
- Phong nhi, con vất vả rồi!
Vân Phi Long cũng nhìn hắn, cười nhạt nói.
Hiện giờ ông đã có thể đi lại được giống như người bình thường rồi, nhưng chỉ có Vân Phong và ông mới hiểu, đây chỉ là biểu hiện ở bề ngoài thôi, thực ra ông còn bị nội thương rất nặng.
- Không vất vả đâu, chỉ là thấy hơi tiếc một chút, lần này không thể chữa khỏi hoàn toàn bệnh của cha được.
- Bệnh của cha cha tự biết, con không cần phải quá để ý đầu. Qua lần trị liệu này, trong thời gian ngắn, thân thể ta sẽ không có vấn đề gì nữa đâu ...
Ông mỉm cười, lắc đầu.
- Vâng.
Hắn cũng gật đầu.
- Chúng ta đi thôi!
Hắn cười cười.
- Vâng, chúng ta về nhà đi! Vân đại ca mua nhiều đồ ăn ngon nhé, chúng ta cùng nấu cơm ăn!
Cô bé gật mạnh đầu một cái, hưng phấn nói.
...
- Tiểu Nặc, ngày mai học viện Kim Lan sẽ khai giảng, huynh đã báo danh giúp muội rồi. Muội hãy chuẩn bị một chút đi nhé, đến lúc đó huynh sẽ dẫn muội đi!
Lúc ăn cơm, Vân Phong nhìn tiểu nha đầu, vừa cười vừa nói.
- A ... Muội ... Muội thật sự có thể đi à?
Tiểu nha đầu trừng to mắt, giọng không dám khẳng định.
- Đương nhiên là có thể rồi!
Hắn cười cười.
- Tinh thần lực của Tiểu Nặc sớm đã đạt tới cấp chín, thiên phú chắc cũng sắp thức tỉnh rồi. Cũng nên đi học viện xem thế nào, tập làm quen với hoàn cảnh mới!
Vân Phi Long cười nói.
- Có thể ... Nhưng mà ... Muội cái gì cũng không biết ...
Cô bé thấp thỏm. Trong giọng nói có chờ mong, nhưng cũng pha chút sợ hãi.
- Nếu cái gì muội cũng biết thì còn phải đi trường học làm gì? Yên tâm, muội thông minh như vậy, chắc chắn là sẽ học rất nhanh đấy! Giờ thiên phú của muội còn chưa thức tỉnh, vậy nên sẽ chỉ học ở lớp vỡ lòng thôi. Chờ thiên phú thức tỉnh rồi thì mới có thể bắt đầu chính thức học tập. Hiện giờ tới đó cũng chỉ là đến để thích ứng trước với môi trường mới thôi!
Vân Phong cười cười, nói.
- Muội ... Muội thông minh à?
Cô bé đỏ mặt.
- Ừm, muội rất thông minh!
Hắn nhìn tiểu nha đầu, gật gật đầu một cái, chân thành nói.
Tiểu nha đầu này hình như luôn tự ti với chính mình thì phải? Xem ra cần phải cho cô bé đi trường học, để nàng tiếp xúc với những người khác nhiều hơn. Hắn cũng không phải là tuỳ tiện nói bừa, mà là tiểu nha đầu này đúng là thông minh thật. Trước khi thiên phú thức tỉnh mà đã tu luyện tinh thần lực đạt tới được cấp chín, trong đám đồng lứa cũng không thấy nhiều. Hơn nữa tiểu nha đầu này còn tu luyện được đến mức đó từ rất sớm mà lại chẳng hề sử dụng bất cứ một loại tài nguyên nào. Vân Phong cảm thấy có lẽ thiên phú của tiểu nha đầu này cũng không thấp.
- Thế được rồi ...
Do dự một chút, cô bé gật mạnh đầu một cái, rồi liền ngẩng đầu lên nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hưng phấn.
- Muội không cần phải quá lo lắng đâu, ngày mai huynh sẽ đi cùng muội mà. Nếu như không có chuyện gì xảy ra mà nói, có lẽ huynh sẽ ở lại đó cùng với muội một thời gian ngắn.
Hắn cười cười, nói.
- Thật à?
Ánh mắt tiểu nha đầu sáng ngời, hai mắt mở to nhìn hắn.
- Ừ, lát nữa chúng ta đi ra ngoài một lát, còn cần phải chuẩn bị một vài thứ nữa.
Vân Phong gật gật đầu.
Hắn thoáng tra xét tin tức của học viên Kim Lan thì thấy ở đó đang cần tuyển giáo viên dạy thể thuật. Với thực lực của hắn, tin rằng việc được nhận vào hẳn là không có vấn đề gì.
Học viện Kim Lan là trường học tốt nhất trên Kim Lan tinh. Tiền lương của giảng viên ở đó, dù là thấp nhất thì mỗi tháng cũng được mấy ngàn lam tinh tệ. Số tiền kia bảo nhiều thì cũng không nhiều, mà ít thì cũng chẳng ít, nếu như hắn toàn lực kiếm tiền thì một chút tiền đó căn bản là không đáng gì. Có điều, hắn cũng để ý thấy, lịch dạy của giảng viên thể thuật một tháng cũng không dày đặc lắm, dù hắn có nhận lời mời thì mỗi tháng cũng không tốn bao nhiêu thời gian vào trường học.
Cái quan trọng là ... Học viện Kim Lan này là một cái bệ đỡ, hắn có thể mượn nhờ nơi này để tiếp xúc đến những chuyện khác, thông qua cách khác để kiếm tiền.
Phải biết rằng, học viện Kim Lan là trường học tốt nhất trên Kim Lan tinh. Học viên ở đó hầu hết đều là dạng con ông cháu cha, hoặc là con em gia đình bình dân trung lưu. Thực lực của chính học viện Kim Lan cũng không kém ...
Thời gian ở học viện Kim Lan hắn còn có thể giúp đỡ tiểu nha đầu nhanh thích nghi hơn với cuộc sống mới ở trong học viện. Nếu như cứ thế mà để tiểu nha đầu ở đây một mình, hắn cũng không yên tâm.
...
Cơm nước xong xuôi, sau khi dọn dẹp xong, hắn dẫn theo Nam Nặc một lần nữa đi vào thị trường hỗn loạn.
Học viện Kim Lan là trường học tốt nhất Kim Lan tinh, vì thế nên học phí ở đó cũng không thấp. Một vạn hồng tinh tệ ban nãy vừa kiếm được cơ bản là không đủ.
Hắn muốn trước khi đi học viện Kim Lan vào ngày mai liền kiếm đủ học phí cho tiểu nha đầu.
- Tiểu Nặc, Vân Phong, hai người đã tới rồi?
Lúc hai người lần nữa đi vào điếm Lăng Vân, Lý Điềm Điềm đang đứng ở chỗ thu mua trông thấy liền vội đi tới, cao hứng nói.
- Tiểu Nặc cũng đến à?
Một cô gái khác ở đó lúc này cũng đang nhàn rỗi, liền cười chào Nam Nặc. Có điều khi nàng nhìn đến Vân Phong thì liền đỏ mặt, không nói gì.
- Vâng, Điềm Điềm tỷ, Tiểu Huệ tỷ, ngày mai muội cũng được tới học ở học viện Kim Lan!
Nam Nặc nhìn hai người, cao hứng nói.
- Thật à?
Ánh mắt Lý Điềm Điềm sáng ngời, vội vàng nói.
- Thật tốt quá, như vậy thì chúng ta có thể gặp nhau thường xuyên rồi. Tỷ còn tưởng là qua ngày mai, phải một thời gian dài nữa chúng ta mới có thể gặp nhau cơ!
Lý Điềm Điềm cao hứng.
- Đã báo danh chưa?
Cô gái tên Tiểu Huệ cũng rất vui vẻ.
- Rồi!
Tiểu nha đầu hưng phấn, gật đầu.
Lý Điềm Điềm nhìn thoáng qua Vân Phong ở bên cạnh rồi mang vẻ hâm mộ nhìn Nam Nặc. Học phí của học viện Kim Lan thực sự là không rẻ, để cho nàng có thể đến đó học, gia đình các nàng cũng đã phải bỏ ra rất nhiều tiền. Nàng còn đang tính lúc được nghỉ học ở trường thì sẽ đi làm để kiếm thêm.
Thiên phú Linh của nàng là cấp ba, gia đình đặt hy vọng rất lớn vào các nàng. Họ muốn nàng đi học ở học viện Kim Lan, chính là hi bọng nàng có thể kết bạn với đồng học nào đó lợi hại chút, tốt nhất là làm cho những đứa con ông cháu cha đó vừa ý ... Đó chính là kỳ vọng của cha mẹ các nàng.
Hiện giờ so sánh, nàng thật sự đang cảm thấy rất hâm mộ Nam Nặc, vì nàng đã gặp được Vân Phong.
Hắn lợi hại như vậy, vừa mới về mà đã có thể kiếm đủ tiền để cho Nam Nặc đi học ở học viện Kim Lan.
Điều may mắn nhất của một người trong cuộc đời này chính là gặp được một người mình thích, mà lại có thể ở cùng một chỗ với người đó.
Nhìn tiểu nha đầu đang rất vui vẻ, trong thâm tâm, Lý Điềm Điềm cảm thấy thật hâm mộ.
Cô gái gọi là Tiểu Huệ cũng mang theo vẻ mặt hâm mộ nhìn Nam Nặc. Số phận của nàng cũng không giống với Lý Điềm Điềm. Tuy rằng nàng đỡ hơn cô ấy một chút do có xuất thân từ gia đình quý tộc, nhưng gia tộc của nàng đã nằm trên bờ suy sụp. Nhà các nàng cũng chỉ hơi khá giả hơn một chút so với gia đình bình dân mà thôi. Cha mẹ của nàng cũng rất hy vọng nàng có thể kết thân với một ít bạn học có gia cảnh tốt ở học viện Kim Lan.
Một tiểu nha đầu vốn rất đáng thương trong mắt họ, lúc này lại trở thành đối tượng được mọi người hâm mộ.
- Tốt lắm, vậy mà ngươi đã đến rồi!
Đúng lúc này, bên cạnh chợt truyền đến một tiếng cười lạnh.
Một thiếu niên mặc áo đen đứng ở cửa điểm lúc này đi tới, vẻ mặt lạnh như băng nhìn Vân Phong.
---------------o0o---------------
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện