[Dịch] Tình Kiếm

Chương 5 : Ngọc Phượng nhu tình (Thượng)

Người đăng: xuantung

Diệp gia – Tại tẩm cung của minh chủ liên minh thất phái tứ gia. Màn đêm thật yên tĩnh, canh ba đã gần kề, Hoa Ngọc Phượng vẫn còn thao thức chưa ngủ được. Trong lòng nàng mang chút lo lắng, nàng muốn đi gặp Hoa Nhược Hư, nhưng lại biết hắn bây giờ đang ở cùng một chỗ với tỷ tỷ của mình. Nàng đến chỗ hắn tuyệt không phải để bày tỏ niềm nhớ nhung tha thiết gì cả, chỉ là có chuyện không thể không nói cho hắn biết, bởi nó có liên quan đến sinh tử tồn vong của Hoa Sơn. Hoa Ngọc Loan tính tình cao ngạo, nếu tỷ tỷ biết việc này có lẽ sẽ làm mọi chuyện càng hỏng bét, bởi vậy Hoa Ngọc Phượng chỉ có thể gặp một mình Hoa Nhược Hư mà thôi, nhưng liệu có cách nào vừa gặp được hắn vừa không để Hoa Ngọc Loan biết hay không? Hoa Ngọc Phượng khẽ thở dài một hơi, cũng không thể kéo dài thời gian hơn nữa, nàng phải nhanh chóng đi nói cho hắn biết. Cánh tay của nàng nhẹ nhàng vung lên, trong nháy mắt dập tắt ngọn đèn, rồi thân hình của nàng tức thì biến mất khỏi phòng. *** Hoa Ngọc Loan đang nằm trong lòng Hoa Nhược Hư, trên khuôn mặt sắc hồng vẫn còn chưa phai hết, bất quá cũng đã ngủ say rồi. Nhưng Hoa nhược Hư thì vẫn mở mắt trừng trừng như cũ, trong lòng tràn đầy thắc mắc. “Sư đệ, là ta đây, tỷ tỷ đã ngủ chưa?” trong tai hắn đột nhiên truyền đến thanh âm của Hoa Ngọc Phượng. “Đã ngủ rồi” Hoa Nhược Hư thoáng giật mình, nhẹ nhàng buông vòng tay đang ôm Hoa Ngọc Loan ra, chuẩn bị choàng áo rời khỏi giường. “Ngươi đừng nhúc nhích, không nên kinh động đến tỷ tỷ”. Bên tai hắn lại truyền đến thanh âm của Hoa Ngọc Phượng, rồi cửa sổ phía sau chợt mở ra, một bóng người mảnh mai nhẹ nhàng tiến vào. Hoa Ngọc Phượng vừa liếc mắt thấy tình cảnh của hai người lúc này, trong lòng ngượng ngùng không thôi, nhưng cũng không còn cách nào khác, nàng khẽ lo lắng ấn nhẹ lên huyệt ngủ của Hoa Ngọc Loan. Hoa Nhược Hư muốn ngăn cản nhưng ngẫm nghĩ rồi nhịn lại, việc đó chẳng qua cũng chỉ là để cho nàng ngủ say hơn một chút mà thôi, nên khi tỉnh lại nàng cũng sẽ không phát hiện ra được. “Cứ như vậy, không nên cử động, có một số việc ta muốn nói cho ngươi biết”. Hoa Ngọc Phượng xoay người nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường không dám nhìn vào Hoa Nhược Hư. Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng gật đầu, ngưng thần lắng nghe. “Bên ngoài có người”. Hoa Nhược Hư đột nhiên hơi biến sắc, kéo lấy thân thể Hoa Ngọc Phượng lại gần để nàng nằm xuống bên cạnh mình rồi nói nhỏ vào tai nàng. Hoa Ngọc Phượng thoáng kinh hãi, trống ngực đập thình thịch, bất quá cũng không nói gì chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu. Bên ngoài người kia còn chưa rời đi, nhìn thấy dung nhan kiều diễm của Hoa Ngọc Phượng, Hoa Nhược Hư nhịn không được, nhẹ nhàng trao một nụ hôn.Sau cái lần hắn cưỡng bách hôn nàng ở Hoa Sơn đến nay,nàng rốt cuộc chưa cho hắn thêm một cơ hội nào khác, hôm nay có thể xem như một thời cơ thật tốt. Hoa Ngọc Phượng trong lòng e thẹn không thôi, nhưng cũng không hề phản kháng, mặc cho hắn tham lam chiếm đoạt lấy đôi môi anh đào của nàng. Chợt nhớ tới tỷ tỷ của mình đang nằm ở cạnh bên, trong lòng nàng vừa dâng lên một loại cảm giác khó tả nhưng đồng thời cũng là một sự kích thích không nói nên lời. Sự đồng tình của Hoa Ngọc Phượng chỉ làm cho Hoa Nhược Hư càng thêm được nước lấn tới, hắn càng lúc càng gấp gáp ghì xiết lấy nàng, bờ môi từ từ di chuyển sang nơi khác, hai tay đã bắt đầu trở nên loạn động. Đúng lúc hắn sắp chạm vào đỉnh ngọc nữ phong thánh khiết thì bị Hoa Ngọc Phượng đưa cánh tay thon thả của mình ra ngăn lại. “Không được làm loạn, người kia đã đi rồi, nên vào việc chính đi thôi”. Hoa Ngọc Phượng trên sắc diện phủ kín từng áng mây hồng, nói với vẻ hổn hển. Nàng biết rằng nếu mình còn không lên tiếng ngăn cản thì nàng có thể sẽ không kháng cự được từng bước lấn tới của hắn. Mặc dù nàng không phản đối việc chiếm hữu của hắn, nhưng nàng bây giờ đang ở sát cạnh tỷ tỷ của mình, nếu để cho hắn có được nàng vào lúc này thì nàng quả thật không hề muốn chút nào. Hoa Nhược Hư mặc dù có chút không vừa lòng nhưng cũng đành ngừng lại, rồi nhẹ nhàng ôm nàng và lắng nghe nàng nói. Hoa Nhược Hư rốt cục đã biết được một bí mật thật kinh người, nguyên lai từ thật lâu trước kia, các đại môn phái đều cũng đã bị Thần cung khống chế, thực lực của Thần cung quá cường đại khiến cho các phái không thể không khuất phục, đồng thời Thần cung cũng đồng ý đáp ứng sẽ bảo vệ các phái không bị Ma cung công kích, hơn nữa Thần cung cũng chỉ là âm thầm khống chế các phái, phần lớn thời gian cũng không có can thiệp vào công việc nội tình của các phái, bởi vậy mà nhiều năm qua, giữa Thần cung cùng các đại môn phái vẫn duy trì mối quan hệ như vậy. Thần cung vì để có thể khống chế các môn phái dễ dàng hơn nên đã góp nhặt bí kíp võ công của các phái sau đó nhằm vào các bí kíp võ công đó mà tạo ra những chiêu số để khắc chế, đó cũng chính là một trong những nguyên nhân mà các đại môn phái vẫn không dám phản kháng. Lần này, các phái đều có đệ tử bị chết dưới võ công của các môn phái khác, vì thế bọn họ đương nhiên cho rằng đó là do Thần cung gây nên, bởi vì chỉ có Thần cung mới có thể dễ dàng làm được điều đó. Bọn họ nghĩ rằng Thần cung đã có ý đồ tiêu diệt thế lực của các đại môn phái, bởi vậy không thể không phản kháng. Tuy nhiên, Hoa Ngọc Phượng lại phát hiện ra đó chỉ là một cái vỏ bọc bên ngoài, trên thực tế, Liên minh thất phái tứ gia lại có âm mưu khác, bọn họ tựa hồ cũng không phải bất đắc dĩ phản kháng mà thực ra chính là chủ động đối kháng, mà Diệp gia dường như càng có chút âm mưu riêng mà nàng không biết. “Nhị sư tỷ, người đã biết bọn họ có âm mưu vì sao còn nhận làm minh chủ như vậy?” Hoa Nhược Hư nhịn không được hỏi. “Có việc ngươi còn chưa biết, Diệp Vũ Ảnh chính là đệ tử của Nam Hải thần ni, nàng ta có thể ra lệnh cho thất đại môn phái, nếu ai dám cãi lời của nàng thì sẽ bị sáu môn phái kia đối địch, hơn nữa ta phát hiện bọn họ căn bản là có quỷ kế với Hoa Sơn chúng ta, muốn cho chúng ta thành một vật hy sinh, để cho chúng ta trực diện đối kháng với thần cung mà thôi”. Hoa Ngọc Phượng thở dài một hơi nói. “Chúng ta phải làm gì bây giờ? Chẳng lẽ đành trơ mắt nhìn Hoa Sơn bị bọn họ hãm hại rồi tiêu diệt hay sao?” Hoa Nhược Hư khẽ nhíu mày nói “Đó cũng chính là nguyên nhân mà ta đến tìm ngươi, tỷ tỷ vốn bản tính nóng vội, ngươi không nên cho tỷ ấy biết chuyện này, nếu tỷ tỷ biết chúng ta trước kia vẫn bị Thần cung quản chế, có thể sẽ trực tiếp đi tìm người của Thần cung gây chuyện, như vậy ngược lại sẽ chính hợp với ý đồ của bọn họ”. Hoa Ngọc Phượng ôn nhu nói. “Ta mặc dù trên danh nghĩa là minh chủ nhưng thực tế lại không có quyền lực gì cả, bọn họ đối với bên ngoài thì lấy danh nghĩa là đối phó với Ma cung, nhưng nói với ta là đối phó Thần cung, bất quá, mấy điều này cũng đều là giả cả, bọn họ căn bản sẽ không nói thật cho ta biết”. “Nhị sư tỷ, người yên tâm, ta sẽ không để cho Hoa Sơn xảy ra chuyện gì đâu”. Hoa Nhược Hư trầm giọng nói. “Vừa rồi người ở bên ngoài có thể đúng là do Diệp gia phái tới để giám sát ta, cho nên ta cũng không thể có nhiều hành động được, chỉ có thể dựa vào ngươi mà thôi”. Hoa Ngọc Phượng u uẩn nói. “Hoa Sơn phái, cả bản thân ta nữa cũng đều giao phó cho ngươi”. “Hãy yên tâm, ta sẽ không để cho tỷ phải thất vọng”. Hoa Nhược Hư trong lòng dâng lên một trận kích động cùng với cảm nhận về trách nhiệm thật mãnh liệt, hạ giọng nói, hai tay ghì chặt lấy thân thể mềm mại của nàng. “Ta phải đi rồi, đừng cho tỷ tỷ biết là ta đã tới”. Hoa Ngọc Phượng ôn nhu nói. “Lát nữa hãy đi có được không?” Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng nói, đôi môi chậm rãi tiến tới gần. Hết phần Thượng, mời đón xem phần Hạ vào ngày mai !!! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang