[Dịch] Tình Kiếm
Chương 11 : Xuân mộng vô ngân ( Hạ )
Người đăng: hoaanhhung
.
Đứng trước cửa Loan Phượng Các, Hoa Nhược Hư trong dạ bồi hồi.
“ Tiểu thư, có cần tôi mời thiếu gia đến không?” bên trong Phượng Các, Hàm Sương rụt rè hỏi Hoa Ngọc Phượng.
“ Không cần, hắn đang muốn tìm tỷ tỷ rồi hắn sẽ vào thôi.” Hoa Ngọc Phượng nhẹ nhàng lắc đầu, trong mắt lộ ra một chút phiền muộn.
“ Tiểu thư, người sao không nói với thiếu gia … …” Hàm Sương có chút nôn nóng.
“ Tiểu Sương, đừng có nhiều chuyện.” Hoa Ngọc Phượng ngắt lời Hàm Sương, xuyên qua bức màn, nhìn Hoa Nhược Hư đang ở dưới lầu, ánh mắt nàng lộ ra một chút nhu tình, “ Hắn đã có quá nhiều tâm sự trong lòng rồi.”
Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng đẩy cửa khuê phòng Hoa Ngọc Loan vào, nàng đang ngồi trang điểm, thần tình ngây dại, nhìn thấy bóng lưng quen thuộc động lòng người đó, Hoa Nhược Hư trong lòng tự nhiên dâng lên cảm giác kích động.
Nàng tựa hồ vẫn chưa phát hiện Hoa Nhược Hư đã đến, cả khi Hoa Nhược Hư tiến đến phía sau nàng cũng không có động tĩnh gì, nhưng hắn thấy được thân thể của nàng khẽ run lên, hiển nhiên đã biết người đến là ai.
Một ngày không gặp như cách biệt ba thu. Hoa Nhược Hư rốt cuộc không khống chế được tình cảm của mình, đột nhiên từ phía sau ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, cứ xiết chặt xiết chặt như không muốn buông ra.
“ Sư tỷ, ta rất nhớ người !” Hoa Nhược Hư thì thào bên tai nàng.
“ Ngươi còn trở về làm gì? Ngươi không phải đã đi rồi sao? Đi rồi đâu cần trở lại nữa !” Hoa Ngọc Loan đột nhiên giãy mạnh khỏi người hắn, quay lại hét lên.
“ Sư tỷ, ta thật sự rất nhớ người, thật đó !” Hoa Nhược Hư ngây người, lại ôm lấy nàng, lúc này đây hắn càng ôm chặt hơn.
“ Ngươi đi đi, đi đi, không cần trở về đâu.” Hoa Ngọc Loan hai tay không ngừng đánh vào lòng hắn, vừa đánh vừa la, âm thanh đó càng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng giống như người nói mê, mà mắt nàng đã đẫm lệ từ khi nào.
Hoa Nhược Hư nâng lấy khuôn mặt nàng, nhìn thấy lệ rơi đầm đìa, một lần nữa không thể áp chế lửa tình trong lòng mà hôn lấy nàng, Hoa Ngọc Loan cũng ôm chặt lấy cổ hắn mà nhiệt liệt đáp lại, bao nhiêu oán hận sau khi gặp hắn tựa hồ đã biến đi không hình không dáng.
Thời gian trôi qua thật nhanh, màn đêm chậm rãi buông xuống, Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng ôm lấy Hoa Ngọc Loan đi đến bên giường, rèm hồng che phủ, y sam nhè nhẹ rơi trên mặt đất.
***
Hoa Phi Mộng trong phòng cứ đi tới đi tui, tâm tình không yên, Hoa Thiên Vân tiếp đãi nàng và Diệp Vũ Ảnh rất khách khí, khách khí tới mức làm bọn họ có chút khó chịu, đến cơ hội để hỏi chuyện cũng không có, nàng vài lần muốn mở lời đều bị Hoa Thiên Vân chuyển đề tài. Cuối cùng Hoa Thiên Vân sắp xếp cho hai người ở hai gian phòng khách riêng biệt rồi để họ tự do nghỉ ngơi.
Hoa Phi Mộng rốt cục không thể nhịn được, mở cửa định đi ra ngoài bỗng giật mình, đứng trước cửa chính là Hoa Ngọc Phượng.
“ Hoa đại tiểu thư, đã trễ thế này còn chưa nghỉ sao?” Hoa Ngọc Phượng nhẹ nhàng nói.
“ Hoa nhị tiểu thư không phải cũng vậy sao?” Hoa Phi Mộng không chịu yếu thế.
“ Sư đệ và sư tỷ bây giờ đang ở cùng một chỗ, ta không hy vọng có người tới quấy rầy bọn họ.” Hoa Ngọc Phượng nhìn Hoa Phi Mộng nói. “ Hoa đại tiểu thư chắc hiểu ý của tiểu muội chứ ?”
“ Hiểu rồi, là không cho ta đi tìm Nhược Hư chứ gì? Bất quá ta sớm đã nói Hoa Ngọc Loan đó căn bản không đủ tư cách làm thê tử hắn đâu.” Hoa Phi Mộng cười hì hì nhìn Hoa Ngọc Phượng nói, “ Nếu nói là Nhị tiểu thư gả cho hắn, ta nhất định sẽ nghe lời người, còn lập tức rời khỏi nơi này.”
“ Hoa đại tiểu thư, có lẽ người cũng thật sự thích hắn, bất quá, Hoa đại tiểu thư đeo đuổi hắn không phải là mục đích chân chính, có thật người chỉ là thích hắn thôi không?” Hoa Ngọc Phượng trầm mặt một hồi, trong mắt bắn ra vài đạo hàn quang.
“ Dĩ nhiên là ta thích hắn rồi, ta thích nhất là nam nhân trọng tình như hắn vậy.” Hoa Phi Mộng sắc diện có chút biến đổi, bất quá lại nhanh chóng khôi phục mà cười hì hì, rồi dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Hoa Ngọc Phượng, “ Bất quá ta lại không giống Nhị tiểu thư, ngươi rõ ràng cũng rất yêu hắn, sao lại bỏ lỡ dịp này chứ.”
“ Hai ngày trước vào lúc canh ba, Hoa đại tiểu thư đã gặp người nào chắc không cần ta nói ra nhỉ.” Hoa Ngọc Phượng thân người khẽ run, ngữ điệu ôn nhu giờ trở nên băng lãnh vô cùng.
Hoa Phi Mộng cũng chấn động, vẻ mặt trong nháy mắt tái nhợt, nhìn thấy ánh mắt Hoa Ngọc Phượng toát ra thần sắc không thể tin.
“ Cô không cần biết vì sao ta lại biết được, tóm lại ngày mai cô hãy rời khỏi nơi này, tỷ tỷ của ta không phải dễ nói chuyện đâu.” Ngữ khí Hoa Ngọc Phượng thoáng nhẹ nhàng lại một chút.
“ Cô không cần uy hiếp ta, ta sẽ không làm gì có lỗi với hắn đâu.” Hoa Phi Mộng hít một hơi thật sâu, sắc mặt dần khôi phục lại bình thường.
“ Ta tin cô đối với hắn là thật lòng, ta tin rằng cô cũng sẽ không làm chuyện gì có lỗi với hắn, nhưng mà, nếu thời gian cô ở với hắn dài thêm một chút nữa, cô có cam đoan sẽ không làm chuyện gì có lỗi với hắn chứ?” Hoa Ngọc Phượng ngữ khí sâu lắng nhưng không có ý chất vấn, “ Có rất nhiều chuyện có lẽ mọi người đều là thân bất do kỷ, cô có thân phận của cô, có trách nhiệm của cô, cô hãy tạm thời rời khỏi hắn, đối với hắn cũng là một lựa chọn tốt, chỉ cần cô đối đãi thật lòng với hắn, ta tin sau này cô sẽ có thể mãi ở bên hắn, nêu cô không muốn làm vậy, có lẽ không lâu sau, chính cô sẽ là người phải hối hận.”
Sắc mặc Hoa Phi Mộng không ngừng biến đổi, tựa hồ đang đối mặt với một lựa chọn gian nan.
“ Ta muốn gặp hắn một lần.” Hoa Phi Mộng rốt cục cũng lên tiếng, ngữ khí có chút ảo nảo với một chút không cam lòng.
“ Hay là để ngày sau cô và hắn tái kiến trong chốn giang hồ đi, mấy ngày nay hắn sẽ không rời khỏi tỷ tỷ đâu.” Hoa Ngọc Phượng trầm ngâm, nói xong những lời này cũng không để ý tới phản ứng của Hoa Phi Mộng mà chậm rãi rời đi, nhìn bóng dáng nàng có chút cô đơn tịch mịch, Hoa Phi Mộng kinh ngạc đứng thật lâu ở cửa.
“ Định ép ta đi sao, không dễ đâu, ta không ngốc như Giang Thanh Nguyệt đâu.” Hoa Phi Mộng hỉnh hỉnh cái mũi một cách đáng yêu, hừ nhẹ một tiếng rồi xoay người ngồi xuống giường, chẳng biết đang suy nghĩ gì mà thần tình có vẻ khó hiểu. Hoa Ngọc Phượng rốt cuộc là người thế nào nhỉ? Làm sao ả biết chuyện bí mật của bọn ta chứ? Nàng ta tuyệt đối không đơn giản chỉ là Nhị tiểu thư của Hoa Sơn kiếm phái.
( Hết chương 11 )
Nơi Loan Các, xuân ý đượm nồng, sóng tình dào dạt. Phong ba gì sẽ nổi lên nơi Hoa Sơn đây ? Xin đón xem chương 12 " Hoa Sơn tranh phong "
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện