[Dịch] Tiên Đạo Quỷ Đồ

Chương 1 : Thôn Bào Nhi

Người đăng: men_co_doc

.
Núi Vân Bàn vừa cao lớn vừa hiểm trở, sừng sững, xanh ngắt, khắp nơi cổ thụ rợp trời, trong núi lại có nhiều khe suối, nên không hề thiếu cảnh đẹp. Trên đỉnh núi có mây mù vẩn vương mờ mịt biến ảo, vào mùa hạ đỉnh núi trắng sáng lộ ra, còn mùa đông tuyết phủ trắng tinh, quanh năm mây mù lượn lờ, mưa bụi tầm tã. Trong núi mây mù dày đặc, thiên biến vạn hóa, vô cùng thần bí. Ở phía tây dưới chân núi Vân Bàn, có gần trăm hộ gia đình đang định cư. Bởi vì ở đây có rất nhiều hoẵng và cư dân nơi đây thường đem những con hoẵng bắt được trao đổi lấy lương thực cùng đồ dùng hàng ngày, nên người bên ngoài mới gọi nơi này là thôn Bào Nhi. Tiết thu phân(*) đúng là thời điểm thuận lợi để săn bắt dã thú, mà dã thú trong núi lại rất tham ăn. Để vượt qua được mùa đông giá rét con nào con nấy cũng trở nên to béo, bụng tròn mình lớn. Trong thôn có truyền câu ca dao rằng: "Cây hòe rụng lá, vàng bạc khắp núi. Gió thu thổi tới mùi thơm của thịt, chính là Hoẵng béo nhảy vào nồi... . . ." Mỗi khi đến thời điểm này, thôn dân thôn Bào Nhi thường tạm gác hết công việc nhà nông, đi vào núi săn bắt kiếm các loại dã vị. Tuy nhiên do kính sợ thần linh trong núi, cho nên bọn họ không dám bước vào sâu bên trong núi, chỉ đặt bẫy giăng lưới ở lưng chừng núi. Một bóng xám nhỏ nhắn xinh xắn hiện lên ở triền núi, lướt qua bụi cỏ, trái nhảy phải quẹo cực kỳ nhanh nhẹn, chạy trốn lòng vòng trong núi. Xoạt xoạt xoạt . . . .Ngay phía sau một đôi chân đi giày cỏ chạy như bay, bám sát cái bóng xám kia. Một chân dẫm vào một vũng nước làm bọt nước bắn ra bốn phía. Bọt nước óng ánh bay lên, tung bay chung quanh cây cối hoa cỏ, lờ mờ phản chiếu ra bụi cỏ cùng hai bóng người. Ngay lúc đó, chỉ nghe dây cung vang lên một tiếng "Vút" , một mũi tên từ trong bụi cây bắn ra, tạo thành một đường dài thẳng tắp ở trên không, cắm thẳng vào con thỏ rừng đang chạy trốn. Con thỏ rừng kia sau khi mang theo mũi tên chạy về phía trước vài thước liền "Bịch" một tiếng co quắp ngã lăn trên mặt đất. Một lát sau, ở giữa rừng cây rậm rạp, cành lá bỗng lay động, tiếp theo từ bên trong đám cây cối, hai thiếu niên mặc vải thô lần lượt đi ra. Thiếu niên đi trước dáng người nhỏ gọn dễ thương, nhìn kỹ cũng chỉ khoảng mười hai mười ba tuổi, mũi mảnh, cái miệng nhỏ nhắn, môi mỏng. Một mảng hồng hồng trên khuôn mặt nhỏ nhắn, còn có chút tàn nhang, tướng mạo vốn cũng coi như là bình thường. Nhưng duy chỉ có đôi đồng tử của hắn lại đặc biệt trong suốt linh động, làm cho người khác cảm thấy rất lanh lợi. Còn thiếu niên đi sau khoảng mười lăm mười sáu tuổi, mày kiếm mắt sáng, thân hình tuấn vĩ, lúc này trong tay đang cầm một cây cung trúc cũ kỹ, hàng lông mi lộ ra một cổ khí chất hào hùng, lộ ra nét cơ trí già giặn hơn so với tuổi. Lúc này chỉ thấy thiếu niên nhỏ tuổi hơn đang nhảy nhót hoan hô như chim sẻ, tỏ ra vô cùng hưng phấn nói: "Tốt, tốt, cuối cùng cũng có thịt để ăn..." Thiếu niên kia cũng mỉm cười, tay trái nhẹ nhàng cử động, liền đem cây cung đang cầm trên tay đeo lên trên người một cách rất thuần thục, rồi chậm rãi đi tới phía con thỏ rừng trúng tên lúc nãy. Thiếu niên nhỏ tuổi cũng sôi nổi tranh tiến lên trước. Lúc thiếu niên nhỏ tuổi khom người muốn nhặt con thỏ kia, đột nhiên "bộp" một tiếng, một viên đá bay đến chỗ cách chân hắn hơn tấc, mặc dù không bị ném trúng, thế nhưng vẫn không tránh khỏi hoảng sợ, phải lui về phía sau mấy bước đến bên cạnh thiếu niên lớn tuổi. Hai thiếu niên không hẹn mà cùng nhìn về hướng viên đá bay ra. Chỉ thấy trên sườn đất cách đó không xa bỗng nhiên có một người đàn ông trung niên đứng đấy, đầu to và dẹp, tứ chi thô ráp. Dưới hai hàng mày rậm, một đôi mắt nhỏ gian tà sáng lên, nghiêng đầu nhìn bọn hắn chằm chằm không chút hảo ý. Người này trong thôn Bào Nhi nổi tiếng lưu manh, Trần Nhị Lại, không cần phải nói viên đá vừa rồi chắc chắn là do hắn ném. Trần Nhị Lại cười hắc hắc nói: "Đây là con thỏ của ta, hai con chó con các ngươi cũng dám lấy, muốn bị đánh hay sao." Hắn vừa nói vừa tung người nhảy từ trên sườn đất xuống, dáng đi khệnh khạng hình chữ bát (八) giống như vịt bầu. Hắn đi đến trước mặt hai thiếu niên, cúi xuống nhấc con thỏ trên mặt đất lên. Thiếu niên nhỏ tuổi thấy thế lớn tiếng nói: "Dựa vào đâu mà nói nó là của ngươi, rõ ràng con thỏ là do ca ca ta bắn . . . . ." Khóe miệng Trần Nhị Lại nhếch lên, nói một cách giận dữ: "Thúi lắm, con thỏ này chính là do ta dùng viên đá ném chết, từ lúc nào lại biến thành con thỏ của ngươi, ôn con, có phải mày ngứa da lắm rồi đúng không?" "Ngươi, ngươi ức hiếp người ta. . . . ." Thiếu niên nhỏ tuổi vô cùng tức giận, nói xong liền muốn lao lên đoạt lại con thỏ, nhưng lại bị thiếu niên kia khẽ kéo cánh tay, thân thể không động đậy được . Thiếu niên kéo hắn lại, rồi đi về phía Trần Nhị Lại nói: "Con thỏ này ngươi cầm lấy đi. Chúng ta không cần... ." "Không được, không, dựa vào cái gì. Dựa vào cái gì mà ức hiếp người ta như thế..." Thiếu niên nhỏ tuổi quýnh lên, đôi mắt đỏ lên sắp khóc. Trần Nhị Lại thấy thiếu niên lớn tuổi ngoan ngoãn nhường lại con thỏ, không khỏi nhếch miệng cười một tiếng. Vốn là hắn tính rằng nếu như hai tiểu tử này không nhường lại, liền dùng quyền cước cho hai người bọn họ một bài học, nhưng giờ thiếu niên lớn tuổi đã nói để lại cho mình, cũng tránh được một phen lãng phí khí lực. "Ha ha, coi như tiểu tử họ Lục ngươi biết điều, tiên sư bà ngoại nhà nó chứ ~ tránh được một trận đòn đau. . . . ." Trần Nhị Lại vừa cầm con thỏ vừa lẩm bẩm, vẫn dáng chữ bát (八) bỏ đi. Thiếu niên nhỏ tuổi vẫn còn muốn lao lên nhưng lại bị ca ca giữ chặt, giật mạnh vài cái vẫn không thoát ra được, ngồi dưới đất khóc hu hu. Hai thiếu niên này cũng là thôn dân thôn Bào Nhi, có điều hai người bọn hắn bảy năm trước mới theo mẫu thân nhập thôn tìm đến nương tựa nhị cữu (cậu) bên ngoại. Phần lớn các gia đình trong thôn Bào Nhi đều là họ Trần, mà hai người bọn hắn lại có họ khác. Thiếu niên lớn tuổi năm nay mười lăm tuổi tên là Lục Phong, thiếu niên nhỏ tuổi năm nay mười hai tuổi gọi là Lục Vũ, nhưng tục danh của hai người bọn họ trong thôn lại ít có người biết, ngày bình thường chỉ gọi ca ca là "Lục đại, " đệ đệ là "Lục lão yêu." Số hai huynh đệ hắn thật là khổ, từ nhỏ đã không có cha, sáu năm trước sau khi mẫu thân cùng bọn hắn tới đây, vì bệnh nặng nên không lâu sau thì qua đời. Mà thân nhân duy nhất trong nhà là cậu hai thì trong lần lên núi đi săn ba năm trước không thấy quay về. Về sau nghe người trong thôn nói bởi vì cậu hai bọn hắn vào quá sâu trong rừng, thấy được bảo bối của sơn thần, chọc giận sơn thần, kết quả bị đoạt mất tính mệnh. Từ đó về sau hai huynh đệ sống nương tựa lẫn nhau, nhưng bởi vì tuổi còn nhỏ, mà thôn dân trong thôn lại ghét bỏ hai người bọn hắn do khác họ, không tránh khỏi bị ác nhân trong thôn khi dễ. "Ô ô ~~ tại sao phải sợ hắn, chẳng lẽ huynh không đánh lại hắn sao? Hơn nửa ngày chỉ bắt được mỗi một con thỏ mà tại sao lại phải cho hắn chứ?" "Cho dù đánh thắng được thì sao nào, nhà chúng ta chỉ có hai người, đệ lại còn nhỏ. Nhà Trần Nhị Lại còn có hơn mười miệng ăn. . . . . Hơn nữa người trong thôn đều ghét mình khác họ, nếu ầm ĩ lên, chắc chắn họ sẽ giúp nhà Trần Nhị Lại đối phó anh em ta." "Nhà hắn nhiều người thì thế nào, nhiều người thì có thể khi dễ chúng ta à, ca ca sợ nhưng ta không sợ." "Phải, phải rồi, ca ca biết rõ đệ không sợ, chờ hai ba năm nữa đệ lớn, cũng có sức lực như ca ca, ta và đệ lại báo thù là được. Hiện tại cùng nhà hắn ầm ĩ, chịu hại chịu thiệt chỉ có mình thôi." Lục Vũ mặc dù vẫn còn ấm ức nhưng cũng dần nín lại. Từ nhỏ hai huynh đệ đã thiếu thốn sự chăm sóc của người thân nên từ bé tới giờ hắn luôn theo phía sau ca ca, cùng nhau chơi đùa cùng giúp nhau làm việc nhà. Ca ca luôn yêu thương hắn, việc nặng việc cực đều tranh làm một mình cũng không muốn hắn phụ giúp, mỗi lần bị người bắt nạt đánh đập, cũng luôn là ca ca che chở hắn, thường là ca ca bị đánh cho mặt mũi bầm dập còn mình thì không tổn hại tí gì. Kỳ thật trong thâm tâm Lục Vũ sớm đã xem người ca ca này giống như phụ thân. Hai huynh đệ nói chuyện một lúc, Lục Vũ tính tình còn trẻ con, lại thêm Lục Phong ở bên an ủi, không lâu sau liền nín khóc cười rộ lên. Phía tây thôn, ở mảnh đất trên sườn núi, một gian nhà tranh cũ nát vẫn đứng vững ở đây.Tường bằng bùn đất, mái nhà lợp cỏ tranh đã chuyển màu nâu sẫm. Bốn phía ngôi nhà đã quá cũ nát, thế nhưng lại không có chút dấu hiệu nào cho thấy sẽ sụp xuống, cũng có thể xem là chuyện lạ. Gian nhà tranh này chính là chỗ ở của huynh đệ nhà họ Lục. Hôm nay hai huynh đệ vào trong núi đi săn vận khí thật không tốt, sau khi bị Trần Nhị Lại cướp mất con thỏ, chỉ bắt được hai con chim cu núi, cũng không bắt gặp được các loại thổ sản sơn dã, bất đắc dĩ đành phải hái ít nấm với rau dại trong núi. Khi thấy sắc trời đã hoàng hôn, hai huynh đệ đành ấm ức xuống núi. Bởi vì có một dòng suối nhỏ ngay phía trước nhà tranh của bọn hắn nên thôn dân ở gần đấy thường xuyên đến đây giặt quần áo rửa đồ ăn. Khi huynh đệ Lục gia trở về, đúng lúc đi qua nơi này. Lục Vũ thấy trong dòng suối nước lăn tăn ẩn hiện có con cá đang bơi, nhất thời ham chơi liền tiện tay nhặt một viên đất, ném vào trong nước."Bõm" tiếp theo là "Ai da" một thanh âm con gái truyền ra. Lục Vũ sững sờ, nói: "Sao lại có người. . . ." Lập tức theo thói quen trốn ra sau lưng ca ca. Chỉ thấy cạnh dòng suối nước có một thiếu nữ áo xanh đang cầm trong tay một cây chày gỗ dùng để giặt quần áo đứng lên. Tuy rằng thiếu nữ này chỉ mặc một bộ trang phục bằng vải xanh bình thường, nhưng dáng vẻ thật là thanh tú. Có điều lúc này trên hai gò má dính đầy nước, vẻ mặt rất giận dữ, cả giận nói: "Cái tên ôn kia, ăn no rửng mỡ ném lung tung thế à. . . . ." Lục Phong định giải thích, đã thấy Lục Vũ từ phía sau mình chui ra, cười hắc hắc nói."Ha ha, thì ra là Mai nhi tỷ tỷ, làm ta sợ giật cả mình, còn tưởng rằng là mụ la sát nào. ." Cô gái kia đúng là con út của Trần gia ở gần nhà bọn hắn, Trần Xảo Mai. Trần Xảo Mai lúc này cũng nhận ra hai anh em hắn, vẻ giận dữ trên mặt dần dần biến mất, nói: "Tiểu tử thúi, làm ta ướt hết cả người lại còn mắng ta là mụ la sát. Để rồi xem ta hôm nay làm sao trừng trị ngươi." Nói xong liền vung chày gỗ dùng để giặt quần áo trong tay lên, ra vẻ như muốn đánh. Lục Phong cũng cười nói, "Tiểu đệ của ta nghịch ngợm quá mất rồi, mong muội tử nhanh nhanh dạy bảo nó cho tốt dùm, thật sự ta cũng đã sớm đau đầu vì nó." Nói xong hắn nhẹ nhàng đẩy Lục Vũ về phía trước, Lục Vũ đứng không vững nên loạng choang bước lên mấy bước đã tới trước mặt Trần Xảo Mai. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang