[Dịch] Tinh Tế Chi Vong Linh Đế Quốc
Chương 3 : Chương Bốn Ý Thức Của Máy Truyền Cảm
Người đăng: Bạch Anh
.
Nhìn ra ngoài cửa sổ thấy được một chòi gạch nhỏ phía sau nhà hàng xóm, trái tim Phương Minh Nguy đập mạnh.
Tinh cầu Tạp Lí Mỗ vắng vẻ, mỗi người đều có cho mình một miếng đất lớn. Thế nhưng nhân loại là “động vật” ưa thích quần cư, cho nên không ai chịu cư trú ở chổ ít người.
Nhà của Phương Minh Nguy rất lớn, nhưng cũng có không ít hàng xóm.
Hắn còn nhớ con chó tên lão Hoàng của Ước Hàn thúc thúc ở hàng xóm chết vào hai hôm trước, vả lại được an táng trong chòi gạch sau nhà họ.
Bị lòng tò mò sai khiến, Phương Minh Nguy bước nhanh đi tới trước chòi gạch nhỏ.
Hai tay chấp thành hình chữ thập, trước tiên thì cầu nguyện một lát, sau đó nhìn quanh thấy không có ai thì im lặng niệm một đoạn thần chú.
Những câu thần chú này không cần đọc lớn tiếng, chỉ cần sử dụng phối hợp với sức mạnh tinh thần là đủ. Thế nhưng sự thật tàn khóc nhanh chóng đánh vỡ ảo tưởng của hắn, bản thân đã đứng trước chòi gạch này suốt nửa tiếng.
Niệm hết câu thần chú có trong đầu, thế nhưng thi thể của lão Hoàng dưới đống bùn không nhúc nhích tí nào.
“Nhóc Minh Nguy, cám ơn cháu.” Tiếng nói già nua truyền tới từ phía sau.
Phương Minh Nguy run lên, xoay đầu lại, chỉ thấy lão Ước Hàn đã tới phía sau hắn, nhẹ nhàng vỗ lên bả vai của hắn, nói: “Không ngờ cháu lại có tình cảm với lão Hoàng như vậy, ta thay nó cảm ơn cháu.”
“Á…A, chuyện này! Ừ, nên làm mà.”
“Hài, lão Hoàng theo ta hơn một trăm năm, nếu như lần phẫu thuật kéo dài sinh mệnh không thất bại thì nó sẽ không chết.”
Phương Minh Nguy nửa mếu nửa cười nói: “Đúng vậy, ngài nên nén bi thương lại.”
Lão Ước Hàn hít sâu một hơi, lại thân thiết vỗ bả vai của Phương Minh Nguy, không nói thêm gì mà xoay người rời khỏi.
Khi đến thì cao hứng nhưng lúc về thì mất hứng, Phương Minh Nguy đi về phòng mình, đột nhiên nhớ tới một chuyện, vừa nãy lão Ước Hàn đi tới cạnh mình lúc nào nhỉ?
Nếu như không nhớ lầm thì xuất hiện một cách thình lình. Nếu như mấy ngày hôm trước thì chuyện này không khó giải thích, nhưng sức mạnh tinh thần hôm nay của hắn đã hơn sáu cấp, nhưng lại bị người ta tới gần mà bản thân không hề hay biết gì.
Chẳng lẽ lão Ước Hàn là một cao thủ thâm tàng bất lộ hay sao? Thế nhưng nhìn dáng dấp già nua kia thì chẳng giống chút nào!
Hừm, không nghĩ ngợi nữa. Phương Minh Nguy đưa tay cầm lấy máy truyền cảm, về những câu thần chú thì hắn thất vọng cực độ, có hơi không cam lòng, chẳng lẽ mình niệm sai rồi hay sao?
“Chít chít méo méo, méo méo chít chít…”
Một loạt âm thanh khó hiểu, ngay cả hắn cũng không hiểu được ý nghĩa cùng nguyên lý của câu thần chú mà mình đang đọc, đồng thời, tinh thần của hắn nhấp nhô lên xuống theo thần chú.
Đứng rồi mà…
Phương Minh Nguy dám khẳng định với bản thân, hắn tuyệt đối không đọc sai một chữ.
Thế nhưng trước mắt của hắn không có bất cứ thi thể nào cả. Đột nhiên rùng mình, buồn bã lắc đầu, mình căn bản không đọc thần chú với xác chết thì sao lại xuất hiện kỳ tích được chứ.
Thế nhưng, nụ cười của Phương Minh Nguy đọng lại ngay sau đó. Hắn mờ mờ nhìn máy truyền cảm trong tay, bộ não của hắn dường như cảm ứng được một sự dao động kỳ lạ, nó như là một thứ tinh thần thể có ý thức riêng biệt. Tinh thần thể thần bí này cho hắn một cảm giác rất đặc thù, giống như dung hòa với tinh thần ý thức của hắn vậy, có sự liên lạc kỳ diệu chặt chẽ chứ không rời rạc.
Sự dao động năng lượng này truyền tới từ máy truyền cảm, con mắt của hắn càng ngày càng mở to, lúc này, hắn nhớ lại hình như câu thần chú vừa rồi mình lẩm bẩm với máy truyền cảm thì phải.
Chuyện gì xảy ra thế này? Hắn khẩn trương nhìn máy truyền cảm, đột nhiên có một cảm giác rất kỳ quái, dường như thứ này đã trở thành một vật phẩm tư nhân thuộc về hắn, hắn muốn sai khiến thế nào thì tùy, thậm chí hắn có thể sai nó… phát nổ.
Im lặng ngồi xuống, trong lòng Phương Minh Nguy xuất hiện một cảm giác kỳ lạ, chẳng lẽ câu thần chú đó căn bản không thể triệu hồi thi thể, mà là triệu hồi ý thức của máy móc?
Trầm ngâm một lát, Phương Minh Nguy mang máy truyền cảm lên, tiếp sau đó, hắn lại xuất hiện trong không gian tư nhân của bản thân.
Làm gì bây giờ? Trong lòng máy động, hắn thử truyền đạt một mệnh lệnh vào trong không gian hư vô: “Giúp ta tìm một bài báo cáo về nhóm cổ vật vừa được khai quật ở tinh cầu Tạp Lí Mỗ.”
“Xẹt xẹt… xẹt xẹt xẹt…”
Màn hình huỳnh quang không ngừng xuất hiện vô số điểm sáng, một lát sau, một bài báo cáo gần như hoàn mỹ đã xuất hiện.
“Trời ạ…” Phương Minh Nguy không khống chế nổi, thấp giọng kinh hô: “Chẳng lẽ nó thực sự có trí tuệ hay sao?”
Mặc dù khoa học kĩ thuật của nhân loại phát triển cao độ, thế nhưng chưa có bất cứ ai phát minh được siêu cấp điện não có thể thay thế được sự tồn tại của con người.
Dù cho máy tính có hệ thống tự động tiên tiến cách mấy đi nữa thì cũng không thể thay thế được bộ não của con người.
Sự thật chứng minh, nhân loại không phải là tạo vật chủ.
Nhưng chuyện diễn ra trước mắt là gì? Phương Minh Nguy biết rõ máy truyền cảm trên tay mình chỉ là một sản phẫm quá thời, tuyệt đối không có công năng đỉnh cấp như vậy. Cách giải thích duy nhất đó là máy truyền cảm tự biến hóa.
Hơi nhắm hai mắt lại, dốc sức cảm ứng ý niệm thần bí trong đầu. Hắn có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó rất rõ, nhưng khiến hắn chán nản là chỉ có thể cảm ứng chứ không thể trao đổi với nó bằng bất cứ hình thức nào.
Tùy ý đưa ra mấy mệnh lệnh, không gian tư nhân của mình đã thay đổi thành hình dạng khác. Lần này, Phương Minh Nguy hoàn toàn khẳng định cái máy truyền cảm này có ý thức thể riêng.
“Cụp cụp…” Chiếc đèn đỏ trên bàn sáng lên, hơn nữa còn phát ra tiếng kêu reng reng.
Phương Minh Nguy lập tức rời khỏi máy truyền cảm, hắn biết mình tới giờ phải đi học rồi.
Ra khỏi cửa, ngồi lên xe bay, mở chế độ bay tự động. Xe bay “huỳn” một tiếng rồi bay mất.
Khi phi hành trên tinh cầu có thể giao cho điện não trên tinh cầu khống chế, thông qua sự tính toán siêu cấp, chỉ cần không ai cố ý phá rối thì sẽ không phát sinh tai nạn xe cộ. Vả lại trên xe bay có biện pháp bảo vệ an toàn tiên tiến nhất, cho nên dù gặp tai nạn xe cộ thì cũng không bị nguy hiểm tính mạng.
Bởi vậy, tuyệt đại đa số mọi người khi lái xe bay đều sẽ lựa chọn chế độ bay tự động.
Lộ trình đi từ nhà tới trường học còn nửa tiếng, nếu như bình thường thì hắn sẽ nhắm mắt nghỉ ngơi hoặc xem một bộ phim lẻ để tiêu khiển. Nhưng hiện tại thì hắn có chuyện cần phải làm…
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện