[Dịch] Truyền kỳ Tử thần

Chương 16 : Trên đời này có một số người ngươi không thể so sánh được đâu!

Người đăng: Diego

.
Chương 15 - Trên đời này, có một số người là ngươi không thể so được đâu! Tề Lương là một học đồ cao cấp trong tiệm này. Sư phụ của hắn là một trong số hai vị cao thủ sửa chữa linh kiện của tiệm. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, sau khi kỹ thuật của hắn được đề cao hơn nữa thì sẽ trở thành một vị cao thủ có địa vị ngang hàng với sư phụ của mình, trở thành một trong số những trụ cột của tiệm. Địa vị của Tề Lương trong tiệm cao hơn vị trí của một phục vụ viên rất nhiều. Hơn nữa hắn lại có xuất thân từ gia đình bình dân có gia cảnh khấm khá, thiên phú Linh là cấp ba, rất có tiềm lực để bồi dưỡng. Xét về tổng thể mà nói, Tề Lương là một thanh niên có điều kiện ưu tú, vậy nên cũng được một số nữ sinh trong tiệm mến mộ. Hắn cũng rất hưởng thụ cuộc sống này, hưởng thụ hàng ngày được những nữ sinh xung quanh sùng bái, ái mộ. Một thiếu niên nhìn khá anh tuấn cười cười nói nói cùng Lý Điềm Điềm, hơn nữa lúc nói chuyện lại làm cho nàng xấu hổ đến muốn khóc, làm hắn ở bên cạnh nhìn thấy mà đã sớm tức giận. Cũng không phải là hắn thầm yêu Điềm Điềm hay là gì khác, chỉ là thấy mỹ nữ trong tiệm mình cười nói cùng người khác thôi thì trong lòng đã thấy không thoải mái rồi. Hắn không phải là một người có lòng dạ khoáng đạt, huống chi Lý Điềm Điềm là một số trong ít những mỹ nữ của tiệm bọn hắn, bình thường cũng đối xử với hắn khá ôn hòa. Hôm nay nàng lại thân cận với người khác như thế, mà hắn lại là một tên thiếu niên nhìn anh tuấn, việc này làm sao mà hắn thấy thoải mái cho được? Lúc này, sau khi hắn nghe thấy Vân Phong nói câu đó thì cũng không nhin được nữa, cười lạnh xen vào giữa hai người. - Ông chủ của chúng ta là người mà một tên tiểu tử ở khu dân nghèo như ngươi cũng có thể ví sao? Hắn cười lạnh nhìn Vân Phong. Vừa rồi qua cuộc nói chuyện của Lý Điềm Điềm và Nam Nặc, hắn đã biết được thân phận của Vân Phong. Bởi vì trước đây Nam Nặc đã từng nhờ hai nàng giúp đỡ, vậy nên hắn cũng có biết một chút về chuyện của tiểu nha đầu. "Hắn ta chính là Vân đại ca của tiểu nha đầu kia?" Tề Lương nhìn thoáng qua Nam Nặc bên cạnh. Đây là một cô bé còn xinh đẹp hơn cả Lý Điềm Điềm. Trong lòng Tề Lương ngày càng cảm thấy đố kị. Chỉ là một tên tiểu tử ở khu dân nghèo, dựa vào cái gì mà có thể được hai mỹ nữ yêu mến đến như thế? Vân Phong khẽ quay đầu, ánh mắt lãnh đạm nhìn người thanh niên đang đi tới trước mặt. Những gì tên này vừa nói đã làm hắn nhớ tới tên Lý Kiếm Nam kia, một tên tiểu tử xuất thân là người dân nghèo ... - Tề Lương, ngươi đang nói cái gì thế? Bên kia, Lý Điềm Điềm khẽ nhíu mày, nói. - Không có chi, chỉ là hơi không quen nghe người khác nói mà không biết ngượng mồm thôi! Gã cười cười, nói một cách trào phúng, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Vân Phong. - Ngươi mới là tên nói khoác mà không biết ngượng, Vân đại ca của ta rất giỏi! Nam Nặc tức giận nhìn Tề Lương. - Giỏi? Gã cười to, nhìn thoáng qua mấy cái linh kiện còn chưa được Lý Điềm Điềm cất đi kia rồi chậm rãi nói: - Chỉ là sửa cho những linh kiện này đạt tới hiệu năng vượt qua nguyên bản một chút thôi chứ có gì đâu, thế mà cũng đòi kêu giỏi? Cái đấy ta cũng chỉ phẩy tay là làm được thôi, chứ đừng nói là sư phụ ta, hay trình độ cao hơn nữa là ông chủ! Chỉ sợ là ngươi chưa từng nhìn thấy cao thủ chân chính bao giờ, nên mới cho rằng tên Vân đại ca này lợi hại thôi! - Ngươi ... Làm sao mà ngươi lại có thể nói với người khác như vậy! Ngươi còn chưa biết sự lợi hại của huynh ấy đâu ... Nam Nặc tức giận đến mặt mũi đỏ bừng. Vân Phong thấy vậy thì kéo tay tiểu nha đầu lại, ý bảo là nàng đừng nói gì nữa. Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn Tề Lương, nhàn nhạt nói: - Nếu ngươi đã cảm thấy là nói phét mà không biết ngượng, vậy thì cứ cho là như thế đi! - Ngươi ... Nghe Vân Phong nói, gã cảm thấy như bị nghẹn. - Hừ! Coi như ngươi biết điều! Về sau tốt nhất là bớt nói những lời như vậy đi. Có một vài người, ngươi không thể so sánh được đâu! Gã nhìn Vân Phong một cái thật sâu, mặt âm trầm nói. Đoạn hắn quay người rời khỏi chỗ này. - Vân ... Vân Phong, Tiểu Nặc, xin lỗi hai người nhé ... Đều là vì ta, nếu không phải vừa rồi ta phát cáu, có lẽ là sẽ không xảy ra chuyện như vậy ... Nhìn phía Tề Lương vừa rời đi, Lý Điềm Điềm quay đầu lại nhìn về phía Vân Phong và Nam Nặc, vẻ mặt áy náy noi. - Không phải ... Việc này làm sao có thể trách tỷ được, Điềm Điềm tỷ ... Thấy dáng vẻ này của Lý Điềm Điềm, tiểu nha đầu luống cuống nói. Ngay sau đó, cô bé cong môi, bất mãn nói: - Hứ, có hắn mới không biết ấy ... Thấy vẻ này của tiểu nha đầu, Lý Điềm Điềm lại chỉ biết cười khổ. Tuy vừa rồi tên Tề Lương kia nói với giọng rất hung hăng, nhưng những gì hắn nói thì vẫn cứ là sự thực. Ông chủ của bọn họ thực sự là rất lợi hai, mà ngày cả hai vị cao thủ sửa chữa linh kiện ở trong tiệm của bọn họ cũng là bởi vì bội phục tài nghệ của ông ta nên mới nguyện ý lưu lại. Hơn nữa, tuổi của ông chủ của các nàng cũng không lớn, không chênh lệch so với các nàng là bao, nhưng kỹ thuật sửa chữa của ông ấy thì cũng thuộc hàng có số có má trong toàn bộ thị trường hỗn loạn này. Ông chủ của bọn họ là người được tất cả các công nhân trong tiệm sùng bái. "Chỉ sợ là tiểu nha đầu này đúng là thật sự chưa từng nhìn thấy cao thủ bao giờ, nên mới cảm thấy Vân đại ca của mình thật giỏi mà thôi." - Lý Điềm Điềm thầm nghĩ. Tuy rằng nàng cảm thấy kỹ thuật sửa chữa của Vân Phong có lẽ rất tốt, nhưng chừng đó thôi là chưa đủ để sánh ngang với tầm của lão bản các nàng. Có điều, vừa rồi Vân Phong cũng chỉ thuận miệng mà nói thôi, thế mà cái tên Tề Lương kia lại lấy đó để châm chọc, đúng là hơi quá đáng. "Cũng là vì Vân Phong muốn an ủi mình nên mới nói như vậy." Nghĩ như thế, trong lòng Lý Điềm Điềm cảm thấy hơi áy náy. - Không trách được cô. Trên thế giới này, hạng người gì mà chẳng có ... Hắn lại khẽ lắc đầu, cười nhạt nói. Không đợi Lý Điềm Điềm nói tiếp, hắn dừng một chút rồi nói tiếp: - Trong tiệm các cô hắn là có bán một vài linh kiện của Phi Xa bị hao tổn chứ? Ta muốn mua một vài thứ. Hắn biết rõ, những điếm chuyên về phi xa đã qua sử dụng này không chỉ thu mua những linh kiện đã được sửa chữa hoàn hảo không thôi, mà còn thu mua cả phi xa cũ nữa. Mỗi một cỗ phi xa đều được cấu thành từ vô số linh kiện. Đem tháo dỡ những linh kiện này, sau đó phân loại ra những linh kiện còn hoàn hảo, những thứ bị hao tổn thì cố gắng đem đi bảo dưỡng. Đây chính là một trong số rất nhiều việc mà một tiệm bán phi xa cần làm. Nhưng thường thì công nhân trong tiệm năng lực chỉ có hạn, nên cũng không thể thoáng cái sửa chữa hết tất cả những linh kiện đó; hơn nữa có một vài linh kiện bị hỏng mà dù có chữa được thì cũng chẳng được lợi lộc gì, bởi vậy nên sẽ bán ra ngoài lấy tiền để mua cái mới, hoặc là để cho người khác mua về sửa lại. Rất nhiều người đều đang dùng cách này để kiếm tiền: Đầu tiên là mua những linh kiện bị hỏng hóc của tiệm phi xa cũ, sau đó sửa chữa lại cho tốt rồi bán lại và ăn chênh lệch. Lúc trước, tiểu nha đầu đi tới bãi phế liệu để nhặt những linh kiện có thể sửa chữa được, cũng là làm như thế này vậy. Mà năm năm trước, hắn cũng thường xuyên làm những chuyện như thế. - Ừ, có, ngươi và Tiểu Nặc am hiểu về sửa chữa bộ phận linh kiện nào? Ta giúp các ngươi đi lấy nhé, rồi tu sửa cho tốt vào đấy! Lý Điềm Điềm gật đầu, cười nói. Rất nhiều người, với những chủng loại phi xa khác nhau thì hiểu biết cũng khác nhau, với từng cấu tạo và hệ thống trên nó cũng khác nhau. Nếu như cứ chữa tất cả các loại thì hiệu suất có lẽ sẽ chậm. Lý Điềm Điềm hỏi thứ mà Vân Phong am hiểu chính là muốn giúp hắn có thể thao tác được dễ dàng hơn. - Ngươi có thể dẫn ta đi xem không, vì có thể ta sẽ mua nhiều loại khác nhau đấy ... Vân Phong lại cười cười, hỏi. - Ơ ... đi ... Lý Điềm Điềm hơi sững sờ, gật đầu nói. Quy định trong tiệm cũng không cấm việc này. - Nếu như hai người mua nhiều, vậy ta mang hai người đến nơi chuyên để những linh kiện bị hỏng hóc luôn đi! Lý Điềm Điềm suy nghĩ một chút rồi nói. Đoạn nàng đi ra khỏi quầy hàng, mang Vân Phong và Nam Nặc đi về một hướng trong cửa tiệm. ---------------o0o--------------- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang