[Dịch] Tinh Tế Chi Vong Linh Đế Quốc

Chương 8 : Chương Chín Đi Bộ

Người đăng: Bạch Anh

“A, hay quá, cậu là một thiên tài, tuyệt đối là vậy…” Hai mắt Thi Nại Đức tỏa sáng, ra sức mà kêu: “Cậu là thiên tài tuyệt với nhất mà mình từng thấy, mặc dù so với mình thì kém hơn một chút nhưng không kém hơn bao nhiêu. Bây giờ, lại đi thêm một bước, đi về phía trước…” Phương Minh Nguy thành công bước ra bước đầu tiên nhận được cổ vũ, hắn hưng phấn đi nhanh về phía trước. Nhưng không hiểu vì sao khi bước ra một bước này thì chân đột nhiên thấy yếu xìu, dường như có một cơn gió quét qua, thổi ngã người sắt khổng lồ “Tốt, cứ thế, tới đây nào, bảo… á, không…” Thi Nại Đức ở phía trước liều mạng chỉ huy, đột nhiên nhìn thấy người sắt khổng lồ lắc lư một hồi. Kinh nghiệm phong phú như hắn lập tức cảm thấy không ổn, chạy thục mạng ra phía sau. Thế nhưng chuyện khiến hắn buồn bực cực độ đã xảy ra. Người sắt khổng lồ đó quả nhiên ngã xuống, thế nhưng phương hướng ngã xuống của nó không về phía trước như mong đợi của hắn, mà ập thẳng về phía hắn. Phản ứng của Thi Nại Đức rất nhanh, thế nhưng hắn đã đoán sai nên thoáng cái trên đầu hắn đã xuất hiện một cái bóng màu đen. “Rầm…” Tiếng vang thật lớn bay lượn trong phòng huấn luyện, thân thể của Thi Nại Đức đã hóa thành một dãy số rồi biến mất. “Ha ha ha…” Một trận cười lớn truyền tới từ ngoài cửa, người nhìn thấy cảnh này trong lúc vô tình hoặc bị tiếng hét thảm của Thi Nại Đức trước khi lâm chung thu hút đều phát ra tiếng cười thiện ý. “Hay lắm, nhóc con, mần thịt cái tên Thi Nại Đức này rồi.” “Ô ha ha… Nhóc con, không tệ, cố lên, mần thịt hắn thêm lần nữa.” Trong hư không xuất hiện từng cơn sóng gợn, thân hình của Thi Nại Đức lại ngưng tụ ra. “Đủ rồi, đừng cười nữa.” Tiếng gào rú phẫn nộ quanh quẩn khắp huấn luyện doanh. Thế nhưng chuyện không như ước muốn, giống như dội xăng vào ngọn lửa đang cháy, tiếng cười càng lớn hơn nữa. Thi Nại Đức bất đắc dĩ nhún vai, không thèm lý tới sự cười nhào của bọn họ nữa, chỉ thấp giọng mắng một câu: “Điên khùng.” Bước nhanh vào phòng huấn luyện của mình, Thi Nại Đức lấy ra một cái mũ giáp đội vào đầu. Trên người cũng xuất hiện một luồng hào quang màu trằng, thể tích của hào quang không lớn, cuối cùng thì xuất hiện một cơ giáp huấn luyện y hệt Phương Minh Nguy. “Vừa rồi mình quên, khi huấn luyện lính mới cũng phải trang bị cơ giáp, nếu không rất dễ gặp chuyện.” Thi Nại Đức nói liên thuyên. “Mình biết.” Phương Minh Nguy nhìn thấy hết mọi chuyện nói lời xin lỗi: “Thi Nại Đức, thật không đúng, mình không có cố ý.” “OK, đừng nhắc việc này nữa, chúng ta tiếp tục.” Thi nại Đức khoát tay chặn lại, nhanh chóng cho qua đề tài này, nói: “Hiện tại, ngươi lại đi tới một bước nữa thử xem.” Phương Minh Nguy do dự một chút nhưng không nhúc nhích. “Không sao, cậu xem mình này.” Dứt lời, Thị Nại Đức đi qua đi lại trong phòng huấn luyện, động tác của hắn không cầu kì hoa lá hẹ gì cả, chỉ là cách đi thông thường mà thôi. Đồng thời, hắn không ngừng cổ vũ: “Cứ gan dạ mà làm, không sao cả, đi tới đây. Tên lính mới nào cũng đều ngã cả, không cần sợ.” “Được thôi, ta đi đây.” “Ừ, tới đây.” “Ta đi thật đó.” “Ừm ừm.” “Ta thật sự đi đó.” “Ôi, trời ạ! Nhanh lên…” Giơ cao chân lên, cơ giáp của Phương Minh Nguy rốt cục cũng bước ra một bước lớn, đi về phía trước. “Tốt, tốt, tốt lắm, cứ như vậy, đừng nên gấp, đừng nên lơ là, không… sai rồi, thả lỏng, thả lỏng, cứ mặc theo cảm giác của bản thân mình, đúng, cứ như vậy, tốt lắm…” “Ầm…” Chiến sĩ cơ giáp cao lớn khom xuống, vừa lấy tay ra hiệu vừa lui về sau. Toàn bộ tinh thần của Thi Nại Đức đều đặt lên việc chỉ đạo Phương Minh Nguy. Cho nên khi lưng của hắn va mạnh vào màn chắn hư nghĩ thì mới biết được mình đã lùi hết phòng huấn luyện to lớn rồi. Hắn quay đầu nhìn màn chắn ở phía sau, lại quay đầu nhìn cơ giáp huấn luyện phía trước. Sau đó hắn rất không có phong độ hỏi thăm: “Ngươi… ngươi là ai?” Phương Minh Nguy ở trong cơ giáp rùng mình, học theo quay đầu nhìn về bốn phía, nói: “Cậu đang hỏi ai vậy?” “Phương Minh Nguy, thật sự là cậu à?” Thi Nại Đức kêu lên sợ hãi như phát hiện được đại lục mới. “Tất nhiên là mình rồi, chứ cậu tưởng là ai hả?” “Nhưng mà…” Thi Nại Đức nuốt nước bọt, mới nãy hắn có hơi thấy có chổ không đúng, cho tới lúc này hắn mới hiểu ra. Biểu hiện của Phương Minh Nguy rất bình thường, hắn điều khiển cơ giáp đi bộ rất ổn định, chẳng hề giống một người vừa mới tiếp xúc cơ giáp. Nghiêng đầu nhìn về người bạn mới quen biết này, Thi Nại Đức thì thào nói: “Thế nhưng sao cậu lại biết đi được chứ?” Phương Minh Nguy tức giận, suýt chứt nữa là đá một cái rồi. Thế nhưng niệm tình khi nãy Thi Nại Đức trả điểm tín dụng nên cái đá này tạm thời ghi nợ trong lòng. Có lẽ phát hiện mình lỡ lời, Thi Nại Đức vội vàng giải thích: “Không, anh bạn, mình muốn nói, cậu vừa mới tiếp xúc cơ giáp, sao lại có thể đi được chứ?” Phương Minh Nguy cả kinh trong lòng, sau một lát, mới tùy ý cười nói: “Có lẽ, mình là thiên tài…” Nhìn thấy cơ giáp cao lớn như mình ở trước mắt, Thi Nại Đức thì thào nói: “Có lẽ, cậu quả thực là thiên tài.” Dừng một chút, lại nói: “Đương nhiên, so với mình thì kém hơn một chút… Ừm, thiên tài không khác mình mà mấy.” Thi Nại Đức có phải là thiên tài hay không thì Phương Minh Nguy không biết, nhưng hắn biết rõ mình chẳng phải thiên tài. Có thể đi bộ trong thời gian ngắn như thế này không phải do hắn có năng lực điều khiển trời sinh với cơ giáp, mà bởi vì ý thức điều khiển cơ giáp lúc này không phải của chính hắn. Lần đầu tiên ngã xuống đó, ý thức của hắn rối bời, hoàn toàn mất đi sự cảm ứng cùng khống chế cơ giáp. Vào lúc đó thì ý thức mờ nhạt được hình thành từ máy truyền cảm lại nhanh chóng lắp đầy. Mới đầu Thi Nại Đức không phán đoán sai, Phương Minh Nguy thật sự ngã về phía trước. Nhưng ý thức thần bí này lại đột nhiên thay đổi phương hướng của cơ giáp, dưới sự điều khiển của nó, cơ giáp vốn không phải ngã xuống, mà nhờ vào năng lượng chống thẳng dậy. Thế nhưng, Phương Minh Nguy nhanh chóng tỉnh hồn lại, tới khi bình phục lại thì ý thức của hắn tự nhiên thay thế ý thức thần bí kia mà bắt đầu điều khiển cơ giáp. Nếu như khi ý thức của máy truyền cảm đang điều khiển thì cơ giáp này nhất định có thể đứng lên, nhưng khi đổi người thì chỉ có một hậu quả duy nhất, chính là cơ giáp của Phương Minh Nguy sau 0.1s tạm ngừng trên không trung thì đổi sang hướng khác, ngã mạnh xuống. Ngay khi Thi Nại Đức khôi phục lại hình dáng bình thường ở bên ngoài thì Phương Minh Nguy đã hiểu được chổ mấu chốt bên trong, lại còn lớn mật giao quyền điều khiển cơ giáp cho ý thức của máy truyền cảm. Giống như lính điều khiển cơ giáp trời sinh, máy truyền cảm khống chế cơ giáp dùng tư thế của người thường không nhanh không chạm tới gần Thi Nại Đức, chẳng hề miễn cưỡng, cũng không máy móc, kết quả như thế tất nhiên khiến Thị Nại Đức đại hoặc khó giải. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang