[Dịch] Trường Sinh Bất Tử

Chương 26 : Thoát Khỏi Cương Thi

Người đăng: Cô Bé Bán Xôi

Một tay bắt ấn, tay kia nâng một trái tim vô cùng tà dị? Nhìn cảnh này, Chung Sơn lập tức quyết định rút lui. Chuyện bất bình thường chính là đại biểu của nguy hiểm. Hai tay khẽ xoay đầu hai nữ nhân, Chung Sơn nhanh chóng biểu hiện cho hai người thấy vẻ mặt muốn rút lui. Bị Chung Sơn xoay đầu qua, hai nàng liền từ trong trạng thái thất thần chợt tỉnh táo lại, nhìn thấy vẻ mặt Chung Sơn liền vội gật đầu rồi thân hình nhẹ nhàng thối lui về phía sau. Trong khi ba người rút đi, Chung Sơn vẫn nhìn chằm chằm phía xa đề phòng có biến cố. Lúc họ vừa thối lui được ba bước thì nam tử mặc áo đen bỗng nhiên mở bừng hai mắt. Ngay khoảnh khắc đó, Chung Sơn nhìn thấy trong mắt hắn thấp thoáng phát ra một đạo lam quang hướng thẳng về phía mình. Đồng thời, hai mươi lăm cỗ cương thi đều dịch chuyển thân hình, nhất loạt giơ tay chỉa về hướng Chung Sơn. - Chạy! Chung Sơn hét lớn một tiếng rồi lập tức cùng Anh Lan bỏ chạy, Thiên Linh Nhi cũng cưỡi Hồng Lăng cấp tốc bay lên. Nam tử kia trừng hai mắt một cái, một cỗ cương thi ở đó đột nhiên nhảy dựng lên đuổi theo hướng Chung Sơn vừa chạy. Tuy nói rằng Chung Sơn có thể nhìn thấy đám cương thi kia nhưng khoảng cách cũng tương đối xa, dù vậy, tốc độ của cương thi quả thực rất khủng bố, nhảy một bước cũng xa hơn năm mươi mét, nhanh chóng bắt kịp hai người. Nam tử giữ trái tim trong tay nhìn cỗ cương thi đang cấp tốc truy đuổi rồi từ từ nhắm mắt, hắn tiếp tục thực hiện nghi thức như không có chuyện gì xảy ra. - Chung Sơn, đồng thi đang đuổi theo là thanh sắc đồng thi, cha ta nói thực lực của nó tương đương với sơ nhập Kim Đan Kỳ, nếu để hơi độc của nó tiếp xúc với thân thể sẽ lập tức mất mạng, làm sao bây giờ? Vừa phi hành trên không trung Thiên Linh Nhi vừa kêu lớn với Chung Son đang tháo chạy ở dưới. Uy lực của Kim Đan Kỳ? Đang vội vã bỏ chạy, Chung Sơn chợt thấy căng thẳng. Vừa rồi thấy người áo đen cùng đám cương thi không đuổi theo thì trong lòng vẫn còn vui mừng, dù sao cũng chỉ có một cương thi. Nhưng mà trời ạ, thực lực của cương thi này sao lại mạnh như vậy chứ! Anh Lan mang Truy Phong Ngoa lại xuất toàn lực nên tốc độ so với Chung Sơn cũng không kém bao nhiêu, nhưng khi so với đồng thi kia thì lại kém hơn rất nhiều. Cương thi đuổi theo gấp rút không tha, chắc hẳn là muốn tự tay giết hết bọn họ mới cam tâm! Leo qua một tòa núi lớn, đồng thi vẫn còn đuổi theo phía sau hơn nữa sắp bắt kịp đến nơi, phải làm sao bây giờ? - Anh Lan tách ra, Linh Nhi quấy nhiễu. Chung Sơn hét lớn một tiếng rồi tăng tốc. Anh Lan cũng là người thông minh, hơn nữa sự ăn ý mật thiết với Chung Sơn cũng không phải mới ngày một ngày hai, khi nghe được sự phân phó của Chung Sơn nàng liền lập tức chuyển hướng mà chạy. Hai người chia hai hướng chạy đi, về phần Thiên Linh Nhi vẫn bay trên không trung nên đồng thi cũng không thể chạm đến được. Quả nhiên, sau khi họ tách ra thì đồng thi có thoáng chút do dự, sau đó lại nhảy tưng tưng đuổi theo Anh Lan. Tốc độ của đồng thi rất nhanh, ngay khi Chung Sơn và Anh Lan vọt tới tòa núi lớn thứ hai thì nó đã chỉ còn cách Anh Lan không đầy trăm mét, sẽ nhanh chóng bắt kịp nàng. - Linh nhi, dùng Hồng Lăng. Chung Sơn ở phía xa xa hét lên. “Oanh!” Một đầu của Hồng Lăng trong nháy mắt đánh vào mặt của đồng thi, đồng thi khựng lại. Giữa sườn núi bên kia, Chung Sơn cũng khiêng một tảng đá lớn quăng mạnh tới. “Oanh.” Tảng đá mà Chung Sơn ném tới chung quy cũng không thể so với Hồng Lăng, bị cánh tay của đồng thi đập một phát liền vỡ vụn, không hề có chút hiệu quả gì, nhưng mục đích của Chung Sơn cũng đã đạt được, Anh Lan nhân cơ hội đó đã gia tăng khoảng cách xa ra đồng thời sự chú ý của đồng thi cũng bị Chung Sơn dẫn dụ, nó lại đảo mắt nhắm phía Chung Sơn mà đuổi theo. Dù đang quay đầu bỏ chạy nhưng trong lòng Chung Sơn cũng cảm thấy hơi vui mừng. Đồng thi tuy rằng thực lực cường đại, lại có thi độc lợi hại nhưng chung quy cũng chỉ là cương thi hơn nữa còn là cương thi cấp thấp nên không có quá nhiều trí lực. Đây là một sơ hở, chút sơ hở này đối Chung Sơn mà nói thì cũng đã đủ rồi. Điều Chung Sơn am hiểu nhất chính là khai thác sơ hở của người khác. Chung Sơn nhanh chóng nhắm hướng núi lớn mà chạy, đồng thi vẫn đuổi theo không dứt. Khi nó còn cách xa Chung Sơn khoảng trăm mét thì lại tái hiện cảnh ban nãy nhưng bây giờ Anh Lan đảm đương vai trò của Chung Sơn, cùng Thiên Linh Nhi công kích đồng thi giúp cho Chung Sơn đào thoát, cương thi lại đổi hướng nhằm phía Anh Lan mà đuổi. - Chung Sơn, có cần dùng ngọc phù không? Thiên Linh Nhi ở trên không trung hô lên. Ngọc phù của Thiên Linh Nhi chính là do Thiên Tinh Tử giao cho nàng lúc trước để tự bảo vệ mình. Lúc đối phó đám người Chung Địa đã dùng một cái ngọc phù Hỏa phượng hoàng, sau đó khi ở Chung phủ, lại dùng một cái nữa. Lúc ấy, sau khi dùng ngọc phù, Chung Sơn liền cảm thấy hối hận thay cho Linh Nhi, đối phó với người nọ sao phải cần ngọc phù chứ? Hiện tại, chỉ còn lại hai cái, Chung Sơn tất nhiên không muốn dùng lúc này. - Tạm thời chưa cần dùng, ta có biện pháp đối phó đồng thi. Chung Sơn vừa chạy vừa la lớn. Đối phó đồng thi? Thiên Linh Nhi tràn đầy nghi hoặc, cho dù là bản thân nàng, cũng không dám chính diện đối kháng với đồng thi, Chung Sơn sẽ đối phó thế nào đây? Chung Sơn chỉ có một thanh đại đao, nhưng thanh đao đó cũng chưa chắc đã chịu nổi một đòn dưới đôi tay của đồng thi. Toàn thân đồng thi có thể nói là mình đồng da sắt, cứng rắn vô cùng, đại đao của Chung Sơn khó có khả năng làm tổn thương nổi nó. Nhưng Thiên Linh Nhi vẫn tin tưởng Chung Sơn, nếu hắn đã nói có biện pháp vậy khẳng định là có biện pháp. Ba người không ngừng phối hợp, chạy qua tòa núi lớn thứ hai. Lúc này, Thiên Linh Nhi hạ xuống đất, vừa mới dẫn dụ đồng thi đuổi theo được một chút thì đồng thi liền lập tức quay đầu lại. Đồng thi tuy rằng không có bao nhiêu trí tuệ nhưng nó cũng biết khó mà bắt được Thiên Linh Nhi nên lại quay đầu đuổi theo hướng Anh Lan. Chạy qua hai tòa núi lớn, con đường trước mặt Chung Sơn bỗng nhiên biến thành tuyệt cảnh, phía trước xuất hiện một cái vực thẳm cực lớn. Thiên Linh Nhi ở trên không trung thấy vậy liền hoảng hốt, vội lật tay lấy một cây ngọc phù ra, hiển nhiên là muốn dùng để đối phó với đồng thi tại thời điểm nguy cấp nhất. Đối mặt với tuyệt cảnh, Chung Sơn chẳng những không sợ hãi mà ngược lại vui mừng hét to lên: - Anh Lan, đến bên này. Đồng thi đuổi phía sau còn cách khoảng hai trăm mét khiến trong lòng Anh Lan tràn ngập khẩn trương nhưng cũng không sợ hãi lắm bởi vì có Chung Sơn ở đây, Anh Lan tin tưởng chỉ cần có Chung Sơn thì bản thân nàng nhất định sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng, tuyệt đối sẽ không có. Nghe tiếng Chung Sơn quát , Anh Lan không chút do dự, mặc dù bên kia là một cái vực sâu vạn trượng, không có đường để trốn chạy nhưng Anh Lan vẫn rất nghe lời mà chạy qua. Đồng thi càng lúc càng tới gần, thậm chí Anh Lan có thể cảm nhận được chấn động khi mỗi lần đồng thi chạm đất đều phát ra. - Chung Sơn. Thiên Linh Nhi ở trên không trung lo lắng kêu lên. - Không có việc gì đâu. Chung Sơn nhìn chằm chằm đồng thi ở đằng xa rồi lộ ra một nụ cười quái dị đồng thời lấy từ tốn đại đao 'Ác Mộng' ra. Nhìn thấy động tác của Chung Sơn, Thiên Linh Nhi lại càng thêm phần sốt ruột, vốn lúc trước nàng đã nói thực lục đồng thi còn mạnh hơn nàng, Chung Sơn dùng đại đao thì có thể đối phó được sao? - Đánh vào mặt nó. Chung Sơn đột nhiên kêu lên. "Vù" Hồng Lăng lại một lần nữa đập vào mặt đồng thi. Thân hình Đồng thi khẽ khựng lại một chút. Ngay lúc này thì Anh Lan cũng chạy đến trước mặt Chung Sơn. Nhìn Anh Lan thở hổn hển, Chung Sơn mỉm cười rồi dùng tay trái vòng qua eo nàng kéo lại. Tay phải cầm đại đao chỉ thẳng vào đồng thi. (Xôi: Cảnh này hay thấy trong phim.) Thấy đến lúc này mà Chung Sơn còn có thời gian tạo dáng như vậy làm Thiên Linh Nhi sốt ruột muốn xỉu, nhưng hiện tại tâm tình của Anh Lan lại cự kỳ bình tĩnh. Anh Lan tin rằng lúc này mình đã thực sự an toàn rồi. Nàng không cần biết tu vi của Chung Sơn ra sao mà chỉ tin tưởng vào con người của Chung Sơn mà thôi! Đồng thi bị Hồng Lăng quấy nhiễu vốn trong lòng đã hết sức tức giận, lại nhìn thấy Chung Sơn ôm Anh Lan tạo dáng rồi dùng đao chỉ vào mình nên tức giận lao về phía Chung Sơn. Chỉ cần ba bước nhảy thì nó sẽ vọt tới trước mặt của Chung Sơn. Chung Sơn vẫn giữ nguyên trường đao, nheo mắt nhìn vào bộ pháp của đồng thi. Bước thứ nhất, Chung Sơn không nhúc nhích. Bước thứ hai, Chung Sơn vẫn không hề nhúc nhích. Mãi đến khi bước thứ hai của đồng thi đã hạ xuống hẳn, Chung Sơn mới cử động. Đồng thi nhìn thấy Chung Sơn di chuyển, cũng vội vàng nhảy bước thứ ba. Cả hai di chuyển cùng lúc, trong khi đồng thi nhằm hướng Chung Sơn lao tới thì Chung Sơn cũng nhẹ nhàng nhảy lui về phía sau, đồng thời trên mặt hắn cũng xuất hiện một nụ cười chiến thắng. "Ah!!!!!!!!!!” Chung Sơn ôm Anh Lan đã biến mất như tan vào không khí ngay trước mắt đồng thi. Nhưng Thiên Linh Nhi lại nhìn thấy cảnh đáng sợ. Chung Sơn nhảy xuống vực sâu? - Chung Sơn……. Thiên Linh Nhi hoảng sợ bay đến gần. Còn đồng thi ở giữa không trung nghi hoặc một chút rồi lao qua vị trí Chung Sơn đứng lúc nãy, khổ nỗi nó không dừng lại kịp nên bay theo một đường cong rơi xuống dưới vực sâu. Thiên Linh Nhi vọt tới bên bờ vực chợt mừng rỡ như điên khi nhìn thấy Chung Sơn không có chuyện gì. Chung Sơn ôm Anh Lan đang treo lơ lửng giữa không trung, đại đao 'Ác Mộng' đang cắm chặt vào vách đá bên miệng vực. Thiên Linh Nhi nở nụ cười, rồi như không khống chế nổi cảm xúc, nàng cười mà trong mắt cũng ngập tràn suối lệ, nước mắt của niềm vui sướng tột cùng tuôn ra như suối. Trong giây phút Chung Sơn nhảy xuống vực sâu, Thiên Linh Nhi bỗng nhiên cảm thấy đất trời dường như chỉ còn một màu đen tối. Mà hiện tại thì quá tốt rồi, Chung Sơn không sao, không có việc gì cả. Chung Sơn ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt của Thiên Linh Nhi, khóe mắt còn rưng rưng lệ, sau đó trên nàng nở một nụ cười ấm áp. “Uỳnh!...” Từ dưới vực sâu hơn 1500 mét vọng lên một tiếng động thật lớn. Ba người cùng nhau nhìn xuống phía dưới, quá sâu và tối tăm, còn có sương mù che phủ nên không thấy gì hết. Mà cũng chẳng cần nhìn làm gì, hơn một ngàn năm trăm mét, nếu thực sự rơi xuống chỉ cần tượng tượng cũng có thể biết rồi!. - Linh Nhi, kéo chúng ta lên trên đi. Chung Sơn nói. - Ừm" Thiên Linh Nhi lập tức hưng phấn đứng ở miệng vực đưa Hồng Lăng xuống kéo hai người. - Anh Lan, lên trước đi. Chung Sơn nói với Anh Lan đang ở trong lòng mình. - Ứ chịu, hoàn cảnh như vậy khó mà có được, đợi thêm một chút nữa đi. Anh Lan lập tức nũng nịu nói. Nghe vậy, Chung Sơn nhất thời chẳng biết làm sao vội nói: - Nhanh lên! Đao sắp tuột ra rồi. - Được rồi. Lúc này Anh Lan trong lòng có chút không nỡ rời, mới lưu luyến buông khỏi vòng tay của Chung Sơn rồi với tay nắm lấy Hồng Lăng để Thiên Linh Nhi kéo lên. Sau đó, Chung Sơn cũng được kéo lên. Ba người cùng yên lặng. Trong khi Thiên Linh Nhi có cảm giác như vừa chết đi sống lại thì bộ dáng của Chung Sơn cùng với Anh Lan lại cứ như chẳng có chuyện gì xảy ra, tựa như lúc trước Chung sơn và Anh Lan thì bay ở trên trời còn Thiên Linh Nhi mới là người bị đuổi giết ở dưới mặt đất vậy. - Ông ơi, tiếp theo chúng ta sẽ đi như thế nào? Anh Lan quay nhìn bốn phía rồi hỏi. - Đi theo hướng đông nam, phía trước chẳng phải là có vài toà núi cao cùng mấy con sông lớn hay sao? Có Linh Nhi có thể bay ở đây, cho dù hoàn cảnh có gian khổ hơn cũng đều có thể vượt qua. Chung Sơn ngẫm nghĩ rồi nói. Được Chung Sơn khích lệ, khuôn mặt Thiên Linh Nhi bỗng nhiên rạng rỡ hẳn lên. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang