[Dịch] Tiểu đổ tiên thành Tần - Sưu tầm

Chương 22 : Tiêu thiếu gia tức chết

Người đăng: mrdoor

.
Tống Biệt Trí nhìn chằm chằm vào Yêu Yêu. Yêu Yêu giả mặt quỷ nhìn lại với một khuôn mặt đỏ bừng như quả táo. Tống Biệt Trí đi tới cạnh, nghiêm mặt nói: "Tại sao ngươi lại một mình chạy tới đây?" Yêu Yêu nói: "Đợi ngươi có tới mùa quít!" "Ngươi đề nghị đánh mã điếu à?" "Ta không hề! Chính là vị thiếu gia kia tự đề nghị đấy chứ." Tiêu thiếu gia hô lên với hai người: "Nói chuyện xong chưa? Có dám đánh hay không đây? Không dám cứ nói, cúi xuống xin tha là được." Yêu Yêu xoa xoa tay, giả vờ nức nở: "Tiêu thiếu gia, hay là đổi sang chơi cái khác đi. Tiểu nữ từ bé tới giờ chưa chơi mã điếu bao giờ. Tới cả bài còn không nhận được mặt nữa là đánh." Tống Biệt Trí hơi run người, mím chặt môi cố gắng nhịn cười. Đào Yêu Yêu này đúng là giỏi giả ngây giả dại! Tiêu thiếu gia lại càng thêm hưng phấn, cười nói: "Ta thích thế đấy! Nếu ngươi muốn cứu em gái thì nhất định phải thắng ta. Chúng ta sẽ đánh tám ván sống còn. Quyết định như vậy đi." Yêu Yêu cố ý như không muốn ngồi lên bàn. Hách Gia Hà lo lắng nói với Tống Biệt Trí: "Cô ta không thể nào làm thế được? Làm sao cô ta có thể đánh thắng Tiêu thiếu gia được?" Tống Biệt Trí nói nhỏ: "Đừng lo cho cô ta làm gì. Chỉ lát nữa thôi là ngươi sẽ biết kết quả ngay. Sau khi nghe xong, Hách Gia Hà cảm thấy cực kỳ kinh ngạc. Bài trên bàn đã sắp xong. Yêu Yêu giả bộ khờ dại vô tội cầm bài lên, rụt rè đánh ra, sau đó nói với giọng đáng thương: "Người ta thật sự không biết đánh bài mà!" Tiêu thiếu gia hứng trí dạt dào nói: "Đừng nói nhảm! Nhanh đánh đê. Mau xem thiếu gia một màu cho mà coi." Yêu Yêu cố nhịn cười, nhìn thoáng qua bài mình. Đúng là bộ Long Thất. Nàng nghĩ thầm: "Tên thiếu gia này đang ngồi chờ mình tới lượm xác đây mà!" Cửa dưới vừa lật ra con Tinh Chương, Yêu Yêu vội nói: "Úi, hình như ta ù rồi thì phải? Ai xem hộ ta cái. Báo ù sai có bị phạt không ý nhở?" Tiêu thiếu gia cười gian, nói: "Đương nhiên là phải phạt. Báo ù sai chính là ù lừa. Phải thua cả trận." "Vậy biết làm thế nào giờ? Rốt cuộc ta có ù hay không đây?" "Nhanh lên!" "Thôi được rồi, ta sẽ cố mà ù!" Yêu Yêu từ từ lật bài lên. Tiêu thiếu gia vừa nhìn thì lập tức thấy đúng là một màu Long Thất. Hắn câm nín, một lát sau mơi nói: "Thế này mà dám bảo không biết đánh mã điếu à? Đồ lừa đảo!" Yêu Yêu nhát hai mi mắt, nghiêm trang nói: "Thật sự là ta chưa bao giờ đánh mà. Nhưng ta đã từng xem các mẹ đánh với nhau. Ây da. . .ta thật may mắn quá." Tiêu thiếu gia không phục, đẩy bài ra hô: "Đánh tiếp!" Bài lại được xếp ra. Tiêu thiếu gia nhanh chóng mỉm cười: "Cẩn thận đấy nhé. Trong tay ta sắp một màu xanh rồi! Ai đốt lửa thì ắt gặp tai họa lớn." Yêu Yeu đang cầm bài, kinh ngạc nói: "Ối dời! Để ta từ từ xem cái nào. Trời ạ, ta thật phục mình quá!" Tống Biệt Trí nhìn không vào, xoay người cố nhịn cười. Hách Gia Hà nói nhỏ: "Cô ta có phải chưa bao giờ chơi mã điếu không vậy?" Ngay sau đó, Yêu Yêu không những tự ù mà còn ăn của người khác để ù. Hơn nữa còn có bốn lần ù lớn. Sau tám trận, những người khác chưa ù nổi một lần. Tiêu thiếu gia trợn tròn mắt, tức giận đập bàn hét với Yêu Yêu: "Ngươi giả heo ăn thịt cọp!" Yêu Yêu chống tay nói: "Đâu có đâu. Ta vốn chỉ may mắn hơn mà thôi. Ngươi đã nghe câu: Thánh nhân đãi kẻ khù khờ chưa?" "Vốn thiếu gia chưa nghe bao giờ. . ." Hách Gia Hà nín cười, tiến lên nói: "Tiêu thiếu gia chấp nhận đánh rồi thua! Ngươi có danh vị lớn thế, mặt mũi to vậy nên chắc là sẽ nói không giữ lời." Mặt Tiêu thiếu gia lúc đỏ lúc trắng. Hắn tức tới phát run cả người, trừng trừng mắt nhìn Yêu Yêu như thể muốn ăn tươi nuốt sống. Từ bé tới giờ, hắn chưa bao giờ bị một cô nương nào hạ gục thảm như vậy. Tống Biệt Trí nói: "Tiêu thiếu gia, xin cho người ra đi." Tiêu thiếu gia thật sự không muốn nhận thua, nhưng lại không muốn mất mặt trước hai người Hách Gia Hà nên hắn chỉ gọi người đưa Yêu Nhược ra. Hai chị em gặp nhau, vui mừng ôm lấy. Yêu Nhược không bị sao cả, chỉ là có gầy hơn trước đôi chút. Tiêu thiếu gia bất đắc dĩ nhìn đám Yêu Yêu rời đi. Hách Gia Hà tò mò hỏi: "Đào cô nương, ngươi thật sự chưa bao giờ đánh mã điếu à?" Yêu Yêu khiêm tốn nói: "Chỉ biết chút ít thôi." Yêu Nhược xen vào: "Ngươi có biết tên lóng của chị ta là gì không? Tiểu đổ tiên thành Tần đó!" Hách Gia Hà trợn tròn mắt ra, kinh ngạc nói: "Cái gì? Tiểu đổ tiên thành Tần? Có thật không đấy? Chẳng trách trận nào cũng ù! Ấy, từ từ. . .Đào cô nương? Sao! Cô chính là ngươi bị từ hôn tên là Yêu Yêu à?" Tống Biệt Trí và Yêu Nhược có chút xấu hổ. Tống Biệt Trí bước nhanh lên phía trước, giả bộ như không nghe thấy gì. Yêu Nhược ra vẻ như đại nhân, nói: "Ài. . Nói chuyện cũng đừng có trực tiếp vào vấn đề như thế. Làm thế nhiều người sẽ xấu hổ đấy!" Hách Gia Hà nói nhỏ: "Bọn họ thật sư giải trừ hôn ước rồi à?" Yêu Nhược gật đầu nói: "Đúng vậy/" "Thật ra Đào cô nương cũng không tệ. Chỉ có cái là nàng thích đánh mã điếu." "Không phải là thích, mà là cực kỳ thích. Huynh chưa nghe nói bao giờ à? Ngày thành thân, nàng ta vẫn còn ngồi trên chiếu bạc tới quên hết mọi sự." Hách Gia Hà há to miệng, cười khan vài tiếng: "Ấy. . .Nói chuyện nghiêm túc đấy nhé. . .Chẳng thế trách tại sao Biệt Trí lại từ hôn." Trở về Tống phủ, Yêu Yêu cho Yêu Nhược một thùng nước hoa để tắm. Yêu Nhược ghé vào sát thành thùng, cười nói: "Tỷ tỷ, tỷ cảm thấy Tống ca ca thế nào?" Yêu Yêu vừa sửa sang quần áo vừa đáp: "Tạm được. Nhân phẩm không tệ lắm. Nhưng luôn tự cho mình là đúng." "Tỷ hối hận à?" "Không hề! Ngươi chỉ là trẻ con thì biết cái gì." "Chắc là tỷ tỷ cũng hối hận rồi. Ta cảm thấy Tống ca ca không tệ đâu." "Này, con nhỏ này, đừng quên ta mới là ngươi cứu ngươi đấy. Là ta, là tỷ tỷ ngươi cứu ngươi đấy. Rõ chưa?" "Nhưng, nếu không có Tống ca ca thì tỷ làm sao có thể tìm ra ta nhanh như thế được? Tống ca ca thông minh hơn Hách ca ca. Tỷ tỷ mà không gả cho ca ấy thì chỉ có tỷ thiệt thôi. Yêu Yêu ném bộ quần áo tới: "Không cưới được ta là đời hắn khổ. Hừ, nhanh mà mặc quần áo rồi ra ngoài đi." Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang