[Dịch] Tinh Tế Chi Vong Linh Đế Quốc
Chương 11 : Chương Mười Hai Thiên Phú (Thượng)
Người đăng: Bạch Anh
.
Hư không không ngừng xuất hiện ánh sáng trắng, mỗi một luồng ánh sáng trắng đại biểu cho một người vừa mới hồi sinh, hoặc rời khỏi.
Một nam tử mặt chuột bỗng đi vào từ cửa lớn, tới trước mặt hai người nọ.
“Hai vị tiên sinh, thứ các ngài muốn đã điều tra xong.”
“Sao lại chậm như vậy? Không phải bọn ngươi không tra được chứ?”
“Á, ngài đùa rồi, có thể điều tra rõ lai lịch của một người ở tinh cầu Tạp Lí Mỗ trong thời gian ngắn như vậy, ở Tạp Lí Mỗ chỉ có chúng tôi mới có thực lực này. Thế nhưng, yêu cầu của ngài không thể chuyển trực tiếp qua thiên võng, để vào chổ này, tôi hao phí một chút thời gian, thế nên…”
Hai người kia liếc mắt nhìn nhau, trong đó có một người phủi tay, ngăn cản hắn biện giải, nói: “Được rồi, đồ đâu.”
Sau đó nam tử lấy ra hai tấm thẻ từ tính, hai người nọ chia nhau đút vào chiếc đồng hồ đa công năng của mình. Một lát sau, một người nói: “Tôi sẽ chuyển phí điều tra vào công ty của các anh.”
“À, cám ơn, nếu như sự phục vụ của chúng tôi khiến ngài hài lòng thì xin hoan nghênh ngài tới lần nữa.”
Ánh sáng trắng lấp loáng, nam nhân này trực tiếp rời mạng.
“Trương, ngươi thấy sao.”
Tao nhã tháo kính râm, người này đúng là Trương Xuân Thắng, hắn chầm chậm nói: “Tôi nghĩ, hai ta phát hiện được một thiên tài, một thiên tài chân chính.”
“Nếu như bản điều tra này là thật thì cậu nhóc này cho tới hiện tại chưa từng tiếp xúc với cơ giáp, vả lại, căn cứ theo ghi chép trong thiên võng thì đây là lần đầu tiên hắn vào khu trung cấp.”
“Phải, tôi cũng tò mò, nếu như hắn đã sớm vượt qua tinh thần hệ cấp năm thì vì sao hiện tại mới tới khu trung cấp.” Trương Xuân Thắng nhíu mày rậm lại, hỏi: “Cáp Lí, ông biết nguyên nhân chứ?”
“Chắc bởi vì hắn là một kẻ nghèo.”
“Ừm, hả?”
“Năm nay hắn chỉ mới mười tám tuổi, không có ghi chép ra ngoài kiếm tiền, như trên báo cáo, nguồn tài chính duy nhất của hắn là tiền tiêu vặt mà bố mẹ đưa.” Cáp Lí mỉm cười y như một con hồ ly già: “Tôi còn chú ý thấy, lần đi vào khu trung cấp này là Thi Nại Đức thanh toán giúp hắn.”
Từ khu trung cấp trở lên là khu vực dành cho kẻ giàu, đi vào chổ này một ngày thì phải giao ra một trăm điểm tín dụng. Đối với một đứa trẻ không có nguồn kinh tế thì đây là một chuyện rất xa xỉ.
Đương nhiên, đối với một người trưởng thành mà nói thì một trăm điểm tín dụng này chẳng phải là con số gì khó gánh nổi. Thế nhưng, có phân nửa người có đẳng cấp tinh thần không chịu nổi lưu lượng cùng tốc độ vận chuyển cao như thế này, ngay cả có tiền cũng không thể vào.
Trương Xuân Thắng giật mình, khuôn mặt hàm hậu của hắn đầy nét cười: “Có thể lắm, chính là nguyên nhân này. Xem ra chúng ta thực sự đào được bảo bối rồi.”
“Ừ, tôi đã liên lạc với giám đốc.”
“Ông ta nói sao?”
“Không tiếc mọi giá lớn, lôi kéo đứa trẻ này vào công ty của chúng ta.”
“Ừ, tôi nghĩ, chúng ta có thể tới đó thử.”
Lại một người bước vào cửa lớn, Cáp Lí cười nói: “Nhìn, ai kìa.”
“Tạp Tu? A, là lão quỷ này.” Trương Xuân Thẳng bật cười, hắn với Tạp Tu là bạn bè lâu năm.
“Chờ đã, ông còn nhớ bản báo cáo vừa rồi không?”
“Hả?”
“Phương Minh Nguy đang học tập ở học viện công lập Tạp Lí Mỗ, trong khóa trình môn học tự chọn có lịch sử nhân loại…”
“Lịch sử nhân loại? Khóa của Tạp Tu?”
“Ừ, đây là một cơ hội.”
“Đúng vậy, là một cơ hội.” Trương Xuân Thắng nhanh chóng đứng dậy, mặt đầy nét cười đi nghênh đón.
“Nhìn, chính như vậy, xoay nửa người rồi biến tốc chạy theo hình chữ S, đây là một động tác tổ hợp độ khó cấp 1, cậu thử đi, đơn giản lắm.”
Cơ giáp cao to linh hoạt xoay nửa người, biến tốc chạy theo hình chữ S.
“Ừ, chính là vậy, đơn giản thật.” Phương Minh Nguy nói, mặc dù không phải do bản thân điều khiển, thế nhưng thoạt nhìn quả thực đơn giản.
Thi Nại Đức liếm môi, tới lúc này, bất kể Phương Minh Nguy làm ra động tác gì, hắn không còn thấy kinh ngạc nữa. Thế nhưng, thoáng nhớ lại, trước kia sau khi bản thân mất hai năm để luyện tập xong động tác cơ bản, mới bắt đầu tiếp xúc với động tác tổ hợp.
“Bíp bíp…”
Bên tai truyền tới tiếng kêu yêu cầu nói chuyện, Thi Nại Đức vừa nhìn thấy, vội vàng kết nối, nói: “Tiến sĩ, có gì không?”
“Mở cửa, ta vào trong.”
Thi Nại Đức rùng mình, xoay đầu nhìn lại, chẳng biết khi nào thì Tạp Tu cùng Trương Xuân Thắng đã đứng bên ngoài phòng huấn luyện. Mỗi một phòng huấn luyện đều là không gian tư nhân, nếu không được người trong phòng huấn luyện cho phép thì người khác không có quyền đi vào.
Cửa mở, Tạp Tu cùng Trương Xuân Thắng lách vào, bọn họ vừa đi vào phòng huấn luyện thì đã lấy ra một cái mũ giáp đội lên.
Tiếp theo đó, hai cơ giáp cao to xuất hiện ở trước mặt Phương Minh Nguy. Thế nhưng hai cơ giáp này có chổ khác với hắn.
Cơ giáp của Tạp Tu là một cơ giáp hình người có chiều cao năm thước, mặc dù lùn hơn cơ giáp huấn luyện một nửa, nhưng tính linh hoạt rất mạnh. Giống như vậy, cơ giáp của Trương Xuân Thắng cũng chỉ cao một thước bảy mà thôi.
Cơ giáp mà bọn họ lái đều là cơ giáp tư nhân, đối với cơ giáp này thì không cần nhiều phụ trọng, trái lại tính linh mẫn cùng sức bền được hoan nghênh hơn.
“Tiến sĩ, ngài tới rồi.” Thi Nại Đức đi tới nghênh đón.
“Tiến sĩ.” Phương Minh Nguy tò mò gọi, không ngờ tiến sĩ Tạp Tu cũng là một người yêu cơ giáp.
Tạp Tu đi tới trước mặt Phương Minh Nguy, nói: “Cậu nhóc, không ngờ lại có thể tới khu trung cấp, thật sự khó tưởng, cho tới hôm nay vẫn luôn xem nhẹ cậu rồi.”
“Tiến sĩ, ngài quá khen.” Phương Minh Nguy ngại ngùng nói.
“Động tác vừa rồi của cậu không tệ lắm, động tác tổ hợp cấp một đó làm rất tốt, không kém hơn gì so với Thi Nại Đức.” Tạp Tu vừa mới tới, đã bị ông bạn già Trương Xuân Thắng kéo vào căn phòng huấn luyện này, vừa vặn nhìn thấy một động tác của Phương Minh Nguy.
“Cám ơn tiến sĩ, chỉ là trùng hợp thôi.”
“Đừng khiêm tốn, cậu nhỏ. Học mấy năm rồi?” Tạp Tu thuận miệng hỏi.
“Chuyện này…”
“Thầy, cậu ấy mới bắt đầu học ngày hôm nay.” Thi Nại Đức khẽ giọng nói.
“Ừ, hả? Mới… mới bắt đầu năm nay?” Tạp Tu xoay đầu lại, nói: “Giỏi lắm cậu bé, mới học nửa năm đã luyện xong động tác tổ hợp cấp 1.”
(Có lẽ Tạp Tu nghe nhầm hôm nay thành năm nay)
Hắn chồm thân, cơ giáp cao năm thước trước mặt Phương Minh Nguy có vẻ lùn tịt: “Làm người thì không nên trèo cao quá, học xong tư thế cơ bản chưa?”
“Học xong rồi, thưa tiến sĩ.”
“Thật không? Phương Minh Nguy, em phải biết rằng, học xong cũng chưa hẳn có thể vận dụng thuần thục. Nếu như em không nắm hết tư thế cơ bản thì không có chút ưu đãi nào đối với tiến bộ sau này của em.”
“A… dạ, tiến sĩ. Thế nhưng, cần phải nắm giữ tới mức độ nào ạ?”
“Hừm, vậy đi, thầy sẽ làm thử một lần, em xem kĩ vào.” Tạp Tu dứt lời, cơ giáp mà hắn điều khiển bỗng bắt đầu động đậy.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện