(DỊCH) Trận Vấn Trường Sinh

Chương 4 : Tị Hỏa Trâm

Người đăng: lovekg1

Ngày đăng: 20:00 15-04-2025

.
Dg: Tị Hỏa Trâm là một loại linh khí có công dụng tránh hỏa khí – Trong truyện Mặc Họa mua Tị Hỏa Trâm là để tặng mẫu thân, người hằng ngày làm việc nơi bếp núc – giúp tránh bị thương tổn vì khí nóng, một hành động đầy quan tâm và hiếu thuận. *** Phường thị, nơi chốn giao dịch vật tu hành của hàng thứ dân, muôn màu muôn vẻ, các loại đan dược, trận phù, linh khí... đều có thể tìm thấy, chỉ tiếc phẩm giai không cao, lại tốt xấu lẫn lộn. Gần cuối năm, nhân khí trong phường thị càng thêm náo nhiệt, người qua kẻ lại, tiếng ồn vang dội. Mặc Họa bước nhanh đến cuối con phố, dừng trước một sạp hàng nhỏ. Chủ sạp là lão giả họ Tôn, người quen vẫn gọi Tôn lão đầu. Con trai lão làm tiểu quản sự ở Vạn Bảo Lâu, đôi khi đem những món linh khí thứ phẩm lâu ngày không bán được, để lão đem bán rẻ nơi phố chợ. Tôn lão đầu đang lớn tiếng chào hàng, ngẩng đầu chợt thấy Mặc Họa thở hồng hộc chạy tới, gương mặt trắng trẻo đỏ ửng vì gió lạnh và vận động, không nhịn được cười nói đùa: — Tiểu huynh đệ hôm nay lại đến ngắm linh khí? Đừng bảo như mấy bữa trước, chỉ nhìn không mua đó nha… Mặc Họa phẩy tay nhỏ, đáp gọn: — Mua! Tôn lão đầu ngạc nhiên: — Còn mấy ngày nữa mới tới năm mới, chẳng hay nhà ngươi phát tiền mừng tuổi sớm vậy? Mặc Họa nhíu mày: — Gì mà tiền mừng tuổi, đây là tiền do ta tự kiếm được! Vừa nói vừa đập tay lên túi bên hông, tiếng linh thạch va nhau thanh thúy vang lên khiến Tôn lão đầu tỉnh cả người, vội cười nịnh: — Đan trận phù khí, nơi ta đều có, giá cả công bình, tuyệt không lừa dối, hơn nữa đều là vật của Vạn Bảo Lâu, phẩm chất thượng hạng, tiểu hữu muốn mua gì? Nếu thật thượng hạng, Vạn Bảo Lâu đã giữ bán, đâu tới tay lão bày hàng ngoài phố. Song Mặc Họa cũng không bận tâm, chứ linh khí Vạn Bảo Lâu thì hắn cũng mua không nổi. — Có linh khí nào dùng để tránh lửa không? Tôn lão đầu hiện vẻ “quả nhiên như vậy”, từ phía dưới sạp lấy ra một bọc vải thô, trải ra trước mặt Mặc Họa. — Mấy hôm trước tiểu hữu có hỏi qua, lão hủ đã để tâm, sau lại lục tìm thêm được vài món, đều là linh khí tránh lửa tinh tế, kiểu dáng xinh xắn, tiện mang theo, tiểu hữu xem thử. Mặc Họa liếc mắt, lòng thầm tán thán: “Quả không hổ là người bày hàng nơi phường thị mấy chục năm, chút cơ hội làm ăn cũng chuẩn bị đầy đủ thế này.” Trước mặt bày ra linh khí đủ loại: Giới chỉ, Ngọc bội, Đăng đài, còn có Chụp tròn, Lụa mỏng… kiểu dáng xem ra đã là phong phú bậc nhất nơi phường thị này. *** Dg: Đăng đài là một vật thể có hình dáng “giống đài cao”, có thể đặt vật vào, dùng để phát động pháp trận, cách ly nhiệt khí. Dg: Chụp tròn là một loại linh khí hình dạng “vòm che” hoặc “nắp chụp”, dùng để bao phủ vật thể, cách ly linh khí, lửa, hoặc các yếu tố xấu bên ngoài. *** Mặc Họa ngắm một lượt, tay cầm lấy một cây trâm, dáng vẻ mộc mạc mà không kém phần tinh xảo, hỏi: — Trâm này là gì? Tôn lão đầu đáp: — Đây gọi là Tị Hỏa Trâm, là loại linh khí chế sẵn theo quy cách thống nhất, trên có khắc sơ cấp tất hỏa trận, cần linh thạch làm năng lượng. Khi phát động trận pháp, có thể cách ly hỏa khí, giữ cho người dùng thân thể thanh mát. Dù hao linh thạch, nhưng một khối linh thạch dùng được ba tháng, tính ra cũng rất tiết kiệm… Mặc Họa hồ nghi: — Linh khí chế sẵn của Vạn Bảo Lâu mà bán ra ngoài này, chắc chắn là thứ phẩm? Tôn lão đầu cười cười: — Không sai, tiểu hữu hiểu biết không ít a. Nếu không có tì vết, Vạn Bảo Lâu tất bán với giá gấp đôi, nhưng món linh khí này có khuyết điểm cũng không quá nặng… Chỉ tay vào hoa văn mẫu đơn trên trâm, lão nói: — Khi luyện khí sư khắc bông mẫu đơn này, đã vẽ thêm vài nét, trái quy cách, nên bị xếp vào hàng thứ phẩm. Nhưng trận pháp bên trong vẫn hoàn hảo, công dụng chẳng hề giảm sút. Mặc Họa gật đầu, thầm thấy trâm này quả là hợp ý, liền hỏi: — Giá bao nhiêu? Tôn lão đầu vuốt chòm râu bạc: — Một giá, mười lăm linh thạch! Mặc Họa lắc đầu: — Năm viên! Tôn lão đầu trừng mắt: — Ai dạy ngươi trả giá vậy? Mặc Họa ngượng ngùng: — Ta nghe ở sạp khác, người ta cũng mặc cả thế mà… Tôn lão đầu lắc đầu than: — Thế đạo suy đồi, hài tử tốt cũng bị dạy hư! Thôi được, mười bốn, chẳng thể bớt thêm! Mặc Họa lại nâng: — Sáu viên? … Sau một hồi cò kè mặc cả, giá chốt lại ở mười viên linh thạch. Tôn lão đầu thấy đã sát đáy, chẳng thể giảm thêm, mà Mặc Họa trước đó cũng đã dò giá các sạp khác, biết khó lòng tìm món rẻ hơn, bèn gật đầu mua. Tôn lão đầu nhận linh thạch, dùng hộp giấy tinh xảo nhưng rẻ tiền gói trâm, vừa gói vừa lẩm bẩm: — Giá như cháu ta lanh lợi được một nửa ngươi, ta đã để nó ra phụ ta bán hàng. Tiếc thay, thằng bé ấy gặp người lạ còn không dám mở miệng. Mặc Họa ôm trâm lòng hớn hở, vẫy tay từ biệt, bước đi nhẹ nhàng như đạp gió. Sạp bên cạnh có người cười: — Tôn lão đầu, phen này thiệt lỗ rồi a! Tôn lão đầu vuốt râu: — Thiệt gì, chẳng qua lời ít chút thôi. Người nọ lại tò mò: — Mười linh thạch không phải ít, không rõ tiểu tử ấy mua trâm định tặng ai? — Tị Hỏa Trâm là để tránh hỏa khí, dùng nơi bếp lò, còn có thể tặng ai được? Nhìn theo bóng Mặc Họa dần khuất, Tôn lão đầu khẽ thở dài: — Tốt hài tử a… Hết chương!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang