(DỊCH) Trận Vấn Trường Sinh
Chương 9 : Minh Hỏa Trận
Người đăng: lovekg1
Ngày đăng: 21:02 19-04-2025
.
Trong thức hải mênh mông, thân ảnh của Mặc Họa trông chẳng khác gì nhục thân ngoài giới, hành động theo ý niệm, song lại chẳng phải huyết nhục, cũng không do linh lực kết thành, mà chỉ là một bóng ảnh do thần thức ngưng tụ.
Ảnh tượng kia bèn thu tâm dưỡng khí, lấy ngón tay làm bút, họa lên Đạo bi những đường văn của Minh Hỏa Trận.
Chỉ thấy đạo đạo tuyến văn sắc lam nhạt theo đầu ngón tay linh động du tẩu, chầm chậm hiện lên nơi mặt bia huyền hắc, từ đơn giản đến phức tạp, từng sợi từng nét dần đan kết nên một đồ hình huyền diệu.
Khi vẽ đến đạo văn thứ hai, thần sắc của Mặc Họa đã dần hiện mệt mỏi, rồi đến đau đớn. Thức hải tựa đê điều bị khai phá, thần thức bên trong cuồn cuộn trào ra như triều lũ. Thần thức thoát ly càng nhiều, thức hải càng gần suy kiệt, giống như đáy sông cạn khô sau khi thủy triều lui xuống, rạn nứt đau nhói dưới áp lực vô danh, đến nỗi da đầu cũng dâng lên tê dại.
Tư niệm dần trì trệ, tốc độ vẽ trận văn thứ ba cũng càng lúc càng chậm. Bất ngờ một cơn đau như kim châm xé đến từ sâu trong thức hải, khiến Mặc Họa thất thần trong thoáng chốc, thủ pháp lệch mất vài nhịp, trận văn trên bia cũng vẽ sai một nét.
Mặc Họa đành dừng tay, ôm đầu chịu đựng, cho đến khi cơn đau dịu lại.
Phải mất trọn một chén trà, y mới hồi phục, lòng âm thầm suy ngẫm:
— “Tu sĩ vẽ trận pháp, cần tiêu hao lượng lớn thần thức, vượt xa hơn các môn tu hành khác, cũng hơn xa những gì ta từng tưởng.”
— “Bởi thế nên trong đồ giải mới đặc biệt dùng chu sa bút chú thích: kẻ tu vi chưa đủ, chớ học bừa. Nếu thần thức không vững mà cố cưỡng ép họa trận, chẳng những hao tổn quá độ, thậm chí còn khiến thần thức khô kiệt…”
Thần thức một khi cạn sạch sẽ gây đau đớn cực độ, nghiêm trọng hơn sẽ khiến thức hải nứt toác. Nếu nứt vỡ quá mức, thức hải sẽ đoạn diệt, mà khi ấy, thân vong đạo tiêu.
Đây vốn là điều các giáo tập từng giảng trong các khóa trận pháp, chỉ là Mặc Họa khi nghe chẳng để tâm. Giờ nghĩ lại, trong lòng mới cảm thấy lạnh buốt.
— “Minh Hỏa Trận cần tu vi Luyện Khí tam tầng, mà ta chỉ vừa đạt nhị tầng, thần thức quả có phần thiếu hụt…”
Mặc Họa ôm đầu, bên trong thức hải, chậm rãi suy ngẫm:
— “Dù là thiếu một chút, nhưng cũng chẳng phải quá xa. Thần thức ta vốn mạnh hơn thường nhân một bậc, lại học trận pháp đã lâu, luyện thêm vài lượt, chưa chắc không họa thành.”
— “Một lần không thành thì vẽ lần hai, lần ba… Mỗi lần thần thức mạnh lên đôi chút, chỉ cần mỗi lượt vẽ thêm được một nét, sớm muộn cũng hoàn thành đại trận…”
Định tâm rồi, Mặc Họa liền xóa bỏ trận văn chưa vẽ xong trên Đạo bi, thần thức cũng từ đó lại tràn về như thu thủy dội bờ.
Tựa như chưa từng họa qua lần nào, nhưng từng bút từng nét khi nãy đều đã khắc sâu trong ký ức Mặc Họa.
Y chẳng khỏi thầm than:
— “May có Đạo bi này, nếu không thì thần thức sắp cạn, e rằng phải nghỉ ngơi rất lâu mới họa tiếp được. Đến lúc học xong Minh Hỏa Trận, chỉ sợ đã qua mười ngày nửa tháng. Mà quá mười ngày, số linh thạch ký thuê liền bị trừ sạch.”
Vừa nghĩ đến linh thạch, lòng liền đau nhói. Mặc Họa liền chuyên tâm hơn nữa, bắt đầu vẽ lại lần thứ hai.
Trong thức hải rộng trắng như tuyết, thời gian tựa hồ đã mất đi ý nghĩa.
Mặc Họa khi thì vẽ, khi thì nghỉ, lúc chẳng chịu nổi nữa liền xóa hết mà làm lại từ đầu.
Không biết đã trải qua bao nhiêu lượt, cuối cùng y cũng vẽ trọn được trận văn của Minh Hỏa Trận.
Mặc Họa thở dài một hơi, tứ chi mỏi mệt, ngã vật trên mặt đất, tựa như một con cá khô bị rút hết thần thức.
Sau khi nghỉ chừng nửa chén trà, y mới đủ sức đứng dậy, ngắm nhìn tác phẩm đầu tay của mình – Minh Hỏa Trận.
Trên Đạo bi đen tuyền, hiện ra một trận văn lam nhạt hoàn chỉnh, từng nét khéo léo, từng bút tinh tế, hàm chứa cảm giác thần bí khó diễn. Nét văn sáng tối đan xen, tựa như ẩn tàng quy tắc thiên đạo và lực lượng vi diệu.
— “Thì ra… đây là trận pháp ư?”
Tâm thần Mặc Họa xuất thần, như thể thế gian chẳng có gì mỹ lệ hơn những văn lộ quy tắc ấy. Chỉ nhìn thôi, lòng cũng đã mê mẩn không dứt.
Song ngắm nhìn chưa bao lâu, Mặc Họa bỗng phát giác khác thường.
Khi họa trận, trận văn là sắc lam nhạt, nhưng giờ sắc ấy dần mờ nhạt, rồi biến thành xám tro. Giống như… đạo bi đang nói cho Mặc Họa hay – trận pháp đã vẽ sai.
Mặc Họa ngẩn người:
— “Sai rồi ư?”
— “Sao có thể…”
Lòng có phần suy sụp, song vẫn gắng gượng tinh thần, cẩn thận dò xét từng bút từng nét, cuối cùng cũng phát hiện: quả thật có sai sót, lại còn không chỉ một chỗ.
Chỗ thì dư một nét, chỗ lại sai phương vị, có chỗ kết nối hỏa văn cũng bị lệch…
Chính vì có sai lầm, nên hao tổn thần thức mới giảm, khiến y có thể miễn cưỡng vẽ xong Minh Hỏa Trận.
Mặc Họa gãi đầu, chỉ đành nhớ kỹ từng điểm sai, rồi xóa sạch đi, bắt đầu lại từ đầu.
…
Cứ như thế liên tục mấy lần, Mặc Họa đầu váng mắt hoa, trong cơn đau nhức thức hải còn kèm theo cảm giác tê dại. Nhìn lên Đạo bi, trận văn trước mắt cũng mơ hồ chồng chéo như có trùng ảnh.
Chẳng biết là khi nào, Mặc Họa trong trạng thái mơ hồ, đã họa xong nét bút cuối cùng.
Đạo bi dường như khẽ chấn động, trận văn lam nhạt trên mặt bia bừng lên ánh sáng nhu hòa, trong ánh sáng ấy, thấp thoáng ánh hỏa lung linh, như ánh đèn giữa đêm đen.
Minh Hỏa Trận!
Mặc Họa không giấu nổi kích động, mệt nhọc cả đêm thoáng chốc đều tan biến.
Từ khi chào đời đến nay, đây là lần đầu y thực sự cảm nhận được năng lực của tu sĩ – cái cảm giác từ tâm ngộ ra, tay dựng nên, dùng trận pháp phản ánh quy tắc thiên địa, nắm giữ uy năng vạn tượng.
Tuy chỉ là một bước nhỏ, một tia uy lực ít ỏi, nhưng chính là giọt nước đầu tiên góp vào đại hà đạo lộ.
Mặc Họa vô cùng tự hào. Dẫu rằng Minh Hỏa Trận chỉ là trận pháp phổ thông nhất, cũng là loại rẻ tiền nhất trong đạo môn, song chí ít trận ấy đã soi sáng con đường tu hành đầu tiên của y.
Trong lòng còn lưu luyến, y hận chẳng thể họa thêm vài lần nữa, song lại biết rõ thần thức của mình nay đã mỏng manh như ngọn đèn trước gió, chẳng thể chịu nổi nữa.
Nếu cứ gắng gượng vẽ tiếp, dù thức hải chưa cạn, chính y cũng sẽ bị điên loạn.
Dù sao thần thức có thể hồi phục, nhưng mỗi lần họa trận đều tiêu hao khôn xiết, trải nghiệm chẳng dễ chịu chút nào.
Đây là lần đầu tiên Mặc Họa họa thành một đại trận chính thức – nhưng tuyệt nhiên chẳng phải lần cuối.
Y đã định sẵn: mỗi đêm đều sẽ luyện vẽ Minh Hỏa Trận vài lượt, đến khi hoàn toàn thuần thục, sẽ dùng tài liệu trong Trận Các mà họa trận, đem bán đổi lấy linh thạch. Nếu thuận lợi, có thể tích đủ tiền học phí nhập môn, giúp song thân không còn phải khổ cực nữa.
— “Tối nay đến đây thôi…”
Mặc Họa lại ngắm nhìn Minh Hỏa Trận trên Đạo bi – trận văn vẫn đang sáng rỡ, lòng trào dâng niềm thỏa mãn, bất giác gật đầu, rồi có chút không nỡ mà đưa tay xóa đi trận pháp.
Ngay khoảnh khắc xóa đi, thần thức lại dâng lên như triều thủy hồi quy, như trăng mờ hóa sáng, như ngày tàn hóa sinh – thần thức đã cạn kiệt, lập tức tràn về, đầy ắp thức hải của Mặc Họa.
Y đứng trước Đạo bi, thần thức sung mãn, dường như quay về thời khắc lúc đầu mới tiến vào thức hải.
Cảm giác thần thức từ thịnh đến suy, rồi từ suy chuyển thịnh, dù trải nghiệm bao lần, vẫn thấy kỳ diệu vô song.
Mà lần này, cảm giác ấy càng sâu sắc hơn hết thảy.
Mặc Họa nhìn Đạo bi – mặt bia đen thẫm sâu thẳm, tưởng như hư vô, song lại bao dung vạn tượng; tưởng như vô dụng, song lại hiển hiện muôn vàng công dụng.
Dùng thần thức hóa thành trận văn, lại lấy trận văn chuyển thành thần thức – có, không, tương sinh tương hóa.
Trong đầu Mặc Họa bất giác hiện lên một câu cổ ngữ trong điển tịch:
“Hữu chi dĩ vi lợi, vô chi dĩ vi dụng.”
***
Dg: ''Hữu chi dĩ vi lợi, vô chi dĩ vi dụng" là một câu danh ngôn nổi tiếng trong triết học Đạo gia, xuất phát từ “Đạo Đức Kinh” của Lão Tử, cụ thể ở chương 11 viết:
''Ba mươi cây nan cùng chụm một trục,
Nhờ cái không ở giữa mà có công dụng của cái xe.
Nắn đất làm bình,
Nhờ cái rỗng ở trong mà có công dụng của cái bình.
Đục cửa, khoét cửa sổ làm phòng,
Nhờ chỗ trống mới có thể sử dụng làm nhà.
Cho nên, cái có làm nên lợi ích,
Mà cái không mới khiến cho dùng được.''
—> Cái hữu hình giúp ta sinh lợi, cái vô hình mới là chỗ khiến sự vật trở nên hữu dụng.
***
Hết chương!
.
Bình luận truyện