[Dịch] Tinh Tế Chi Vong Linh Đế Quốc
Chương 4 : Chương Năm Ưu Tú
Người đăng: Bạch Anh
.
Sau nửa tiếng, Phương Minh Nguy cuối cùng cũng có chút chút hiểu biết với ý thức yếu ớt nọ.
Đây thực sự là ý thức được sinh ra từ máy truyền cảm, chẳng qua so sánh với ý thức trong trí tưởng tượng thì kém nhau rất xa.
Chỉ có thể nói thứ này có một bộ phận trí tuệ của nhân loại, đủ sức tự phán đoán ở một mức độ nhất định.
Đương nhiên, so với điện não phải dựa theo lập trình cài sẵn để phán đoán thì tốt hơn nhiều.
Theo cảm giác của Phương Minh Nguy thì cái thứ này là một sinh mạng thể có tư duy độc lập, nhưng sinh mệnh thể này không được hoàn thiện, nó như một con rối phụng mệnh làm việc chứ không có tư tưởng.
Nó là một tổ hợp kì diệu trộn lẫn giữa đặc điểm của máy tính với khả năng phán đoán của con người.
Suy đoán được như thế, Phương Minh Nguy rất hài lòng.
Điện não không cách nào thay thế bộ não của con người, chính bởi vì nó thiếu hai thứ.
Một là tình cảm, thế nhưng không đề cập tới nhân tố này, vì có chết Phương Minh Nguy cũng không dám tin giữa hai con Robot sẽ nảy sinh tình cảm bùng cháy.
Cho nên nói sang thứ khác, đó chính là khả năng phán đoán. Không phải khả năng phán đoán được lập trình sẵn, mà là khả năng phán đoán bình thường của con người.
Vô luận khoa học của con người tiên tiến cỡ nào thì cũng không thể giải quyết được hai nan đề lớn như bầu trời này được.
Thế nhưng hôm nay hai nan đề này dường như đã có dự báo sẽ được giải quyết.
“Huỳn…” Xe bay rốt cục cũng dừng lại.
Phương Minh Nguy nhảy khỏi, hắn không dám tiếp tục ngồi bên trong nữa, bởi vì hắn nhìn thấy bóng dáng của tiến sĩ Tạp Tu đang đi tới phòng học.
“Đây là một thứ quáng vật thần kỳ, tôi có thể cảm nhận được chúng nó đang nói với tôi về một sự thật có trong lịch sử bị phủ dưới lớp bụi trần…”
Mười phút sau, tiếng vỗ tay đứt quãng truyền tới, Thi Nại Đức phát biểu hoàn tất.
Tiến sĩ Tạp Tu đứng lên, hơi gật đầu với người phát biểu, sau đó vểnh đôi môi thật dày, tiếng nói hùng hậu truyền đi: “Thi Nại Đức, rất cám ơn bài phát biểu của em, nhưng em nên nhớ bài tập mà tôi đưa ra là bài báo cáo quan sát chứ không phải tiểu thuyết huyền ảo.”
“Ha ha…”
Bên dưới dài lập tức phát ra một trận cười to.
“A, thật xin lỗi, tiến sĩ.” Thi Nại Đức khẩn trương nhún vai, nói: “Nhưng tiến sĩ ơi, đây là cảm tưởng chân thật khi em nhìn thấy quáng vật này.”
“Ha ha…” Tiếng cười bên dưới đài càng lớn hơn.
Tiến sĩ Tạp Tu lắc đầu, nói: “Được rồi, một khi em đã khăng khăng như vậy thì đánh giá lần này của em là không hợp cách. Người tiếp theo…”
“Á…” Thi Nại Đức ôm đầu, nét mặt uể oải. Thế nhưng chẳng ai tỏ vẻ đồng tình, trong có đó cả Phương Minh Nguy sắp dứng dậy phát biểu.
Bởi vì Thi Nại Đức là thiên tài trong trường học, số điểm mà hắn có được đã đạt tới tiêu chuẩn ưu tú từ sớm. Cho dù thành đích lần này là 0 nhưng vẫn không ảnh hưởng gì tới tương lai của hắn. Nhưng những người còn lại thì khác, không có bao nhiêu người dám lãng phí cơ hội như thế này.
“Khụ khụ…” Phương Minh Nguy tằng hắng, cố hết sức lấy lại giọng điệu bình tĩnh nhìn bài báo cáo trên tay: “Đi vào phòng trưng bày, thứ mà tôi nhìn thấy đầu tiên là một cái hộp nhỏ có phong cách cổ xưa, nét điêu khắc xung quanh nó tuyệt đối không giống với công nghệ hiện đại ngày nay…”
Mười phút sau, khi Phương Minh Nguy đọc xong bài báo cáo trên tay thì cũng nhận được một tràn pháo tay.
“Hay lắm.” Tiến sĩ Tạp Tu thở dài, nói: “Phương Minh Nguy, tôi tin em có chuẩn bị, hơn nữa còn phí rất nhiều tâm sức.”
“A, cảm ơn tiến sĩ.” Phương Minh Nguy mặt mày hớn hở, cảm thấy rất may mắn khi quyết định giao cho máy truyền cảm sáng tác.
Thu hồi nụ cười lại, tiến sĩ Tạp Tu giương mắt nhìn Phương Minh Nguy, hỏi: “Thế nhưng em có thật sự đi xem những vật trưng bày này không?”
Phương Minh Nguy rùng mình, nụ cười trên khuôn mặt nhất thời hóa đá, hắn đương nhiên có đi xem triển lãm, thế nhưng mọi sức chú ý của hắn đều đặt trên viên châu nho nhỏ, cho nên hắn chẳng hề để tâm đến những thứ khác. Vì thế với vấn đề này có chút không biết phải trả lời làm sao!
“Nếu tôi nhớ không nhầm thì nội dung bài báo cáo của em có chứa ít nhất hai mươi tám bản tài liệu có trên thiên võng, ừm, có lẽ nhiều hơn. Tôi thừa nhận, em quả thực rất cố gắng, nhưng thứ tôi cần là sự thật, hiểu chứ?
“A…” Phương Minh Nguy nhìn thấy nét mặt của Tạp Tu, hắn hiểu rõ trong lòng, vị tiến sĩ đầy nghiêm khắc này khẳng định cho mình đánh giá không hợp cách.
Nếu như là ngày hôm qua thì Phương Minh Nguy tuyệt đối không dám biện giải, bởi vì cặp mắt sắc bén của tiến sĩ Tạp Tu trừng lên, trừ Thi Nại Đức ra thì những người còn lại chỉ thấy sợ run, lá gan có lớn bằng trời cũng biến mất tăm.
Thế nhưng bây giờ thì khác, kể từ sau khi sức mạnh tinh thần của hắn đột phá cấp năm thì hắn lại phát hiện hóa ra ánh mắt của tiến sĩ Tạp Tu không hung lệ như thế.
“Tiến sĩ!” Phương Minh Nguy không cam lòng kêu lên.
“Có chuyện gì không?” Tạp Tu hơi giật mình, trong ấn tượng của hắn ngoại trừ Thi Nại Đức ra thì không ai dám ngăn cản quyết định của hắn.
Chần chờ một chút, Phương Minh Nguy ngước đầu lên, dùng giọng điệu thành khẩn nhất để nói: “Tiến sĩ, người tời xem triển lãm rất nhiều, không còn cách nào khác nên hôm qua em mới đành phải vào đó. Thế nhưng khi em vào trong thì thứ đó đã bị người ta trộm mất, em không nhìn thấy được gì cả. Em không muốn lừa dối ngài, nhưng em nghĩ chắc ngài sẽ không muốn nhìn thấy một bài báo cáo trắng tinh hơn thế.”
Nhìn ánh mắt trong suốt của Phương Minh Nguy, Tạp Tư hơi gật đầu, hắn đương nhiên biết chuyện lớn như cổ vật bị trộm. Vả lại cũng từng mắng chửi cái tên trộm vặt đáng chết kia với đồng sự, cho nên sau khi nghe thấy Phương Minh Nguy giải thích, hắn lựa chọn tin tưởng.
“Thôi được, đây là một ngoại lệ nên không thể trách em. Ừ, tìm kiếm nhiều tư liệu như thế rồi chỉnh sửa lại, chứng tỏ ngươi rất có lòng. Vậy thì lần này…” Tiến sĩ Tạp Tu kéo dài giọng nói, thu hút được sự chú ý của mọi người rồi mới mỉm cười, nói chầm chậm: “Thành tích của em là ưu tú.”
“Oa…”
Đầu tiên là tiếng kinh thán, tiếp theo là tiếng vỗ tay rầm rầm vang lên trong đại sảnh, đối với chuyện Phương Minh Nguy dám dùng lí lẽ để giành lấy thắng lợi đã được tất cả học sinh nhiệt liệt hoan hô.
Dù sao muốn lấy được thành tích ưu tú từ tay tiến sĩ Tạp Tu tuyệt đối là một chuyện khó khăn vượt quá sức tưởng tượng. Trong cả năm học ngoại trừ Thi Nại Đức được công nhận là thiên tài ra thì rất ít người nghe thấy chuyện như thế này.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện