(DỊCH) Trận Vấn Trường Sinh

Chương 23 : Thiên Phú

Người đăng: lovekg1

Ngày đăng: 20:07 21-04-2025

.
Nghiêm giáo tập hỏi: — Trên đời này, há lại không có kẻ tu vi Luyện Khí tam tầng mà đã có thể họa được trận pháp sao? Béo quản sự vuốt cằm trầm ngâm, rồi đáp: — Việc này... hẳn là có đấy. Tu giới bao la, nhân tài như mây, thiên tư dị bẩm xưa nay không phải hiếm. Có người từ lúc sinh ra đã am hiểu trận đạo, ta cũng tin là có. Chỉ toàn là lời đồn, chưa từng thấy tận mắt. Hắn dừng một chút, đoạn nói tiếp: — Dù là một thiên tài xuất chúng, xuất thân từ gia tộc nổi tiếng về trận pháp, được học hành bài bản từ nhỏ, thì khi chỉ mới đạt Luyện Khí tam tầng cũng có thể vẽ được những trận pháp đơn giản gồm ba đạo trận văn. — Những đại thế gia, đại tông môn kia, truyền thừa sâu dày đến đâu không rõ, nhưng môn hạ tất có kẻ ngộ tính cao tuyệt, chẳng qua thường không để lộ ra bên ngoài mà thôi. Nghiêm giáo tập gật đầu nói: — Vậy thì Mặc Họa có thể tại Luyện Khí tam tầng mà họa ra trận pháp, cũng chẳng phải chuyện quá đỗi kinh ngạc. Béo quản sự vốn không muốn thừa nhận, song đến lúc này cũng đành gật đầu, bất đắc dĩ đáp: — Nghiêm Sư huynh này tuy cứng nhắc, song xưa nay tâm tư cẩn mật, mắt nhìn người cũng chẳng hề sai lệch. — Nếu quả thực như thế, thì quả thật là nhân tài khó gặp. Hay là... huynh thu hắn làm đệ tử đi? Hắn hơi chần chừ, nhưng vẫn nói tiếp: — Ta thấy hài tử kia tư chất thật tốt, nếu huynh chịu thu làm đồ đệ, cũng coi như là có người kế thừa mấy đạo trận pháp mà sư phụ để lại rồi. Nghiêm giáo tập vốn chưa từng nghĩ đến chuyện này. Nghe lời ấy, trong lòng thoáng lay động, nhưng sau khi trầm ngâm một lúc, rốt cuộc vẫn lắc đầu: — Tông môn suy vi, mấy đạo trận pháp còn lại chỉ là tàn văn đoạn chương, có gì đáng để truyền nữa đâu? Thu hắn làm đồ đệ, e cũng là hại hắn. Huống hồ di nguyện của sư phụ đến nay chưa thành, kẻ đó vẫn chưa có tung tích, ta chẳng có tâm trí mà hỏi han chuyện khác. Béo quản sự định khuyên thêm, song Nghiêm giáo tập đã phất tay cản lại. Béo quản sự thở dài: — Thôi, ta cũng không khuyên nữa. Dù sao có nói huynh cũng không nghe. Thế còn tiểu tử Mặc Họa kia... — Chuyện này chớ truyền ra ngoài. Mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi — cây cao đón gió, kẻ xuất chúng tất gặp họa. Đạo lý từ xưa vẫn thế. Hắn còn nhỏ, không thể để sinh tâm kiêu ngạo, kẻo sau này hại thân. Béo quản sự gật gù: — Lời ấy chí phải. Nghiêm giáo tập lại dặn: — Đơn đặt trận pháp nơi ngươi, tạm thời đừng để hắn nhận nữa. Tùy tiện kiếm cái cớ gì đó, nói là kinh doanh không thuận là được. Tuy thực chất đúng là kinh doanh chẳng mấy khấm khá, nhưng bị người khác nói trắng ra, béo quản sự liền bĩu môi: — Không gọi là kinh doanh không thuận, mà là ta theo đạo Phật, làm ăn tùy duyên! — Với lại, đứa nhỏ ấy họa trận kiếm linh thạch, phụ giúp gia đình, sao lại không cho nó làm? Nghiêm giáo tập chau mày: — Luyện Khí tam tầng thì có bao nhiêu thần thức đâu? Họa trận quá nhiều, tất hao tổn nguyên thần, lâu ngày tổn thương thức hải, để lại đại họa. — Hơn nữa hắn đang độ tuổi xây nền tảng đạo pháp, chẳng riêng gì trận đạo, mọi đường tu hành đều cần học qua. Nhất là tu vi, không thể vì chút lợi nhỏ mà chậm bước tiến thân. Béo quản sự nói lại: — Nhưng tán tu thì nghèo lắm! Linh thạch chẳng đủ dùng. — Dẫu nghèo khó, cũng không thể bỏ mặc tương lai... — Thế huynh có biết tán tu khổ thế nào không? Lần này sắc mặt béo quản sự nghiêm túc lạ thường. Nghiêm giáo tập thấy thế, cũng dần trầm ngâm. Chỉ nghe béo quản sự nghiêm giọng: — Ta biết huynh lúc nhỏ tuy có gia tộc nhưng thân là thứ tử, chẳng được coi trọng. Về sau nhập môn, được sư phụ dạy dỗ, lại tự mình khổ học trận pháp, mới có được chút thành tựu. Nhưng dẫu sao huynh vẫn có gốc có gác, ít ra ăn mặc không lo, chỉ là sống không như ý mà thôi. — Người đời thường nói tu đạo gian nan — béo quản sự thở dài — nhưng cái khổ của tầng lớp tán tu dưới đáy, lại không phải ai cũng hiểu được. — Họ sinh kế khó khăn, thu nhập ít ỏi, nuôi được gia đình đã là tốt rồi. Có người luyện khí thì bị lò lửa thiêu cháy nửa người, săn yêu thì bị yêu thú ăn mất tay chân. Có người bán linh lực, làm thuê cho người ta, kinh mạch cũng đều tổn thương cả. Gặp bệnh hay bị thương, không có linh thạch chữa trị, sống hay chết toàn nhờ ông trời thương hại. — Sống thì tốt, chết là hết, nhưng sợ nhất là sống dở chết dở, vừa tốn linh thạch, vừa khiến cả nhà tiêu tán. Mà họ cũng chỉ muốn sống thôi, còn làm gì được khác? — Tu sĩ đúng là không thể không nghĩ đến tương lai, nhưng những kẻ tán tu ấy, hiện tại còn chưa lo xong, lấy đâu ra tương lai? Lời nói xong, béo quản sự rót chén trà, ừng ực uống một hơi cạn sạch. Nghiêm giáo tập trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc thở dài, khẽ nói: — Là ta suy nghĩ chưa chu toàn. Béo quản sự trừng mắt lườm y một cái. Nghiêm giáo tập cân nhắc một lúc rồi nói: — Đưa ta xem danh mục trận pháp nơi ngươi. — Huynh lấy danh mục làm gì? — béo quản sự nghi hoặc, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy, lục tìm sau quầy, lấy ra một quyển sách trao cho y. Nghiêm giáo tập lật xem một lượt, rồi cầm bút khoanh mấy trận pháp, đánh thứ tự bên cạnh. — Huynh làm vậy là... — Lần sau Mặc Họa tới, ngươi cứ theo danh mục ta đánh dấu, bảo hắn họa theo thứ tự, có tiến có lùi, như thế học mới vững. Về sau ta sẽ ở tông môn chỉ điểm thêm, còn hơn để hắn mò mẫm mù quáng. — Làm vậy, hắn vừa có thể kiếm chút linh thạch trợ gia, lại vừa học được trận đạo có thứ tự quy củ. Nghiêm giáo tập nói xong, lại căn dặn: — Nhớ kỹ, không cho hắn họa quá nhiều. Nửa tháng thu ba bốn tờ là đủ. Nếu quá độ, hao tổn nguyên thần, hỏng cả căn cơ thức hải thì đại họa khó lường. Béo quản sự ngẩng người nhìn y, sắc mặt phức tạp: — Huynh vẫn thật sự không muốn thu hắn làm đồ đệ sao? Nghiêm giáo tập chỉ khẽ lắc đầu, đoạn đứng dậy, trước khi đi còn lặp lại: — Nhớ kỹ, theo thứ tự mà bảo hắn họa. Dứt lời, y quay lưng bước đi, không ngoảnh đầu lại. Béo quản sự đứng nhìn bóng y xa dần, hồi lâu không nói gì, chỉ biết thở dài não nề. Chợt hắn như nhớ ra điều gì, vội gọi với theo: — Nghiêm sư huynh! Nghiêm giáo tập dừng chân quay đầu. Béo quản sự hơi do dự, rồi nói: — Có một điều... e rằng huynh đoán sai rồi. — Sao cơ? — Nghiêm giáo tập chau mày. Béo quản sự cất giọng trầm ngâm: — Mặc Họa lần đầu đem tới Minh Hỏa Trận, khi ấy... hắn mới chỉ là Luyện Khí nhị tầng. — Nếu mấy trận pháp ấy quả thực là do hắn tự tay họa ra, vậy thì... — E là, hắn từ Luyện Khí nhị tầng... đã biết vẽ trận rồi! Đồng tử Nghiêm giáo tập khẽ co rút, thần sắc đầy vẻ khó tin. (Hết chương!)
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang