(DỊCH) Trận Vấn Trường Sinh

Chương 3 : Trận Sư

Người đăng: lovekg1

Ngày đăng: 20:56 14-04-2025

.
Mỗi buổi Tảo thần, Mặc Họa đều theo lệ thường mà thức dậy, rồi tĩnh tọa tu hành. *** Dg: "Tảo thần" chỉ buổi sớm bình minh, khoảng từ giờ Mão (5–7h) sang đầu giờ Thìn (7–9h), thời điểm “âm dương giao hòa, thiên địa còn tĩnh lặng, linh khí chưa tán, rất thích hợp để tĩnh tọa tu hành hoặc luyện công. *** Chờ một khắc trôi qua, khi tu luyện chấm dứt, y liền cất bước đến thính đường, chuẩn bị chờ giáo tập tới giảng bài. Trong môn phái, phàm kẻ giữ chức giảng dạy đều được xưng là giáo tập, đảm đương việc truyền đạo pháp, trận pháp, luyện đan, chế khí cho môn sinh ngoại môn; đồng thời cũng giám sát đạo hạnh, uốn nắn lối tu hành của đệ tử. Thông Tiên môn, vốn dĩ chẳng khác bao nhiêu với các đại tông khác trong tu giới, cũng chia đệ tử làm ba bậc: đệ tử ngoại môn, nội môn, và đệ tử đích truyền. Ngoại môn là cửa ngõ truyền đạo, thu nạp người hữu duyên, mở rộng truyền thừa, thông qua thu học phí mà lấy đó làm nguồn lợi ích. Những điều ngoại môn đệ tử được học đều là những pháp môn đã được truyền ra bên ngoài, không còn là bí truyền. Sau khi thành tài hoặc thoái xuất, cùng môn phái hữu tình mà vô duyên, giữa hai bên không còn ràng buộc thực chất. Nội môn mới là cốt nhục của tông môn. Đệ tử nội môn không những chuyên tu đạo pháp mà còn gánh vác nhiều nghiệp vụ như linh khoáng, linh điền, động phủ hay thương hành của môn phái. Họ thường liên kết bằng quan hệ sư đồ, học những bí pháp không truyền ra ngoài, cùng tông môn vinh nhục tương liên. Nếu phạm lỗi nơi thế tục, môn phái sẽ bị liên lụy. Một khi phản bội sư môn, tội danh ấy chẳng khác gì đại nghịch bất đạo, hậu quả khó lường. Đích truyền đệ tử, chính là huyết mạch chân truyền trong nội môn. Hoặc là có quan hệ huyết thống với chưởng môn, trưởng lão; hoặc là tình nghĩa thầy trò thâm hậu, tương lai nhiều khả năng kế thừa địa vị như chưởng môn hoặc trưởng lão. Bọn họ học những bí pháp cấm truyền, là tinh túy của một phái. Nếu phản bội sư môn, ắt sẽ bị truy sát đến cùng. Mặc dù Đạo đình có nghiêm cấm tu sĩ tư hình, sát sinh vô cớ, nhưng nếu kẻ phản bội là đích truyền, tội lớn đến mức các Đạo đình địa phương cũng thường nhắm mắt làm ngơ, không can dự. Nhất là đối với các tông môn cự đại một phương, Đạo đình cũng không dám đắc tội. Mà những chuyện ấy, với Mặc Họa chẳng mấy can hệ. Y chẳng qua chỉ là một đệ tử ngoại môn cấp thấp nhất trong Thông Tiên môn mà thôi — đã chẳng phải nội môn, lại càng xa vời đích truyền. Muốn bị truy sát, e rằng người ta còn chẳng thèm ngó đến. Muốn vào nội môn, Mặc Họa chẳng có linh thạch, cũng không người quen thân, e rằng cả đời cũng khó mà thực hiện. Đừng nói đến chuyện làm đích truyền, chỉ là vọng tưởng mà thôi. Y đang yên tĩnh điều tức, ngồi yên tại toạ vị, chẳng bao lâu thì thấy Nghiêm giáo tập từ ngoài tiến vào, mặt mày nghiêm nghị. Nghiêm giáo tập vào độ tứ, ngũ tuần, tính tình cứng rắn, tu vi đã đạt đến tầng thứ chín Luyện Khí kỳ. Trong các giáo tập của Thông Tiên môn, ông có địa vị không thấp, bởi là người duy nhất tinh thông trận pháp, thậm chí nghe đâu sắp tới có cơ hội được định phẩm, trở thành nhất phẩm Trận Sư. Bất kể là đệ tử danh gia hay tán tu bình dân, phàm học trận pháp, đều phải theo ông học hỏi. Mà ông lại chẳng kiêng nể ai, xử phạt công minh, nên được môn sinh vừa kính vừa sợ. Thông Tiên môn thu học phí mỗi năm một lần, giảng dạy cũng theo đó mà tổ chức mỗi năm một khoá. Hôm nay là ngày cuối của học kỳ năm nay. Qua hôm nay, đệ tử sẽ được nghỉ gần nửa tháng, đồng thời nhận được bảng thành tích tu học của cả năm. Nghiêm giáo tập trên tay cầm theo một chồng kết quả thi khảo. Các đệ tử trong lòng thấp thỏm bất an. Dù là Mặc Họa cũng bị ảnh hưởng bởi bầu không khí khẩn trương ấy, dẫu trước đó y chẳng mấy quan tâm. Chẳng bao lâu, Mặc Họa nhận được bài thành tích của mình. Trận pháp vẫn như cũ, đạt được giáp đẳng — đây là môn mà Mặc Họa sở trường nhất. Trong số đệ tử Thông Tiên môn, người đạt được giáp đẳng trong trận pháp hiếm hoi, Mặc Họa lại là một trong số đó. Về tu vi, chỉ được ất đẳng, không phải vì y biếng nhác, mà do thiên tư hữu hạn — trung cấp ngũ hành linh căn, tu hành thế nào cũng chẳng thể nhanh hơn người khác, tiến cảnh chỉ có thể chậm rãi mà vươn lên. Các môn khác như Đạo Lịch Thông Sử, Luyện Khí Khái Luận – nếu chăm chỉ học hỏi – cũng đạt giáp đẳng. Chỉ có những môn cần linh thạch mua tài liệu như luyện đan, chế phù thì bị đánh rớt xuống ất hoặc bính đẳng. Mặc Họa gia cảnh bần hàn, đến cả lô luyện đan còn phải mượn dùng, thành ra học chẳng nên thân. Đến kỳ khảo hạch cũng chỉ có thể dựa vào cảm giác mà đoán mò, thành bại tuỳ trời, kết quả phập phù. Nhưng xét tổng thể, thành tích như thế đã là rất đáng quý. Nhân gian có câu: "Một mỹ điểm che muôn khuyết điểm", huống hồ trận pháp là một môn cực khó, có thể đạt giáp đẳng đã đủ khiến người ta ngưỡng mộ. Nghiêm giáo tập nói vài lời, đoạn rời khỏi thính đường. Đệ tử trong phòng liền bắt đầu thấp giọng bàn tán, trao đổi thành tích. “Mặc Họa, trận pháp ngươi lại được giáp đẳng nữa rồi hả!” Có người ghé mắt nhìn trộm bảng điểm của y, không nhịn được mà cảm thán. “Lại là giáp…” “Ta mãi chỉ được ất…” “Ta còn bính đây này.” “Trận pháp khó học quá, ta vừa thấy phù văn là nhức cả đầu…” Cả đám đệ tử bu quanh Mặc Họa mà xôn xao bàn luận. Bỗng có một tên thiếu niên mặc đạo bào trắng, rõ ràng là đệ tử Tiền gia, hừ lạnh một tiếng, lộ vẻ khinh miệt nói: “Giỏi gì cho cam, chẳng qua chỉ là mấy cái trận pháp sơ cấp trong tông môn, luyện đến quen tay thì cũng chỉ thế thôi.” “Thế ngươi được mấy đẳng?” Có người không phục hỏi. “Hừ, ta cần gì phải nói?” Hắn bĩu môi. Lại có kẻ lén nhìn qua thành tích hắn, bật cười ha hả: “Hắn chỉ được bính đẳng thôi!” Cả đám câm nín rồi nổ ra cười như sấm. “Ngươi bính đẳng mà còn chê người giáp đẳng, da mặt chắc luyện bằng lô luyện khí quá!” “Vẫn là đệ tử Tiền gia đấy nhé, thật là mất mặt!” Tiền gia đệ tử kia tức đến đỏ mặt tía tai, hét lên: “Giáp đẳng thì sao? Tán tu thì vĩnh viễn không thể thành trận sư, các ngươi hiểu không?” Hắn chỉ tay về phía Mặc Họa, cười gằn: “Các ngươi — lũ tán tu ếch ngồi đáy giếng, không có truyền thừa, suốt đời này, nhớ kỹ — suốt đời này cũng chẳng thể xuất hiện nổi một Trận Sư. Giỏi cỡ nào cũng vô dụng!” “Tán tu vĩnh viễn không xứng làm trận sư!” Chúng đệ tử đều trầm mặc. Mặc Họa nhìn hắn như nhìn một kẻ ngu ngốc, bỗng đứng dậy, hướng phía sau hắn hành lễ: “Nghiêm giáo tập!” Tiền gia đệ tử như bị sét đánh, quay đầu cứng ngắc, quả nhiên thấy Nghiêm giáo tập đã đứng sau lưng, sắc mặt như sương lạnh. “Tông môn là nơi truyền đạo, không phải chỗ cho ngươi khoa trương, chê bai đồng môn!” “Tự mình học trận pháp dở tệ, còn dám cười chê người khác?” “Giờ ra ngoài đứng phạt đến khi trời tối. Lại vẽ cho ta trăm lần trận văn ngũ hành cơ bản. Năm sau nhập học nếu còn không vẽ được, thì đừng quay lại nữa!” Tiền gia đệ tử mặt xám như tro, chẳng dám nói một lời, chỉ cúi đầu lủi thủi mà đi. Dù gì Nghiêm giáo tập cũng là người mà đến Tiền gia đích hệ cũng phải nể mặt ba phần, huống hồ hắn chỉ là chi mạch nhỏ nhoi. Nghiêm giáo tập nhìn Mặc Họa, trầm mặc giây lát, khẽ vỗ vai y, thở dài: “Chớ để tâm lời thiên hạ, ngươi cứ chuyên tâm học đạo là được.” Mặc Họa sắc mặt như thường, cung kính hành lễ, đáp: “Đệ tử ghi tạc trong lòng.” Nghiêm giáo tập khẽ gật đầu, quay về toạ vị, căn dặn vài câu, rồi tuyên bố: Khóa tu luyện năm nay của tông môn đã kết thúc, từ giờ có thể hồi hương. Đệ tử rối rít hành lễ, tạ ơn giáo tập một năm dìu dắt, rồi hớn hở giải tán như chim về tổ. Tông môn cho nghỉ, ai nấy đều mừng rỡ hân hoan. Duy Mặc Họa nhìn theo bọn họ, trong lòng lại phức tạp. Phần nhiều đệ tử luyện khí kỳ đều còn niên thiếu, vô lo vô nghĩ, chưa từng chứng kiến tu đạo chi khổ. Trong đầu y hiện lên thân ảnh phụ thân sau mỗi lần săn yêu máu me đầy mình, cùng dáng vẻ gầy guộc của mẫu thân, lòng liền se thắt, không kìm được mà than một tiếng. Muốn trở thành nhất phẩm Trận Sư, còn xa lắm. Nhưng chí ít, trong khả năng của bản thân, y muốn để song thân sống dễ thở đôi phần. Thu dọn bảng điểm, tay ôm mười hai viên linh thạch, Mặc Họa không trở về nhà ngay, mà rảo bước tới phường thị. Hết chương !
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang