(DỊCH) Trận Vấn Trường Sinh
Chương 7 : Hữu Duyên Trai
Người đăng: lovekg1
Ngày đăng: 06:10 19-04-2025
.
Trước cửa thương hành treo ngang tấm bảng lớn, trên đề ba chữ “Hữu Duyên Trai”.
Bên trong không rộng, có phần giản lược, bốn phía treo đầy các loại pháp trận, đường văn trận đồ khác nhau, có số trận đồ đã treo lâu ngày, mực đã nhạt phai.
Quầy hàng khá cao, sau quầy ngồi một trung niên tu sĩ thân hình mập mạp, mặt trắng không râu, xem dáng vẻ chính là chưởng sự của thương hành.
Trên mái hiên treo một cái chuông đồng, khi Mặc Họa bước qua ngạch cửa, chuông khẽ kêu vang ''thanh thanh".
Chưởng sự béo mập kia đang ngồi gật gà, mắt nhắm lim dim, nghe thấy tiếng chuông, ngẩng đầu nhìn quanh, chẳng thấy bóng người, đang định phát hỏa thì cúi đầu mới phát hiện trên quầy lộ ra một cái đầu nhỏ.
Lão ngẩn ra một thoáng, thấy Mặc Họa chỉ có một mình, lúc này mới mở miệng hỏi:
“Tiểu huynh đệ, phụ mẫu ngươi đâu?”
Mặc Họa lắc đầu:
“Phụ mẫu ta không tìm ngươi, là ta tìm ngươi.”
Lão chưởng sự lại ngẩn người:
“Ngươi tìm ta? Tìm ta làm gì?”
“Chỗ này có cần người giúp vẽ trận không?”
Lão thấy thú vị, cười cợt nói:
“Sao? Một tiểu tử như ngươi mà cũng biết vẽ trận?”
Mặc Họa khiêm tốn đáp:
“Biết một chút.”
Chưởng sự cười ha hả:
“Biết một chút thì chưa đủ. Ít nhất cũng phải tu vi Luyện Khí tầng sáu, có ngọc giản học nghiệp của tông môn, được xưng là Trận pháp học đồ, lại có một vị trận sư làm thầy, sau đó giao nộp tiền ký quỹ, mới có thể vẽ trận thay cho thương hành chúng ta.”
***
Dg: ngọc giản học nghiệp là tài liệu học tập (kiến thức, kỹ năng) do tông môn ban cho đệ tử. Đây là cách người trong tu chân giới học các pháp môn, thuật pháp, trận pháp… thông qua truyền thừa bằng thần thức chứa trong ngọc giản.
***
Mặc Họa nghe xong, trong lòng chấn động — những điều kiện ấy hắn một điều cũng không đạt được.
Hắn chuyển ý rất nhanh, nói:
“Thôi được, ta nói dối đấy. Thật ra ta không giỏi, là ca ta nhờ ta tới.”
Chưởng sự hỏi tiếp:
“Huynh trưởng ngươi làm gì?”
“Ca ta là trận pháp học đồ, theo một vị trận sư học nghệ, thường ngày giúp thương hành vẽ vài trận pháp đơn giản để kiếm phí mua bút mực. Nhưng gần đây bận quá, nên bảo ta tới thay.”
Mặc Họa đem thân phận thúc thúc nhà họ Mạnh sửa đổi đôi chút, rồi lôi ra dùng.
Chưởng sự sờ cằm trầm ngâm, vẫn lắc đầu nói:
“Không được, nói không bằng chứng. Nếu huynh trưởng ngươi muốn vẽ trận cho thương hành, phải tự mình đến mới được.”
Mặc Họa ánh mắt xoay chuyển, lại nói:
“Các ngươi không phải còn cần thu tiền ký quỹ sao?”
Chưởng sự gật đầu:
“Phải.”
“Nếu đã thu tiền ký quỹ, mà tiền ký quỹ đã tính luôn chi phí trận đồ và bút mực, thì dù ta có lừa ngươi, cũng chẳng qua là các ngươi bán giá vốn một phần tài liệu mà thôi. Chẳng lời, nhưng cũng chẳng lỗ, phải không?”
Kỳ thực là có lời. Tiền ký quỹ luôn cao hơn giá trị tài liệu, trận đồ lại chỉ là loại phổ thông, linh thạch dùng chẳng đáng bao nhiêu.
Chưởng sự ngẫm nghĩ, trong lòng có chút dao động.
Mặc Họa lại nói:
“Tiệm của các ngươi hình như buôn bán không tốt lắm?”
Quả thực không tốt. Cả ngày chẳng có mấy khách nhân, trận pháp bán không ra, cũng ít ai bằng lòng hợp tác vẽ trận, cho nên mới quạnh quẽ như vậy.
Nhưng lão chưởng sự mặt ngoài vẫn vênh mặt, chỉ là ánh mắt thoáng chột dạ.
Mặc Họa thấy vậy, lập tức thừa cơ nói tiếp:
“Ca ta vẽ trận rất giỏi, mọi người đều nói mấy năm nữa sẽ trở thành trận sư. Nếu sau này huynh ấy thành trận sư, lại học thêm chục năm, nói không chừng còn có thể trở thành Nhất phẩm trận sư. Đến khi ấy giúp các ngươi vẽ những trận cao cấp hơn, chẳng phải là lãi lớn sao?”
“Định phẩm? Hừ, nào có dễ như vậy.”
Chưởng sự hừ lạnh trong lòng, nhưng cũng thầm nghĩ câu “mạc khinh thiếu niên khốn”, ai biết được tương lai? Nếu thật sự thành Nhất phẩm trận sư, kết thiện duyên từ bây giờ, sau này có cầu còn dễ mở lời.
Quy củ, kỳ thực cũng chỉ là bề ngoài mà thôi. Chỉ cần vẽ ra trận pháp, còn ai quản gì lai lịch?
“Ngươi nói cũng có lý,” lão nói, “Nhưng ngươi bảo ca ngươi vẽ trận rất giỏi, lời nói suông khó tin. Ngươi là một đứa nhỏ, biết thế nào là giỏi hay không? Thế này đi, nếu ngươi có mang theo trận pháp do huynh trưởng vẽ, đưa ta xem thử, nếu không tệ, ta sẽ nhận lấy mối làm ăn này.”
Mặc Họa căn bản không có huynh trưởng, sao mà lấy trận pháp của huynh trưởng?
Nhưng trận pháp của chính hắn thì có.
Trong túi trữ vật của hắn có mấy tấm trận văn từng luyện tập, song đều là bài tập trong tông môn, chỉ gồm những đoạn nhỏ cơ bản, không phải trận pháp hoàn chỉnh.
Người tinh mắt chỉ liếc một cái liền nhận ra, nếu lấy ra là lộ ngay.
Mặc Họa suy nghĩ một chút, chợt mắt sáng lên:
“Trận pháp huynh ta vẽ ta không mang, nhưng huynh từng dạy ta một chút. Để ta vẽ thử, ngươi sẽ biết huynh ta giỏi thế nào.”
“Ngươi cũng biết vẽ trận?”
Chưởng sự ngẩn ra, rồi nói:
“Cũng được.”
Y cũng muốn xem thử đứa nhỏ này có bản lĩnh gì, bèn lấy ra một trận đồ từ dưới quầy, kèm theo bút mực giấy, đưa cho Mặc Họa.
Trận đồ đề chữ “Minh Hỏa Trận”, là một trận pháp hoàn chỉnh, gồm ba đạo trận văn, khó hơn hẳn các bài học trong tông môn.
Một trận pháp hoàn chỉnh, Mặc Họa đương nhiên không thể vẽ. Trong môn chỉ truyền dạy những đoạn cơ bản — hai đạo trận văn là cùng, mà bên ngoài, chưa tới ba đạo trận văn không xứng gọi là trận pháp.
Mặc Họa liếc chưởng sự, lý lẽ đầy mình:
“Cái này khó quá. Nếu ta biết vẽ thì tự mình tới nhận việc kiếm linh thạch rồi, cần gì nhờ huynh ta?”
Chưởng sự vỗ trán, bật cười. Quả thật một đứa bé mười tuổi sao có thể vẽ được trận pháp hoàn chỉnh?
Y liền chỉ một góc trái trên trận đồ, nói:
“Ngươi có thể vẽ được một đoạn trận văn ở góc này, ta sẽ đồng ý để ca ngươi nhận việc.”
Mặc Họa cúi nhìn, thở phào nhẹ nhõm — đó là một đoạn trận văn cơ bản hệ hỏa mà tông môn từng dạy qua, chỉ có vài chi tiết biến hóa và liên kết, hắn vẫn còn trong tầm tay.
Mặc Họa chấm mực vẽ nét, vận bút thuần thục, thoáng chốc đã vẽ xong trận văn.
Chưởng sự vừa nhìn tay hắn vận bút, liền khẽ gật đầu — đường nét lưu loát, không chút lúng túng, hiển nhiên có căn cơ vững chắc. Trận văn vẽ ra hợp quy cách, không sai sót.
Phải chăng là được huynh trưởng dạy kỹ? Nhìn cách ăn mặc của Mặc Họa, tuy sạch sẽ nhưng quá mộc mạc, rõ ràng xuất thân không khá giả. Nhà có người học về trận pháp, sao lại nghèo thế được?
Xem xét kỹ nét vẽ, y hài lòng nói:
“Đưa ta mười viên linh thạch tiền ký quỹ, ta sẽ đưa ngươi trận đồ và tài liệu cần dùng.”
“Mười viên?!”
Mặc Họa ngẩn người.
Hắn chỉ còn ba viên linh thạch. Trước đây chép bài giúp đồng môn được mười hai viên, mua Trâm Tị Hỏa hết mười viên, tiết kiệm mãi mới còn được một viên, bây giờ là toàn bộ gia sản.
Muốn chờ đến kỳ khảo hạch, giúp người vẽ trận kiếm linh thạch, chẳng biết phải đợi tới bao giờ.
Chưởng sự thấy vẻ mặt Mặc Họa, hiểu ra hắn không có linh thạch, nhưng cũng không nói gì. Một đứa trẻ, không có tiền là bình thường.
Tu đạo vốn gian nan, làm chưởng sự như y còn từng lúc nghèo, huống chi tán tu gia cảnh khó khăn.
Y chỉ thiện ý nhắc nhở:
“Không có linh thạch đóng tiền ký quỹ, thì không thể nhận đơn này.”
Thấy Mặc Họa ủ rũ, y lại không nỡ, nói thêm:
“Ta giữ đơn này cho ca ngươi, khi nào có linh thạch thì tới nhận cũng chưa muộn.”
Mặc Họa lập tức gật đầu:
“Vâng vâng! Ta về gọi ca đưa linh thạch rồi tới nhận!”
Chưởng sự khoát tay:
“Đi chơi đi, trời còn sớm. Ta nhắm mắt nghỉ chút…”
Nói rồi chầm chậm khép mi, tiếp tục gà gật.
Mặc Họa rời khỏi thương hành, ngồi xổm bên bậc thềm, chống cằm, vẻ mặt đầy ưu tư.
“Bảy viên linh thạch…”
Hắn muốn nhờ vẽ trận kiếm linh thạch, nhưng để vẽ trận phải có linh thạch nộp tiền ký quỹ. Mà không có linh thạch, thì không thể vẽ trận để kiếm linh thạch…
Một vòng luẩn quẩn khiến đầu hắn quay mòng mòng.
Tìm phụ mẫu xin?
Hắn lập tức lắc đầu. Nhà vốn chật vật lo ăn mặc, sáng nay còn nghe cha mẹ nói chuyện, Sở thúc thúc trong đội săn yêu gãy tay, cần mượn linh thạch chữa thương, còn học phí kỳ tới của Mặc Họa ở tông môn… chắc chắn không dư dả.
Mượn bạn?
Bằng hữu của hắn còn nghèo hơn hắn, lấy đâu ra linh thạch mà mượn?
Mặc Họa đang vò đầu bứt tai suy nghĩ, bỗng nghe có tiếng quát vang:
“Mặc Họa, ngươi quả nhiên trốn ở đây!”
Ngẩng đầu lên, hắn thấy một Tiểu công tử béo tròn mặc đồ sang trọng, có người hầu đứng bên cạnh, đang tức giận nhìn chằm chằm vào mình.
Hết chương!
.
Bình luận truyện