[Dịch] Tình Kiếm

Chương 5 : Kiếm hiện lê minh (Thượng)

Người đăng: hoaanhhung

.
Khi Hoa Nhược Hư mở mắt, sắc trời vẫn tối đen. Hắn quan sát bốn phía thì phát hiện mình đang ở trong một sơn động, sơn động rất sạch sẽ tựa hồ vừa mới được quét dọn. Hắn được Hoa Phi Mộng đặt trên một đống cỏ khô, còn Hoa Phi Mộng,ngồi quay lưng lại với hắn, thì đang nhóm lửa. Khuôn mặt nàng vẫn được che phủ bởi mảnh lụa, không thể nhìn được biểu tình trên mặt nàng. “ Hoa đại tiểu thư.” Hoa Nhược Hư thở dài, ngồi dậy gọi nàng. “ Hoa Ngọc Phượng hẳn không có việc gì đâu, ngươi không cần lo lắng, mới rồi nếu ngươi trở về thì ngược lại có thể gây rắc rối cho nàng ta.” Hoa Phi Mộng tựa hồ sớm biết hắn đã tỉnh lại, không đợi hắn nói gì đã giải thích hành vi trước đó. “ Ta hiểu ý tốt của Hoa đại tiểu thư.” Hoa Nhược Hư chậm rãi đứng dậy, đi vài bước tới động khẩu, nhìn ra bên ngoài, trong bóng đêm chỉ thấy núi non liên miên, hư vô mờ mịt. “ Nơi này hẳn là một vùng núi hẻo lánh, ta tin tạm thời bọn họ không tìm được tới đây, ngươi trước hãy lo dưỡng thương rồi sau đó mới tính tiếp.” Một làn hương từ bên cạnh len vào mũi, thanh âm trong trẻo vừa ôn nhu vừa lạnh lùng vang lên bên cạnh, Hoa Phi Mộng đã đi tới động khẩu đứng bên cạnh hắn. Hoa Nhược Hư hơi quay đầu, bình tĩnh nhìn vào mắt Hoa Phi Mộng, tựa hồ như muốn tìm ra cái gì đó nhưng rồi lại không phát hiện được, ánh mắt của nàng trong suốt vô cùng, đôi mắt vô cùng thuần khiết nhưng cũng không có lấy một tia tình cảm nào. “ Hoa đại tiểu thư, cô vì sao lại giúp ta?” Hoa Nhược Hư cuối cùng cũng nhịn không được mới hỏi nàng. “ Ta là giúp chính mình.” Hoa Phi Mộng trầm mặc nửa ngày mới nhẹ nhàng nói ra mấy lời đó nhưng lại càng làm cho hắn thêm mơ hồ. “ Tại hạ ngu dốt, không hiểu rõ ý tứ của Hoa đại tiểu thư.” Hoa Nhược Hư thở dài nói. “ Nếu nói là ta tới giết ngươi, ngươi có tin không?” Hoa Phi Mộng đột nhiên lạnh lùng hỏi. “ Nếu Hoa đại tiểu thư muốn giết ta, vừa rồi cô đã có rất nhiều cơ hội để giết ta.” Hoa Nhược Hư nói với giọng bất đắc dĩ, Hoa Phi Mộng thực có chút gì làm hắn khó nắm bắt, rõ ràng là cứu hắn lại nói là tới giết hắn. “ Ngươi tin cũng được, không tin cũng được, bất quá sự thật ta vốn là tới để giết ngươi.” Hoa Phi Mộng thản nhiên nói. “ Hoa Nhược Hư ta làm người xem ra thực là thất bại, tự dưng bị người vu oan, sư tỷ không tin ta, bằng hữu thì rõ ràng có thể giải oan cho ta lại không giúp ta, bây giờ vất vả lắm mới được Nhị sư tỷ tin tưởng, lại có Hoa đại tiểu thư đến giúp ta, vốn ta đã cho mình có chút may mắn, kết quả thì người đến giúp ta lại nói là muốn giết ta.” Hoa Nhược Hư trong giọng nói có chút chua xót, bất đắc dĩ, lại có thêm vài phần tang thương. “ Hoa Ngọc Phượng tin tưởng ngươi là bởi ả yêu ngươi.” Hoa Phi Mộng lạnh lùng nói một câu nhưng làm làm Hoa Nhược Hư choáng váng. “ Hoa đại tiểu thư, cô hiểu lầm rồi, Nhị sư tỷ sao lại … …” Hoa Nhược Hư có chút xấu hổ, trống ngực trong lòng đập thình thình. “ Hoa Ngọc Phượng có phải là yêu ngươi không, ngươi cứ chậm rãi mà suy nghĩ, ta với việc này không có hứng thú.” Hoa Phi Mộng cắt ngang lời hắn, tiếp tục nói, “ Cho nên ta việc gì phải giúp ngươi, chỉ có điều, bởi vì ta vốn muốn tự mình kết liễu ngươi !” Hoa Phi Mộng nói đến giết người nhưng ngữ khí vẫn bình thường, mặc dù nàng đang muốn giết người, mà kẻ nàng muốn giết lại ở ngay bên cạnh, nhưng mấy lời này nói ra cảm giác như giữa bọn họ không có chuyện gì. Hoa Nhược Hư không biết phải nói gì, chỉ biết cười khổ. “ Ta nghĩ ngươi cũng nên kể hết đầu đuôi chuyện giữa ngươi và Tuyết Du Du.” Hoa Phi Mộng đột nhiên nghiêm túc, chăm chăm nhìn hắn. “ Hoa đại tiểu thư thật sự muốn biết sao?” Hoa Nhược Hư kỳ quái nhìn Hoa Phi Mộng, nàng luôn miệng nói muốn giết hắn, bất quá đến giờ vẫn chưa có hành động gì. “ Có một số việc đối với ngươi không quan trọng nhưng đối với ta lại rất quan trọng, ngươi coi như là cảm tạ ta cứu ngươi một lần, hãy nói cho ta biết toàn bộ sự tình.” Hoa Phi Mộng chậm rãi nói, ngữ khí đã không còn bình tĩnh như ban đầu. “ Nói ra cũng được, việc này ta đã giữ trong lòng lâu lắm rồi.” Hoa Nhược Hư trầm ngâm một hồi, nhẹ nhàng thở dài rồi bắt đầu chậm rãi thuật lại chuyện của hắn và Tuyết Du Du, Hoa Phi Mộng lẳng lặng bên cạnh lắng nghe thật chăm chú, tựa hồ không muốn bỏ sót chi tiết nào. “ Ngươi nói là ngươi đưa Bích ngọc tiêu cho Tuyết Du Du là tín vật định tình sao?” sau nửa canh giờ kể chuyện, Hoa Phi Mộng sau khi nghe xong trầm mặc một hồi rồi đột nhiên hỏi. “ Không phải, bất quá cũng có thể xem là như vậy.” Hoa Nhược Hư vừa lắc đầu lại vừa gật đầu, rồi đành phải đem hết sự tình trước sau của cây ngọc tiêu kia nói ra. “ Vậy bây giờ ngươi có hận Tuyết Du Du với Phong Bình không?” ngữ khí Hoa Phi Mộng đã dịu lại một chút. “ Cũng không hẳn là hận, đối với Du Du, ta chỉ là không hiểu nàng ta vì sao phải làm như vậy, bất kể nói như thế nào, việc này cũng đã làm tổn hại rất lớn đến danh dự của nàng, hơn nữa, mặc dù ta với nàng ở bên nhau trong thời gian rất ngắn nhưng ta vẫn nghĩ nàng không phải loại người như vậy, có lẽ ta chưa đủ kinh nghiệm, có rất nhiều sự tình đến giờ ta vẫn chưa minh bạch.” Hoa Nhược Hư lắc đầu nói, “ Phong đại ca vốn là một lãng tử, lãng tử sau khi có gia đình đã không còn là lãng tử, bởi vậy hắn đã không còn là Phong Bình của trước đây, ta cũng không hận gì hắn, có lẽ hắn cũng có nỗi khổ bất đắc dĩ.” “ Bản tính con người vốn tham lam, nếu trên người ngươi không có Tình kiếm, chắc đã không có nhiều chuyện như vậy.” Hoa Phi Mộng trầm mặc thật lâu mới khe khẽ nói. “ Có người nói danh lợi, kim tiền, võ công là những thứ mà người trong võ lâm khó thoát khỏi sự hấp dẫn của chúng, mấy ngày nay ta cũng coi như đã lĩnh giáo được điều này.” Hoa Nhược Hư cười có chút bất đắc dĩ, “ Mấy ngày qua ta cũng minh bạch được nhiều thứ, nhưng có những chuyện tương tự như vậy vẫn không minh bạch được, bởi ta biết có một số người không phải vì Tình Kiếm của ta, giống như Du Du, nàng nếu muốn thì đã có rất nhiều cơ hội mà lấy đi rồi, còn có Hoa đại tiểu thư cô, có thể ta tin rằng cô đến là để giết ta nhưng ta khẳng định cô phải là vì Tình kiếm.” “ Yên tâm đi, ta sẽ không giết ngươi đâu.” Hoa Phi Mộng ung dung nói. Hoa Nhược Hư có chút sửng sờ, nội tâm nữ nhân này thật là sâu như biển, khó mà đoán được, nói biến là biến ngay. “ Ngươi bây giờ có chuẩn bị gì cho sau này không?” Hoa Phi Mộng ôn nhu hỏi. Hoa Nhược Hư không trả lời, chỉ ngẩng đầu lên ngắm nhìn nơi chân trời bình minh đang ló dạng, một tia sáng của ngày mới đã chiếu tới. (Hết phần Thượng) ---------- o0o ---------- Thoát khỏi sự truy sát của Tứ đại thế gia, một đêm bên người đẹp trong hang động, Hoa Nhược Hư sẽ có những quyết định gì trong tương lại. Xin mời các bạn đón xem phần tiếp theo " Kiếm hiện lê minh - Hạ" Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang