[Dịch] Tinh Tế Chi Vong Linh Đế Quốc

Chương 12 : Chương Mười Ba Thiên Phú (Hạ)

Người đăng: Bạch Anh

Đi, chạy, múa, lật mình, lăn mình, biến tốc theo hình chữ S… Mặc dù loại hình cơ giáp không như nhau, thế nhưng với mỗi cơ giáp thì tư thế cơ bản đều như nhau. Một phút hai mươi mốt giây. Tới khi Tạp Tu đứng thẳng người thì thời gian dừng lại ở một phút hai mươi mốt giây. “Em thấy chứ, mỗi động tác phải làm cho thật tự nhiên, phải kết hợp như thế nào thì kết hợp như thế nấy. Nói theo cách khác, khi em có thể làm một lượt xong mọi động tác cơ bản trong vòng năm phút thì lúc đó em có thể thử luyện tập động tác kết hợp có độ khó cấp 1.” “Dạ vâng, cám ơn tiến sĩ.” Phương Minh Nguy khiêm tốn nói. Tạp Tu hơi gật đầu, không quan tâm tới hắn nữa, mà nói chuyện với Trương Xuân Thắng: “Sao hả? Ông cũng tới thử đi.” “Được thôi.” Trương Xuân Thắng không từ chối, đi lên làm ra một loạt tư thế cơ bản hệt như vậy, chỉ có điều không cùng trình tự với Tạp Tu. “Một phút ba mươi hai giây, khà khà, ông bạn già, tôi nhanh hơn ông tới mười một giây.” Tạp Từ cười lên, hiển nhiên, đối với ông ta thì có thể thắng được Trương Xuân Thắng là một chuyện rất vui vẻ. “Cơ giáp của tôi nặng hơn ông, nếu như ông có thể điều khiển cơ giáp huấn luyện mà vẫn đạt tới mức một phút hai mươi mốt giây thì tôi liền bái ông làm thầy.” Trương Xuân Thắng lạnh lùng nói. “Á, chuyện này…” Tạp Tu lái sang đề tài khác, nói: “Thi Nại Đức, em tới thử xem, mấy ngày không gặp, không ở không chứ?” Thi Nại Đức đồng ý, điều khiển cơ giáp huấn luyện cao mười thước làm một loạt tư thế, Phương Minh Nguy bất ngờ phát hiện, trình tự của hắn khác hẳn so với hai vị làm trước. “Hai phút hai mươi tám giây, không tệ, không tệ.” Tạp Tu ra sức vỗ tay, nói: “Có thể đạt tới mức hai phút ba mươi giây, không tệ lắm, em không lười biếng.” “Dạ vâng, tiến sĩ.” Trương Xuân Thắng đột nhiên quay đầu, nói với Phương Minh Nguy: “Sao? Thử chút không…” “Á? Em à?” “Bảo em thử thì em cứ thử đi thôi!” Tạp Tu nói: “Em mới luyện tập hơn nửa năm, nếu như có thể hoàn thành trong vòng mười phút thì hợp cách rồi.” “Khụ khụ…” Trương Xuân Thắng vô ý ho khan một tiếng. “Hừm hừm…” Thi Nại Đức vô ý hừm một tiếng. “Bọn ngươi… sao vậy?” “Không sao, cổ họng của tôi hơi khô!” “Tiến sĩ, em, em ngứa họng!” Tạp Tu khó hiểu liếc mắt nhìn hai người bọn họ, nói một câu: “Chẳng hiểu gì.” “Được rồi, Phương Minh Nguy, em có thể bắt đầu.” Phương Minh Nguy chần chờ một chút, hỏi: “Tiến sĩ, động tác mà các ngài vừa làm dường như không cùng một trình tự.” “Trình tự?” Tạp Tu gần như hoài nghi lổ tai của mình nghe lầm rồi, ông tức giận nói: “Đồ ngu, ngay cả việc này mà em cũng không biết?” Cơ giáp huấn luyện cao to xấu hổ cúi gầm đầu xuống. “Ngay cả đạo lí này mà em cũng không biết mà đã đòi luyện tập động tác kết hợp độ khó cấp 1 à?” Giọng nói của Tạp Tu có mấy phần tức tối: “Thật không biết trời cao đất rộng là gì. Em nghe nè, thấy mặc kệ trình tự như thế nào, em làm hết tư thế cơ bản ra, nếu như thời gian cao hơn mười phút thì trong nửa năm em không được học tập bất cứ kỹ xảo kết hợp nào cả.” Dưới dâm uy của Tạp Tu, Phương Minh Nguy ngoại trừ gật đầu thì là gật đầu. Tạp Tu lui về sau hai bước, tạo không gian trống, mở màn hình, lựa chọn hình thức hội nghị, Thi Nại Đức cùng Trương Xuân Thắng đồng thời xuất hiện trên màn hình: “Thi Nại Đức, tìm đâu ra tên ngu ngốc này vậy, ngay cả đạo lý có thể tùy ý kết hợp tư thế cơ bản mà cũng không hiểu? Trương, ông khăng khăng kéo tôi tới đây, chẳng lẽ muốn tôi xem tên ngu ngốc này à?” “………” “………” Tạp Tu không hề nghe được câu trả lời của Thi Nại Đức cùng Trương Xuân Thắng, mà chỉ nhìn thấy nét mặt kỳ lạ của bọn họ. “Bọn ngươi, sao vậy?” Lúc này, Tạp Tu bất ngờ cảm thấy, dường như mình phạm phải một sai lầm gì đó. “Tạch… Tạch…” Người khổng lồ cao mười thước đi tới trung tâm phòng huấn luyện, xoay đầu lại, do dự hỏi: “Tiến sĩ, có thể bắt đầu được chưa?” “Dư hơi, bắt đầu… đi! Á, ông trời ạ…” Tạp Tu vừa mới nói hai chữ bắt đầu thì chỉ nhìn thấy cơ giáp trước mắt đã hóa thành một đoàn ảo ảnh. Đi, chạy, nhảy, lật mình, cuộn mình, biến tốc hình chữ S… Dừng lại ổn định. Đây là những động tác mà Tạp Tu vừa làm, giống hệt như đúc, chỉ khác thời gian. “Một phút hai mươi giây.” Trương Xuân Thắng thì thào nói: “Thiên tài, thật sự là thiên tài.” Nhảy, biến tốc hình S, xoay vòng, đá chân… Lại một loạt tư thế cơ bản khác được cơ giáp huấn luyện biểu diễn lần nữa, đây là trình tự của Trương Xuân Thắng. “Một phút hai mươi giây.” Thi Nại Đức nhỏ giọng nói: “Vẫn là một phút hai mươi giây.” Đi tới, dừng lại, đánh quyền, xoay người… Lần này là động tác của Thi Nại Đức, thời gian vẫn khác nhau. “Một phút mười chín giây…” Tạp Tu chỉ cảm thấy trái tim của mình đập rất nhanh, dường như phút tiếp theo sẽ nhảy ra khỏi miệng lọt ra ngoài: “Không thể nào, mình nhất định nhìn nhầm rồi, nhất định là vậy…” “Òa…” Phòng huấn luyện không cài đặt hình thức phòng tối nên bất cứ ai ở bên ngoài đều có thể nhìn thấy mọi hành động diễn ra bên trong. Khi Tạp Tu làm tư thế mẫu, vừa lúc có hai người đi qua nhìn thấy, bọn họ dừng lại, nhìn bọn họ biểu diễn, không ngừng đưa ra nhận xét cho bản thân mình. Thế nhưng, khi Phương Minh Nguy bắt đầu làm một loạt tư thế cơ bản đầu tiên thì ánh mắt của bọn họ không dời đi. Đồng thời, một người chẳng chút phong độ hét lớn: “Tiêu chuẩn, một phút hai mươi.” Sau đó, phòng huấn luyện cứ như nhà bếp, mọi người nghe được câu nói đó đều vọt tới, vây chật kín căn phòng này. Số người ngày càng nhiều, khi Phương Minh Nguy hoàn thành ba loạt tư thế thì thành tích dừng lại ở thời gian một phút mười chín giây, khi này thì không còn ai thốt ra lời nữa. “Thi… Thi Nại Đức, em xác định cậu ta chỉ mới bắt đầu học tập cơ giáp năm nay hả?” “Không, thầy, không phải cậu ấy mới tiếp xúc cơ giáp trong năm nay.” “Á, thật à?” Dường như yên lòng, Tạp Tu thở một hơi dài: “Mình nói mà, mới hơn nửa năm, sao có thể luyện tập được độ khó cấp 1. Ít nhất thì cậu ra cũng luyện mấy trăm.. Ừm, năm nay cậu ta mấy tuổi nhỉ? Còn là học sinh của mình nữa chứ? Chẳng lẽ chưa tới năm mươi tuổi?” “Năm nay cậu ấy mười tám.” “Mười tám, ừm, nếu là tuổi thật thì chẳng lẽ cậu ta bắt đầu học tập điều khiển cơ giáp từ bụng mẹ à?” “Em không biết, thế nhưng, cậu ấy hôm nay mới… nói chính xác thì mới bắt đầu tiếp xúc cơ giáp được bốn tiếng đồng hồ.” “Bốn… tiếng?” Hai mắt Tạp Tu mở lớn lên, ông rốt cục cũng hiểu được, vẻ mặt mà vừa rồi Thi Nại Đức cùng Trương Xuân Thắng dùng để nhìn mình có ý gì rồi. Đây là vẻ mặt khi xem một đứa ngu ngốc, ông thấy, dường như mình thật sự biến thành một đứa ngu rồi. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang