(DỊCH) Trận Vấn Trường Sinh

Chương 24 : Cầu Đạo

Người đăng: lovekg1

Ngày đăng: 20:33 21-04-2025

.
Hôm ấy, Mặc Họa lại tìm đến Béo quản sự, bị đối phương lạnh nhạt cho hay: “Giờ thời thế đã khác, Minh Hỏa trận cùng Cố Thổ trận đều không còn được Hữu Duyên Trai thu mua nữa.” Mặc Họa nghe vậy thì ngẩn người, ánh mắt nghi hoặc, hỏi lại: “Minh Hỏa Trận dùng để chiếu sáng, Cố Thổ Trận dùng để dựng nhà, trừ phi thành Thông Tiên không còn người ở, sao lại chẳng còn đầu ra được?” Béo quản sự lòng thầm bực, nghĩ bụng đứa nhỏ này thông minh quá cũng chẳng hay, khó dối gạt. Hắn cũng lười bịa chuyện thêm, phất tay đáp: “Ta sao biết được? Thị trường là vậy, ta cũng chẳng có cách nào.” Mặc Họa nghẹn họng, đành hỏi: “Vậy các vị hiện thu nhận những loại trận pháp nào?” Béo quản sự khẽ ho một tiếng, móc ra một tấm trận đồ, bìa đề bốn chữ: “Kim Thạch Trận Đồ.” “Giờ chúng ta thu loại Kim Thạch Trận, cũng là bốn đạo trận văn, công dụng gần như tương đồng với Cố Thổ Trận.” Mặc Họa cầm lên xem xét, hỏi: “Quản sự, Kim Thạch Trận dùng để làm gì vậy?” Béo quản sự đáp: “Cũng tương tự Cố Thổ Trận, dùng để gia cố tường vách, môn hộ trong động phủ hoặc nơi cư ngụ của tu sĩ. Chỉ khác một bên gia cố đất gỗ, bên kia thì gia cố kim thạch.” Mặc Họa chau mày: “Nếu công dụng đã giống nhau, Cố Thổ Trận không còn ai cần, thì Kim Thạch Trận lại có người dùng ư?” Béo quản sự trừng mắt: “Thị trường là thị trường, tiểu oa nhi đừng hỏi lắm lời!” Mặc Họa lại hỏi: “Vậy một bức trận đồ này cũng đổi được ba viên linh thạch chăng?” Đúng ra là như thế… Béo quản sự xót ruột, nhưng vẫn cắn răng nói: “Lẽ ra là ba viên, nhưng dạo gần đây loại này khan hiếm, giá có tăng đôi chút. Một bức tính bốn viên linh thạch. Nhưng số lượng thu không nhiều, nửa tháng chỉ nhận năm bức mà thôi.” Mặc Họa nghe thế, trong lòng có chút nghi hoặc: khan hiếm mà lại không cho làm nhiều? Nhưng đây là chuyện sinh ý của Hữu Duyên Trai, hắn cũng không tiện hỏi sâu. Chỉ cần có thể kiếm được linh thạch là được. Nếu vẽ thành công toàn bộ, mỗi nửa tháng cũng kiếm được hai mươi viên linh thạch – quả thật là một khoản không nhỏ. “Được, giao dịch thành công!” Béo quản sự như trút được gánh nặng, lập tức từ dưới quầy lấy ra một cái túi trữ vật, như thể đã sớm chuẩn bị từ trước, đưa cho Mặc Họa. Mặc Họa nhận lấy, kiểm tra kỹ càng, xác nhận bên trong là trận đồ Kim Thạch cùng ngũ phần giấy mực, liền thi lễ cáo từ. Khi sắp bước qua ngưỡng cửa, Béo quản sự đột ngột gọi lại: “Mặc Họa.” Mặc Họa quay đầu, chỉ thấy hắn ngập ngừng chốc lát, rồi hỏi: “Ngươi thấy trận pháp này khó vẽ chăng?” Mặc Họa nghĩ nghĩ, bốn đạo trận văn, lại tương đồng với Cố Thổ Trận, bản thân từng được Nghiêm giáo tập chỉ điểm qua, nên gật đầu: “Cũng không khó lắm.” Nói đoạn, hắn bước thêm vài bước, lại ngoảnh lại bổ sung: “Huynh trưởng của ta chắc cũng có thể vẽ được.” “Ồ,” Béo quản sự sắc mặt phức tạp nhìn hắn, gật gù: “Cố gắng mà vẽ.” Lại gọi thêm một câu: “À phải, ta họ Mạc, là chữ ‘Mạc’ trong câu Mạc sanh khí, ngươi cứ gọi ta là Mạc quản sự là được.” Mặc Họa gật đầu: “Vâng, Mạc quản sự, ta đã nhớ rồi.” Trở lại Thông Tiên Môn, Mặc Họa tranh thủ thời gian nghiên cứu Kim Thạch Trận. Nhờ đã lĩnh hội Cố Thổ Trận, việc lĩnh ngộ loại trận pháp tương đồng này cũng không gặp trở ngại. Một hôm, trước giờ học trận pháp, Nghiêm giáo tập cho người phát trả các bài tập đã chỉnh sửa. Bức trận đồ của Mặc Họa chỉ được chấm một chữ “Ất”. Mặc Họa nghiêng trái ngó phải, lại đem đối chiếu với Trận Pháp Tường Giải của tông môn, phát hiện chẳng có chỗ nào sai, liền cảm thấy khó hiểu. *** Dg: "Trận Pháp Tường Giải" là một cuốn tài liệu, được tông môn dùng để giảng dạy và tham khảo về trận pháp *** Gã đồng môn ngồi bên nhìn thấy, la to: “Ôi chao, Mặc Họa ngươi chỉ được ‘Ất’ thôi á?” Mặc Họa liếc qua bức trận đồ của gã, thấy chấm “Bính”, liền không nói gì. Gã kia vội vàng lấy tay che chữ “Bính”, rồi cười hề hề: “Ơ, mà ngươi rõ ràng đâu có vẽ sai, sao lại chỉ được Ất nhỉ?” Mặc Họa lắc đầu: “Ta cũng chẳng rõ, không tìm ra chỗ sai.” Gã đồng môn tỏ vẻ đường hoàng: “Nếu ta nhìn ra được, thì đã chẳng phải Bính rồi!” Các đệ tử chung quanh cũng tò mò ngó qua trận đồ của Mặc Họa, rồi đồng loạt xì xào: “Ta thấy cũng đâu có gì sai sót…” “Mặc Họa, ngươi chọc giận giáo tập rồi chăng?” “Cẩn thận bị phạt nha!” “Nghiêm giáo tập đâu phải người như vậy…” Chưa nói hết câu, đã thấy Nghiêm giáo tập bước vào đạo thất. Cả đám lập tức rụt cổ, ngoan ngoãn như đàn cừu non, im bặt không dám thở mạnh. Nghiêm giáo tập giảng bài như thường lệ, xong xuôi bèn nói: “Tu đạo như chèo thuyền ngược nước, không tiến tức là lùi. Đạo trận cũng vậy, chớ nên lười nhác, uổng phí thời gian và thiên phú.” Dứt lời, ánh mắt sắc như đao đảo qua khắp phòng, cuối cùng dừng lại nơi Mặc Họa: “Mặc Họa, theo ta.” “Vâng.” Mặc Họa đứng dậy, cung kính bước theo. Đợi hai người đi rồi, trong phòng lập tức rộn ràng: “Hỏng rồi, Mặc Họa tiêu rồi.” “Giáo tập nhắc đến kẻ lười biếng, chắc là ám chỉ Mặc Họa…” “Ta cũng lười đấy, sao giáo tập không gọi ta nhỉ?” “Ngươi đâu bằng Mặc Họa, người ta là học trò ưu tú, rất được coi trọng.” “May mà giáo tập không coi trọng ta, cầu trời đừng để ý tới ta…” Mặc Họa theo sau Nghiêm giáo tập rời đạo thất, đi qua đan thất, luyện khí thất, rồi rời khỏi Thông Huyền Phong, men theo đường núi tiến thẳng đến Thông Minh Phong. Nơi ấy là chốn cư ngụ của chưởng môn, trưởng lão, giáo tập và đệ tử nội môn. Đây là lần đầu tiên Mặc Họa đặt chân tới, quả nhiên khung cảnh thanh nhã u tĩnh, các tiểu viện trồng đầy linh hoa linh thảo, linh cầm như gà ngũ sắc thong thả dạo bước giữa sân. Chỉ ở Thông Minh Phong mới thấy được sự an nhàn của mấy con gà ấy. Nếu là Thông Huyền Phong, sớm đã biến thành… món nướng rồi. Mặc Họa thoáng nhớ tới chiếc đùi gà cháy khét mà huynh đệ Song Hổ đưa cho mình hôm trước. Cửa viện của Nghiêm giáo tập có bố trí trận pháp, nơi cửa treo một bàn bát quái nhỏ – hẳn do chính tay ông bố trí, vì các viện khác đều không có. Giáo tập dùng ngón tay vạch vài đường trên bàn bát quái, cửa liền lóe sáng rồi mở ra. Sau khi bước vào, Nghiêm giáo tập ngồi xuống bên án, hỏi thẳng: “Ngươi có nguyện làm trận sư chăng?” Mặc Họa cung kính đáp: “Đệ tử tư chất có hạn, e rằng khó đạt thành tựu.” Nghiêm giáo tập chau mày: “Có muốn hay không là một chuyện, có thiên phú hay không lại là chuyện khác. Chớ nên vì sợ không thành mà vứt bỏ bản tâm. Chúng sinh thiên địa ai cũng một lần tử vong, lẽ nào vì thế mà không sống nữa ư?” Mặc Họa nghe vậy, nét mặt nghiêm nghị: “Đệ tử nguyện làm trận sư!” “Vì sao muốn làm?” “Tu đạo khó khăn, trận pháp có thể mưu sinh.” “Còn gì nữa?” “Tu sĩ vì cầu thiên đạo mà tu tiên, lĩnh ngộ trận pháp cũng có thể truy cầu thiên đạo.” Nghiêm giáo tập trầm mặt: “Thiên đạo xa xôi mịt mờ, cả đời tu sĩ chưa chắc đã nhìn thấy một góc chân tướng.” Mặc Họa đáp: “Như lời giáo tập đã dạy: Đắc đạo tại thiên, cầu đạo tại nhân. Tu sĩ đã chọn con đường tìm đạo, thì bất kể có thành hay không, cũng không thể đánh mất tâm cầu đạo.” Nghiêm giáo tập im lặng hồi lâu, sau mới gật đầu: “Từ nay mỗi ngày sau khi kết thúc khóa học, ngươi đến đây tìm ta. Hôm nay về trước đi.” “Vâng.” Mặc Họa không rõ nguyên do, nhưng vẫn thi lễ lui ra. Chờ bóng hắn khuất, Nghiêm giáo tập mới khẽ thở dài: “Thật là một mầm tốt a…” (Hết chương!)
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang