[Dịch] Truyền kỳ Tử thần

Chương 15 : Trò đùa này chẳng buồn cười chút nào!

Người đăng: Diego

.
Chương 15 - Trò đùa này chẳng buồn cười chút nào! Điềm Điềm ngơ ngác nhìn Vân Phong. - Xin chào, ta là Vân Phong! Vân Phong cười nhạt, gật đầu nói. - A ... Ngươi ... Xin chào ... Ta là Lý Điềm Điềm ... Còn đang sững sờ, sau khi nghe được hắn chào thì nàng sốc cho tinh thần cho tỉnh táo lại, đỏ mặt lắp bắp. “Xấu hổ chết mất!” Ánh mắt bối rối của Lý Điềm Điềm chuyển về phía mấy cái linh kiện trên quầy, chỉ là vẫn thi thoảng vụng trộm nhìn Vân Phong. "Đây là Vân đại ca của Tiểu Nặc à?" “Thật phong độ ... Hơn nữa lại rất đẹp trai …” Trước kia cô bé đã từng cho các nàng xem ảnh chụp của hắn, nhưng nó so với lúc nhìn thấy thì khác xa. "Chẳng trách Tiểu Nặc mãi mà không quên được người này ... Thì ra ... ui ui ... Ta nghĩ cái gì thế này, Tiểu Nặc có phải là người như thế đâu? Hơn nữ cô bé còn nhỏ như thế ... " Lý Điềm Điềm cúi đầu, đỏ mặt, nghĩ vu vơ. Đột nhiên, cô chợt thấy hâm mộ tiểu nha đầu Nam Nặc này. “Những linh kiện trên quầy này đều là do hắn sửa sao? Ừm ... Đúng là rất giỏi. Một tuần trước, Tiểu Nặc còn chưa nói gì đến chuyện Vân đại ca của nàng sẽ trở về. Nói cách khác, hẳn là hắn vừa mới trở về mấy ngày gần đây. Trong thời gian ngắn thế mà sửa được thật nhiều linh kiện, tay nghề thật giỏi …” “Cho dù là trong tầng lớp bình dân, kỹ thuật sửa chữa như thế cũng có rất ít người có thể so được ... Hơn nữa,Vân đại ca này còn trẻ như vậy …” "Phong độ ... Lại đẹp trai ... Có bản lĩnh ..." "Đáng tiếc ... Hắn ta chỉ là một người dân nghèo ... " Trong lòng Lý Điềm Điềm thầm cảm thấy hơi đáng tiếc, người trong nhà nàng tuyệt đối sẽ không cho phép nàng có một người bạn trai là dân nghèo đâu ... Nghĩ đến đây, ánh mắt Lý Điềm Điềm nhìn Tiểu Nặc đã có thêm một chút phức tạp. Tiểu nha đầu này thật đúng là mèo mù vớ cá rán, khổ cực vài năm nay rốt cục cũng đã có hồi báo. Đối với một tiểu nha đầu như nàng mà nói, có được một người bạn trai như vậy thật là một chuyện rất đáng mừng. Nghĩ đến việc năm năm trước, hắn ta có thể dám đứng ra bảo vệ tiểu nha đầu, hẳn là nhân phẩm cũng không kém. Vừa nghĩ, nàng vừa lấy ra vài dụng cụ kiểm tra đo lường mấy cái linh kiện của Nam Nặc. - Ủa? Ánh mắt cô chợt sửng sốt, động tác cũng ngừng theo, ngơ ngác nhìn dụng cụ sửa chữa trên quầy. Những động tác vừa rồi của nàng chỉ là theo phản xạ có điều kiện, nhưng bây giờ nàng lại phát hiện,những linh kiện mà Nam Nặc vừa lấy ra này, dụng cụ kiểm tra đo đạc lại báo đạt hiệu suất 100%, thậm chí có mấy cái còn vượt quá con số này thêm mấy phần. Việc khôi phục lại hoàn toàn hay thậm chí là làm cho công suất của nó vượt quá cả thiết kế ban đầu không phải là chưa từng phát sinh. Nhưng những người có thể làm được đến mức này, có ai là không hiểu tường tận cấu tạo của cơ giới, có ai không phải là cao thủ trong cao thủ? Ví dụ như dù ngươi có luyện hóa một cỗ Phi Xa, thì cũng chỉ là có thể hiểu rõ kết cấu của nó như lòng bàn tay. Nhưng nếu bảo ngươi đến sửa nó, vậy tối đa ngươi cũng chỉ có thể sửa nó trở về trạng thái như mới mà thôi, thậm chí bởi vì bị hư hỏng ở vài chỗ nên công suất không thể đạt được mức như lúc ban đầu. Nhưng, nếu ngươi có thể cải tiến nó để đạt tới hiệu suất còn vượt quá cả lúc mới, vậy thì ngươi cần phải cực kỳ hiểu rõ nguyên lý vận hành của nó mới được. Vốn dĩ những linh kiện mà Nam Nặc đem bán, hầu như chúng đều chỉ còn chừng 80% đến xấp xỉ 90%, thi thoảng gặp may thì sẽ lấy được cái hao tổn ít, công suất còn lại hơn 90%. Trong số những linh kiện đã qua sử dụng, có thể còn lại hiệu suất như vậy là loại còn rất tốt rồi. Hiện giờ, cô bé lấy ra bán những linh kiện này, chúng là đều có hiệu suất từ 100% trở lên, cái kém nhất cũng đạt được công suất như lúc mới. Phải hiểu rõ về cơ giới đến mức nào thì mới có thể làm được thế này? Không cứ là ngươi tinh thông về cơ giới thì có thể sửa chữa được linh kiện vô cùng tốt. Với một số linh kiện mà nói, có một số nơi hư tổn đã không thể khôi phục, hoặc là khôi phục rất khó. Mà cái này còn phụ thuộc vào điều kiện và hoàn cảnh lúc ngươi đi sửa nữa. Với một cá nhân mà nói thì rất khó có được một điều kiện sửa chữa tốt, bởi vì một bộ thiết bị sửa chữa tốt cũng có giá không rẻ, chỉ có một vài tiệm sửa chữa lớn mới có thôi. Nam Nặc và Vân Phong hiển nhiên là không có trang thiết bị như thế để phục vụ công việc tu bổ, khôi phục máy móc. Nhưng, với cái điều kiện sửa chữa nghèo nàn đó, Vân Phong trước mắt này lại vẫn có thể sửa chữa đến độ như thế? Thứ này ... Nàng đã nhìn thấy, mấy cái linh kiện mà Nam Nặc lấy ra đều là một vài linh kiện rất khó sửa trên Phi Xa. Đúng, mấy cái linh kiện này đều là những thứ mà Nam Nặc không thể sửa chữa được tốt, vứt ở trong nhà, rồi được Vân Phong chữa. Cũng khó trách Lý Điềm Điềm lại kinh ngạc. Nếu như là một cao thủ, mượn nhờ những thiết bị sửa chữa trong tiệm rồi sửa đến mức này thì nàng cũng không kinh ngạc ... Trên thực tế, bởi vì yêu cầu của một số khách hàng, trong tiệm của các nàng cũng thường xuyên mời một vài cao thủ đến sửa chữa và cải tiến linh kiện, thâm chí trong tiệm cũng có hai vị cao thủ thường trú luôn ... Nhưng, những vị cao thủ kia đều có thân phận cực cao, trong tiệm có địa vị rất lớn. Ngay cả là các nàng, lúc bình thường cũng chẳng có cơ hội nói chuyện với bọn họ nữa. Vân Phong trước mắt lại là một cao thủ sửa chữa cấp độ này sao? Lý Điềm Điềm hơi không dám tưởng tượng. Hoặc là, những linh kiện này vốn chỉ hư tổn rất nhỏ? "Hẳn là như thế ... " - Cô thầm nghĩ. Thực sự là nàng rất khó có thể tưởng tượng, Vân Phong chỉ là một thiếu niên xuất thân là dân nghèo mà lại là một cao thủ sửa chữa giỏi như vậy, nên chỉ có thể giải thích bằng cách này ... Dù nghĩ như vậy, nhưng nàng lại đã quên, cho dù những linh kiện này chỉ hư tổn rất nhỏ, nhưng nếu sửa xong thì tối đa cũng chỉ bằng như mới thôi. Nhưng những linh kiện mà Nam Nặc lấy ra này lại có mấy cái có hiệu suất đều hơn lúc xuất xưởng nhiều. Đây cũng không phải là thứ mà cao thủ bình thường có thể làm được đâu ... - Động cơ ... Đổi hướng ... Gia tốc ... Ừm ... Những linh kiện này, nếu như thu mua với giá bình thường thì là 5000 hồng tinh tệ, nhưng hiệu suất hiện giờ của chúng lại vượt quá cả khi còn mới, vậy nên giá cả có thể tăng lên thêm 40%. Điếm chúng ta có thể thu mua với giá 7000 hồng tinh tệ. Cô thầm tính một chút rồi trầm ngâm nói, cuối cùng lại ngẩng đầu nhìn Vân Phong. - Oa, 7000 hồng tinh tệ! Ánh mắt tiểu nha đầu sáng ngời, hoan hô nói. Không chỉ là đế quốc Lam Nguyên, chỉ cần là những nơi đã bước vào đẳng cấp văn minh rồi thì tiền thông hành cơ hồ đều đổi thành tinh tệ. Tinh tệ là năng lượng kết tinh được chế thành nhờ ứng dụng khoa học kỹ thuật. Từng sản phẩm khoa học kỹ thuật của các văn mình đều sử dụng loại năng lượng này làm nhiên liệu, vậy nên nó là thứ tiền có giá nhất trong vũ trụ. Đẳng cấp của các văn mình khác nhau thì khả năng của họ về khoa học kỹ thuật cũng khác nhau. Tinh tệ họ có thể chế tạo, sản phẩm, năng lực tiêu hao của sản phẩm, v.v... các loại cũng không giống nhau ... Với rất nhiều văn minh mà nói, tất cả công dân của họ, không phải ai cũng có thể được hưởng thụ những ứng dụng khoa học kỹ thuật cấp cao nhất của mình ... Đế quốc Lam Nguyên là một nền văn minh cấp bốn, nhưng hồng tinh tệ lại là tinh tệ của nền văn minh cấp ba. Đó cũng là nhiên liệu để các sản phẩm khoa học kỹ thuật có trình độ của văn minh cấp ba sử dụng, là năng lượng và sản phẩm khoa học kỹ thuật được công dân của đế quốc Lam Nguyên sử dụng phổ biến. Tiền của nền văn minh cấp bốn là lam tinh tệ. Một lam tinh tệ tương đương với một vạn hồng tinh tệ, nhưng lam tinh tệ thường chỉ có những tầng lớp cao tầng của đế quốc Lam Nguyên mới được sử dụng thôi. Bảy ngàn hồng tinh tệ, đối với rất nhiều người dân nghèo mà nói thì chính là một số tiền không nhỏ. Một gia đình nghèo phải mất chừng hai tháng mới có thể kiếm được chừng ấy. Dù là với một bình dân, bảy ngàn hồng tinh tệ cũng không ít chút nào. Nhân viên phục vụ giống như Lý Điềm Điềm, tiền lương mỗi tháng cũng chỉ 5000 hồng tinh tệ mà thôi. Lúc trước, mỗi lần tiểu nha đầu đi bán linh kiện cũng chỉ được chừng mấy trăm hồng tinh tệ, hiện giờ thoáng cái đã có được 7000, nàng sao lại không cao hứng? Nhưng thấy dán vẻ đó của tiểu nha đầu, Lý Điềm Điềm lại thấy hơi hổ thẹn. Nàng nhìn về phía Vân Phong, vẻ mặt phức tạp: - Thực ra, nếu đem bán những linh kiện này cho những tiểu điếm khác thì có sẽ thể có giá cao hơn. Những linh kiện được sửa lại mà có hiệu nặng vượt qua cả nguyên mới được rất nhiều người để ý và nguyện trả giá cao để mua. Chỉ là quyền thu mua mà tiệm giới hạn cho chúng ta chỉ cho phép tối đa được nâng lên 40% mà thôi ... Hay là ... hai người đem nó đi bán cho tiệm khác đi? Trong giọng nói của Lý Điềm Điềm lộ vẻ khó xử. Việc nàng đem mối làm ăn đẩy đi chỗ khác như vậy, đối với tiệm này mà nói thì tuyệt đối là việc ăn cây táo, rào cây sung. Nhưng nàng thật sự không có ý muốn lừa gạt và Vân Phong, vậy nên chỉ có thể nói ra sự thật, để cho hai người họ lựa chọn. - Không sao đâu. bảy ngàn thì bảy ngàn đi! Nhưng Vân Phong lại lắc đầu, cười nhạt nói. - Nhưng nếu như đi bán ở chỗ khác ... các ngươi có thể bán được với giá tới chín ngàn hồng tinh tệ đó ... Lý Điềm Điềm cắn cắn môi, nói. - Chênh lệch nhiều thế cơ à? Nam Nặc trợn tròn mắt. Hai ngàn hồng tinh tệ, đây là một món tiền rất lớn ... "Nhưng mà Điềm Điềm tỷ nói như vậy, khẳng định là rất muốn đạt thành vụ mua bán này với mình. Nếu như không phải là tỷ ấy nói cho mình biết, mình và Vân đại ca cũng sẽ không biết được những linh kiện này có giá cao đến thế." - Tiểu nha đầu thoáng nghĩ một cái, rồi chợt thấy hơi khẩn trương. Một lát sau, cô bé nhìn về phía Vân Phong, ánh mắt nhìn có vẻ chờ mong. Nếu như phải lựa chọn giữa việc làm Điềm Điểm tỷ vui hoặc lấy được thêm 2000 hồng tinh tệ, cô bé nguyện chọn cái đầu tiên. Nhưng mà, những linh kiện này đều là do Vân Phong sửa. Nếu hắn quyết định điều gì, vậy nàng cũng sẽ không phản đối. Bây giờ còn phải trả tiền cho Huyết Lang bang và tiền chữa bệnh cho Vân thúc thúc, đó cũng là một số tiền rất lớn. - Cô làm như vậy, không sợ sẽ bị ông chủ đuổi việc sao? Vân Phong cười cười, hỏi. Lúc này, hắn nhìn cô gái này lại càng thuận mắt hơn nữa. Có thể thấy được, nữ nhân viên này đối đãi với tiểu nha đầu thật không tệ. - A ... Lý Điềm Điềm sững sờ, đỏ mặt. Với điếm này mà nói, việc nàng làm như thế thật chẳng đạo đức chút nào. - Ha ha, chỉ đùa chút thôi, không có việc gì đâu. Bảy ngàn hồng tinh tệ là được rồi! Vân Phong khẽ lắc đầu, cười nói. - Trò đùa này của ngươi chẳng buồn cười chút nào! Lý Điềm Điềm đỏ bừng mặt, tức giận. Vừa bực bội thu hồi một đám linh kiện trên quầy, cô vừa nói: - Tại ta sợ các người chịu thiệt nên mới làm như vậy thôi, chẳng ngờ các người lại nói ta như vậy. Nếu các người đã không thiếu 2000 hồng tinh tệ này, vậy thì là ta đã nhiều chuyện rồi! Vừa nói, nước mắt đã chực rơi xuống. - Ngươi có biết là, trong mấy năm ngươi không ở đây, Tiểu Nặc đã phải sống như thế nào không? Quần áo không dám mua, đến cả việc học hành cũng phải bỏ dở để đi kiếm tiền! Thu dọn xong những thứ linh kiện kia, Lý Điềm Điềm đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Vân Phong, hốc mắt đỏ ửng, nói. Những câu Vân Phong vừa nói có lẽ là không mang hàm ý gì khác, nhưng ở trong mắt nàng thì hắn thật là một người vô đạo đức. - A ... Điềm Điềm tỷ, tỷ sao thế? Thấy nàng như vậy, Nam Nặc sững sờ nói. Vân Phong cũng hơi bất ngờ. Hắn không nghĩ rằng Điềm Điềm sẽ có phản ứng như vậy. Có điều, sau khi nghe xong những gì cô nói, hắn cũng đã trầm mặc. Một lát sau, một lần nữa hắn lại nhìn về phía Điềm Điềm, nghiêm túc nói: - Xin lỗi, đây là lỗi của ta. Có điều, mấy cái linh kiện này ta vẫn quyết định là sẽ bán cho điếm của các cô. Cô yên tâm, giờ ta đã quay về rồi, từ nay về sau ta sẽ không để cho Tiểu Nặc phải chịu bất cứ một thiệt thòi nào nữa đâu. Cũng rất cảm ơn các cô đã chiếu cô Tiểu Nặc những ngày vừa qua. Ta có thể nhìn ra được, các cô đối xử với muội ấy rất tốt. - Không có gì ... Là ta phản ứng hơi quá thôi ... Thấy hắn đáp lại như vậy, Lý Điềm Điềm thấy hơi ngượng. Trong lúc nói chuyện, cô áy náy nhìn về phía Nam Nặc. Nghe hắn nói, trong lòng Điềm Điềm khẽ thở dài, đồng thời càng thêm hâm mộ tiểu nha đầu. - Có điều, lần sau ngươi không được nói như thế nữa! Ta làm việc cho tiệm vốn rất tận tâm, thành tích cũng rất tốt đấy! Ngay sau đó, cô lấy hai tay dụi dụi mắt, rồi lại một lần nữa nhìn người thanh niên anh tuấn trước mắt này, thành thật nói. Hắn cười cười, nói: - Là lỗi của ta. Là do ta đã nói sai. Có điều, ta không cảm thấy cô đã làm gì sai đâu. Cô đã làm rất tốt. Việc cô vừa làm có lẽ sẽ làm mất đi một vụ làm ăn của tiệm, nhưng lại làm tăng uy tín của các cô trong tiệm lên rất nhiều. Nếu như ta là ông chủ của các cô, nhất định là ta sẽ rất thích có được những nhân viên như vậy! - Ngươi thực rất biết cách nói chuyện ... Lý Điềm Điềm đang cố nín khóc phì cười, giọng rất vui. - Nếu như ngươi là ông chủ của chúng ta? Ngươi tưởng trên mặt mình dát vàng à? Đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên có một tiếng xen vào. Một người thanh niên đi tới, nhìn Vân Phong cười lạnh. ---------------o0o--------------- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang