[Dịch] Tình Kiếm

Chương 3 : Kiếm khiếu hoang dã

Người đăng: hoaanhhung

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên. “ Ai?” Hoa Ngọc Phượng trong lòng hơi căng thẳng, thấp giọng quát. “ Tiểu nhân đưa nước đến.” bên ngoài hình như là giọng của điếm tiểu nhị. Hoa Ngọc Phượng trong mắt hiện lên một tia lãnh sắc. “ Cửa không đóng, vào đi!” Hoa Ngọc Phượng không động thanh sắc gì nhàn nhạt nói. Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, một người ăn mặc kiểu điếm tiểu nhị cúi đầu đi vào, trên tay bưng một chậu nước. “ Để đó rồi ra ngoài đi!” Hoa Ngọc Phượng xoay lưng về phía điếm tiểu nhị, thanh âm lãnh đạm. Điếm tiểu nhị ngẩng đầu lên, nhanh chóng lướt nhìn tình cảnh trong phòng rồi cầm chậu nước bước tới vài bước, không biết cố y hay vô tình mà đến sát bên giường. “ Ách !”, một tiếng kêu bi thảm, điếm tiểu nhị như diều đứt dây lăng không bay ra ngoài kèm theo một làn huyết vụ, bịch một tiếng hắn nằm lăn quay trên sân, không còn nhúc nhích gì nửa. “ Trong mười hai canh giờ tới, bất luận là ai, nếu mưu toan vào quấy rối sẽ có kết cục giống như hắn.” Hoa Ngọc Phượng xuất hiện trước cửa phòng, thanh âm băng lãnh dị thường không còn vẻ ôn nhu nào trên mặt Ôn Nhu tiên tử. Mắt nàng bắn ra hai luồng hàn quang nhiếp nhân, chậm rãi quét mắt khắp bốn phía, sau đó lạnh lùng hừ một tiếng xoay người đi vào trong. Có lẽ không ai ngờ rằng vị Ôn nhu tiên tử danh mãn võ lâm lại xuất thủ tàn nhẫn như vậy, bất quá khi nàng ôn nhu uy lực đã kinh người như vậy thì khi nàng tức giận hẳn chẳng phải còn lợi hại hơn sao? Điều này không ai biết mà chắc cũng không ai nguyện ý đi thử nghiệm xem có đúng không. Bởi thế cũng không còn ai dám tiến đến gõ cửa nữa, người các phòng chung quanh đều lặng lẽ triệt thoái, bất quá từ cửa sổ nhìn ra, Hoa Ngọc Phượng thỉnh thoảng vẫn thấy có người nhìn về phía này, chỉ là ở xa xa quan sát mà thôi. Hoa Nhược Hư thần kinh đang trong trạng thái căng thẳng lại được xả hơi liền cảm thấy vô cùng mệt mỏi, hắn đánh một giấc suốt một ngày một đêm thêm hai canh giở nữa mới tỉnh lại, lúc mở mắt ra hắn liền bắt gặp nhãn tình ân cần của Hoa Ngọc Phượng. “ Nhị sư tỷ, bây giờ là lúc nào vậy?” Hoa Nhược Hư hít một hơi, công lực nhanh chóng vận chuyển một vòng, Tình Kiếm truyền đến trận trận thanh lương, nhất thời cảm giác thần thanh khí sảng, buồn bực nhiều ngày qua tiêu biến vài phần làm trong lòng thư thái hơn nhiều. “ Cũng cỡ lúc ngươi bắt đầu ngủ ngày hôm qua, bất quá bây giờ đã là ban đêm rồii.” Hoa Ngọc Phượng ôn nhu nói, “ Dậy rửa mặt đi rồi chúng ta đi ăn chút gì, ngươi ngủ lâu vậy chắc cũng đói bụng rồi.” Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng dâng lên niềm ấm áp. Buổi tối ở thành Tương Dương rực rỡ ánh đèn, trên đường cái, Hoa Ngọc Phượng cùng Hoa Nhược Hư chậm rãi sóng bước. Nam tuấn nữ kiều, châu liên bích hợp (*) làm dấy lên rất nhiều ánh mắt hâm mộ. “ Nhị sư tỷ, tỷ không cần đi với đệ đâu, đệ đi một mình được mà!” Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng nói. “ Tỷ dĩ nhiên tin tưởng đệ, cũng không e ngại đi cùng với đệ, hơn nữa ta nghĩ ta đi cùng với đệ cũng sẽ tốt hơn nhiều, ít nhất bọn họ cũng vì ta mà để cho đệ cơ hội giải thích.” Hoa Ngọc Phượng ôn nhu nói, “ Bất quá, ta thấy hay là sáng mai chúng ta đi thì hay hơn.” “ Sáng với tối thì có gì khác nhau chứ!” Hoa Nhược Hư thở dài, “ Đệ thủy chung cũng không hiểu tại sao cô ta lại làm vậy, đệ thật sớm muốn biết rõ nguyên nhân chứ cứ như vầy thì khác gì tra tấn đệ mỗi ngày.” Hoa Ngọc Phượng yên lặng gật đầu, hai người tựa như rất hiểu ý nhau nên chưa từng xảy ra bất đồng ý kiến. Tới Phiêu Tuyết sơn trang cũng không mất nhiều thời gian, bất quá hai người trong lúc vô ý đều đi chậm lại, gió đêm mùa thu nhè nhẹ vuốt qua mặt, dịu dàng mà lạnh lẽo, tựa hồ báo hiệu mùa đông sắp đến. Một thân hắc y dáng người yểu điệu chắn trước hai người, tóc dài tung bay trong gió, chậm rãi xoay lại, người đó đeo mạng che mặt màu đen, đôi tú mục chăm chăm nhìn Hoa Nhược Hư, trong mắt chứa đựng cảm tình phức tạp nói không nên lời. Hoa Nhược Hư ngây người ngẩn ngơ, mặc dù không nhìn rõ diện mục của người đó nhưng hắn cũng biết thân phận người đó. “ Hoa đại tiểu thư, thật hạnh ngộ!” Hoa Nhược Hư cười ảm đạm, “ Sao chỉ có một mình Hoa đại tiểu thư đến vậy?” “ Các ngươi không cần đi tiếp nữa, mau đổi lộ trình đi !” Hoa Phi Mộng chằm chằm nhìn Hoa Nhược Hư gần nửa khắc đồng hồ làm hắn cả người không được tự nhiên, nàng lại trầm mặc nửa ngày mới nói ra một câu nằm ngoài dự liệu Hoa Nhược Hư. “ Hoa đại tiểu thư, người có thể nói rõ một chút không?” Hoa Ngọc Phượng lộ vẻ trầm ngâm nhẹ giọng hỏi. “ Toàn bộ tinh nhuệ của Tứ đại thế gia đang đợi các người ở trước mười dặm, còn có cả Diệp Vũ Ảnh lần trước làm ngươi bị thương nữa.” Hoa Phi Mộng dùng ánh mắt quái dị liếc Hoa Ngọc Phượng, nhàn nhạt nói. “ Thật đúng lúc, ta đang muốn đi tìm bọn họ đây.” Hoa Nhược Hư dường như hoàn toàn không quan tâm nói. “ Nếu ngươi muốn chết vậy cứ đi đi.” Hoa Phi Mộng lạnh lùng nhìn Hoa Nhược Hư nói, “ Bất quá ta nhắc nhở ngươi, ngươi dù có chết cũng không gặp được Tuyết Du Du đâu.” “ Hoa đại tiểu thư, cô vì sao lại nói với ta mấy chuyện này?” Hoa Nhược Hư trong lòng buồn bực khẽ thở dài, Hoa Phi Mộng đối với hắn không có địch ý không nói, cả chuyện hắn muốn đi gặp Tuyết Du Du mà cô ta cũng biết nữa. “ Việc này không cần ngươi quan tâm, nếu ngươi muốn gặp Tuyết Du Du thì hãy đi theo ta.” Hoa Phi Mộng đối với Hoa Nhược Hư thoạt nhìn thực lãnh đạm. Hoa Nhược Hư có chút do dự không quyết, hắn nhìn nhìn Hoa Ngọc Phượng tựa hồ hy vọng nàng có thể cho hắn một đề nghị nhưng lại phát hiện Hoa Ngọc Phượng cũng đang nhìn hắn, bộ dạng cũng đang trông chờ quyết định của hắn. “ Được rồi, xin Hoa đại tiểu thư dẫn đường.” Hoa Nhược Hư thoáng lo lắng rồi cũng đưa ra quyết định, Hoa Phi Mộng xem ra cũng không có ác ý, nếu không đơn giản chỉ cần đem hành tung của hắn nói cho người của Tứ đại thế gia biết, đâu cần bày trò thêm chi nữa. Hơn nữa mục đích chủ yếu của hắn là tìm gặp Tuyết Du Du, không gặp được nàng thì chớ, chẳng may rơi vào vòng vây của Tứ đại thế gia, hắn cam đoan khó mà thoát thân. Cân nhắc một lúc cũng chỉ đành tin tưởng Hoa Phi Mộng mà thôi, chỉ là hắn không nghĩ ra nàng ta vì sao lại giúp hắn, lại nói hắn với Hoa Phi Mộng cũng không thân thiết gì, ấn tượng của nàng về hắn cũng không tốt lành gì, bởi lần đó chính hắn đã xông vào khuê phòng nàng lúc nàng đang tắm. Hoa Phi Mộng không nói gì thêm, thân thể vừa động đã vọt xa mấy trượng, Hoa Nhược Hư và Hoa Ngọc Phượng nhìn nhau gật đầu, nhất tề động thân đi theo sau Hoa Phi Mộng. ---------- o0o ---------- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang