[Dịch] Tiên Đạo Quỷ Đồ

Chương 9 : Bích Trần Linh Thiềm

Người đăng: men_co_doc

Vạn Lăng Sương đứng ở bên cạnh Vạn Linh Khuyết nghe thấy nàng nói chuyện không giữ mồm giữ miệng liền giơ cánh tay ngọc vỗ nhẹ lên đầu nàng rồi nói: "Nha đầu ngươi đừng có nói lung tung, ngươi mới Luyện Khí kỳ thì thăng một hai cấp có là gì, hai vị sư huynh của ngươi đều là Trúc Cơ kỳ, mà Trúc Cơ kỳ tiến giai đâu có dễ dàng như vậy, ngươi so sánh linh tinh gì thế?" Vạn Linh Khuyết nghe thấy đại sư tỷ nói mình so sánh linh tinh định mở miệng phản bác thì thấy Thừa Phong đạo trưởng đang trừng mắt nhìn mình, đành "Ực" một tiếng, đem lời muốn nói cùng với nước miếng nuốt vào trong bụng. Nàng thầm nghĩ:" Giờ Thừa Phong sư bá vẫn chưa nói sẽ không phạt mình mà mình còn chạy tới chê đồ đệ lão, không phải là mình muốn chết sao...? Không được, hôm nay tuyệt đối không thể nói, muốn nói cũng phải đợi vài ngày sau mới nói." Nghĩ thế nên nàng vội đưa cánh tay trắng thon như ngó sen lên che miệng, thể hiện sự quyết tâm. Mọi người thấy bộ dáng của nàng như vậy đúng là vừa buồn cười vừa đáng yêu cũng nhịn không được bật cười. Thừa Phong đạo trưởng cũng chỉ còn cách lắc đầu rồi quay người nói với Lục Phong: "Phong nhi, mau qua đây bái kiến đại sư huynh, nhị sư huynh của ngươi. . . ." Lục Phong gật đầu tiến lên trước một bước, khom người cúi đầu hành lễ với Vạn Hồng Đào, Vạn Kiếm Minh: "Lục Phong bái kiến đại sư huynh, nhị sư huynh. . . . ." Vạn Hồng Đào, Vạn Kiếm Minh đều là người khôn khéo lão luyện, khi nghe hắn tự xưng là "Lục Phong" thì trong lòng hai người đều khẽ giật mình, họ "Lục", chẳng lẽ đúng là sư phụ thu nhận đệ tử khác họ. Mặc dù hai người bọn hắn đều nghĩ như vậy nhưng không nói ra mặt mà chỉ lần lượt trả lời: "Phong sư đệ, không cần phải khách khí. . . ." "Tiểu sư đệ, đa lễ. . . ." Thừa Phong đạo trưởng vuốt chòm râu khẽ gật đầu nói với Lục Phong nói: "Vi sư thu nhận tất cả bốn đệ tử, trừ ngươi ra thì tam sư ca của ngươi đang bế quan tu luyện nên ngươi chưa gặp được, còn lại đều đã gặp. . ." "Tốt rồi, hôm nay vi sư còn phải chỉ dạy cho ngươi, chúng ta mau trở về Thanh Linh cư ." Nói xong Thừa Phong đạo trưởng quay người đi luôn. Lục Phong lập tức theo sát phía sau. Vạn Hồng Đào, Vạn Kiếm Minh cũng quay về phía Vạn Lăng Sương hơi ôm quyền nói, "Đại sư tỷ, bọn đệ cũng đi đây." Nói xong, thầy trò bốn người cùng nhau đi . . . . Linh Khuyết thấy Thừa Phong đạo trưởng rời đi thì trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn, đột nhiên lại nhớ tới con dế của mình bị sư bá mang đi thì vội la lên: "Sư bá, sư bá, Linh Khuyết đại nguyên soái của con. . . . ." Nhưng chỉ thấy bóng lưng bốn người dần dần đi xa, không ai trả lời nàng. . . . Bốn thầy trò hắn đi dọc lên theo một thang đá, một lúc sau bốn người đã đi tới phía sau núi. Chỉ thấy phía trước tòa biệt viện tinh xảo là một đình viện với một dòng suối chảy xuống vách núi. Nó được thiết kế rất đặc biệt với lối vào phía trước được xây dựng dựa vào núi, còn lối vào phía sau lại đâm sâu vào trong vách núi. Tòa đình viện này đúng là dựa theo thế núi mà xây thành. Tiến vào trong đình viện,Thừa Phong đạo trưởng căn dặn Vạn Hồng Đào, Vạn Kiếm Minh vài câu, hai người vâng dạ rồi mỗi người đi một ngả. Lục Phong đi theo Thừa Phong đạo trưởng đến chỗ cổng vòm bên trong nội viện. Ở phía sau cổng hình vòm này là một dãy hành lang rất dài, tường xung quanh hành lang chính là các vách núi khiến nó giống như một sơn động, đây đúng là một con đường đi sâu vào bên trong lòng núi. Đi vào cửa động không bao lâu, đột nhiên Lục Phong thấy trước mắt sáng lên, chỉ thấy ở phía cuối có ánh mặt trời ấm áp, cỏ cây xanh tốt. Lúc này hắn đi đến một chỗ rộng hơn mười trượng, một cái hang hình tròn ở sâu bên trong núi. Ngẩng đầu nhìn lên có thể thấy bầu trời màu xanh lam to như cái đấu treo trên đỉnh núi, một màu lam trong suốt như thấu kính nhưng quá xa nên không thể với tới, khiến cho người ta nảy sinh cảm giác giống như ếch ngồi đáy giếng. Mà dưới vách núi là một đầm nước sâu thăm thẳm, mặt đầm trong như gương, nước trong xanh, được ánh sáng chung quanh chiếu vào khiến nó như mộng như ảo. Lục Phong chỉ cảm thấy đứng ở chỗ này, ánh sáng mờ nhạt chiếu lên mặt, tâm tĩnh như nước, toàn thân thư thái thoái mái nói không nên lời thì không khỏi thích thú. Thừa Phong đạo trưởng thấy hắn xuất thần thì mỉm cười nói: "Chỗ này là Thanh Linh cư, Thiên Huyền nhai. Từ thượng cổ đến nay đây là nơi nhật nguyệt tinh hoa, thiên địa linh khí tụ tập, tổ tiên của Vạn gia ta là Vạn Lê Chân Nhân đúng là phúc trạch thâm hậu nên mới phát hiện ra bảo địa thế này. Sau này ngươi sẽ tu luyện Thiên đạo ở đây với vi sư, với linh căn và tư chất của ngươi nhất định sẽ làm chơi ăn thật. . . . ." Sau khi nói xong, lão tươi cười vuốt chòm râu gật gù. Lục Phong nghe Thừa Phong đạo trưởng nói sẽ để cho mình ở nơi thanh tú này tu luyện cùng với lão, hắn cũng chưa từng thấy có đệ tử khác ở đây, có thể thấy Thừa Phong đạo trưởng rất coi trọng và kỳ vọng hắn. Hắn cảm kích từ đáy lòng nói: "Tiên sư nhiều lần có ơn lớn đối với đệ tử, đệ tử không biết làm thế nào mới có thể báo đáp được..." Thừa Phong đạo trưởng cười ha ha nói: "Chúng ta là người tu đạo, với những ân nghĩa kiểu này, chỉ cần ngươi chuyên tâm tu hành, có thể vì Vạn gia ta mà ra sức, không uổng công ta cũng coi như ngươi báo đáp vi sư." Lão ngừng lại một chút rồi nói: "Sau này ngươi cũng đừng kêu ta là tiên sư nữa, sư phụ thì kêu là sư phụ, cứ tiên sư với tiên siếc làm cho người nghe đau hết cả đầu... ." Lục Phong lập tức cung kính nói: "Vâng, lời của sư tôn đồ nhi nhất định ghi nhớ, sau này sẽ chuyên tâm tu luyện để không uổng công sư tôn dạy bảo." Thừa Phong đạo trưởng mỉm cười gật đầu rồi thò tay vào trong ngực lấy ra một quyển sách có bìa màu vàng. Lão vung tay áo lên một cái thì quyển sách kia liền từ từ bay về phía Lục Phong. Lục Phong cung kính đưa hai tay tiếp nhận. Mắt hắn nhìn vào quyển sách sách kia, chỉ thấy bìa sách màu vàng được làm bằng da, trên đó có viết mấy chữ to "Huyền Linh Luyện Khí Kinh". Hắn cảm thấy hiếu kỳ liền từ từ mở quyển sách ra đọc sơ qua. Tuy nhiên hắn cùng đệ đệ khi xưa sống trong núi chưa từng được đi học, những chữ có thể nhận biết đều do mẫu thân trước khi qua đời chỉ dạy, thế nên bây giờ khi hắn nhìn thấy chữ trong quyển sách kia sâu sắc khó hiểu thì hai hàng mày kiếm không khỏi nhíu lại. . . . Thừa Phong đạo trưởng thấy vẻ mặt của hắn thì đã đoán ra tám chín phần mười là do hắn không được học hành đầy đủ nên không hiểu sách viết gì, chính vì thế lão chỉ mỉm cười lắc đầu. Quyển "Huyền Linh Luyện Khí Kinh" này chính là hướng dẫn tu luyện những pháp thuật cơ bản. Áp dụng đến tận cùng chân lý của đạo gia tu chân, lấy sự chuyển biến âm dương của vạn vật, dùng thanh - trọc, động - tĩnh (các cặp tương phản âm dương) mà cuối cùng là sinh ra vạn vật, đó chính là Thiên đạo. Người tu luyện một khi đã hiểu được pháp môn (phương pháp) trong đó thì có thể hô phong hoán vũ, thoát thai hoán cốt, bước vào tiên đồ. Cho nên một thiếu niên ở sơn thôn như Lục Phong không hiểu cũng là chuyện bình thường. Thừa Phong đạo trưởng trước tiên liền đem kinh mạch trong cơ thể cùng với cách vận hành tinh khí chỉ dạy sơ qua cho hắn, lại đem phương pháp tu luyện trong "Huyền Linh Luyện Khí Kinh " như cái gì gọi là thổ nạp, tâm trai, tọa vong, duyên đốc, đạo dẫn, thính tức, chủng tức, thủ tịnh, tồn tưởng, thủ nhất, tích cốc, vân vân..., giải thích cặn kẽ từng từ từng chữ với hắn, giúp hắn hiểu rõ hơn. Cuối cùng lão truyền cho hắn pháp môn tu luyện tầng thứ nhất của "Huyền Linh Luyện Khí Kinh", đồng thời giảng giải sơ qua công dụng của mấy tầng tiếp theo. Công pháp của Huyền Linh Luyện Khí Kinh được chia làm chín tầng, trong đó tầng thứ nhất của công pháp chủ yếu là tu luyện cách thổ nạp làm sao để có thể đem linh khí trong thiên địa vạn vật biến thành của bản thân mà không tiêu tán đi. Tầng thứ hai của công pháp là dạy cách làm thế nào đem linh khí tụ tập trong cơ thể vận hành theo kinh mạch, có thể tùy ý khống chế linh lực tụ tán ở tất cả đại huyệt trong cơ thể. Còn tầng thứ ba, tầng thứ tư lại chỉ dạy người ta tu luyện thế nào để có thể vận dụng linh khí trong cơ thể cách không điều khiển vật bay lên trên không. Về phần tầng thứ năm đến tầng thứ tám ngoại trừ giảng giải phương pháp vận dụng nhiều loại pháp thuật như thuật diễm hỏa, thuật độn thổ, một chút bên ngoài của thuật biến nước thành băng, còn đề cập đến phương pháp luyện chế hai loại đan dược phụ trợ. Dùng những đan dược này chẳng những giúp cho việc tu luyện nhanh hơn mà còn giúp gia tăng độ tinh thuần của linh lực trong cơ thể . Khi người tu luyện công pháp này đến tầng thứ tám đại viên mãn thì linh lực trong cơ thể đã trở nên vô cùng tinh thuần thâm hậu, mà tầng thứ chín của công pháp lại giúp cho người tu luyện đem linh lực tinh thuần đang tản mát ở tứ chi bách hài (1 ) tiến hành ngưng kết. Một khi đem lượng linh lực tinh thuần này ngưng kết thành công, cho dù người tu luyện không thu nạp được linh khí ở ngoại giới thì linh lực bản thân cũng sẽ không ngừng sinh sôi, không ngừng tuần hoàn. Kỳ kinh bát mạch, tứ chi bách hài của người tu luyện cũng sẽ được nguồn linh lực tinh thuần này không ngừng bồi dưỡng, khiến cho thọ nguyên tăng mạnh, đạt đến hơn một trăm năm mươi tuổi. Lúc này người tu luyện được coi là tiến vào cảnh giới "Trúc Cơ kỳ". Trong Tu Chân giới, khi người tu luyện từ tầng một đến tầng chín của Huyền Linh Luyện Khí Kinh thì gọi chung là "Luyện Khí kỳ". Tuy nhiên khi mà ngưng kết linh lực thành công thì được gọi là "Trúc Cơ kỳ." Ví dụ như một gia tộc tu chân giống Vạn gia, đệ tử khổ tu có khoảng bốn mươi năm mươi người, nhưng đại đa số đều là cảnh giới Luyện Khí kỳ. Chân chính tu luyện thành chín tầng công pháp cùng với Trúc Cơ thành công, trong đám đệ tử đời thứ hai chỉ có ba đệ tử đích truyền củaThừa Phong đạo trưởng với bốn đệ tử do chưởng tông Vạn Thừa Thánh thu nhận và cộng thêm đại sư tỷ Vạn Lăng Sương tám người mà thôi... Hai thầy trò người giảng người nghe không để ý đến thời gian đang trôi qua cực nhanh. Đến khi Thừa Phong đạo trưởng giảng xong thì đã là giờ Tuất, mặt trời cũng đã lặn ở phía tây . Thừa Phong đạo trưởng thấy sắc trời không còn sớm liền nói với Lục Phong: "Được rồi, hôm nay dừng ở đây. Tạm thời ngươi qua ngoại đường dùng qua cơm tối, sau này động phủ ở tầng năm Thiên Huyền nhai sẽ là chỗ ngươi tu luyện." Lục Phong lập tức tiến lên vái một vái rồi nói: "Vâng, sư tôn. . . ." Mặc dù hắn trả lời vậy nhưng lại không biết động phủ ở tầng thứ năm rốt cục là ở nơi nào. Hắn định mở miệng hỏi thì thấy Thừa Phong đạo trưởng một tay bấm quyết rồi nhìn xuống dưới đầm nước sâu thăm thẳm kia, trong miệng lại lẩm bẩm. Một lát sau, mặt đầm trong như gương kia đang yên ả bỗng nổi sóng dữ dội, nước dưới đáy đầm chảy xiết tạo thành một cái vòng xoáy nước khổng lồ."'Ầm...Rào rào'" tiếng phá nước vang lên, chỉ thấy một bóng đen khoảng nửa trượng từ trong nước nhảy ra, rơi xuống đánh "rầm" một cái trước mặt bọn hắn, bọt nước trong suốt văng khắp nơi. Lục Phong giật mình lùi lại mấy bước mới hoàn hồn lại nhìn kỹ, thì ra cái bóng đen rơi vừa rơi đánh "rầm" một cái xuống trước mặt bọn hắn là một con cóc rất lớn cao bằng người. Con cóc lớn này khắp người sần sùi, trên cơ thể màu xanh biếc là tầng tầng lớp lớp da nhăn nhúm, có điều trên lưng lại lốm đốm những chấm đỏ, thoạt nhìn trông nó giống như một tảng thịt lớn màu xanh biếc vậy. Lúc này, hai mắt con cóc lớn kia đang nửa nhắm nửa mở, lười biếng nhúc nhích vài cái, miệng rộng mở ra giống như ngáp một cái, sau đó nó đem chi sau duỗi ra, rõ rằng nó đang duỗi lưng giống như con người... . . Lục Phong thấy vậy thì kinh ngạc không thôi. Hắn lại thấy Thừa Phong đạo trưởng nhìn về phía mình rồi từ từ nói ra: "Với phàm thai trọc thể (2) như ngươi bây giờ, những thứ khác chưa nói, ngay như vách đá dựng đứng phía trước cũng đã đủ phiền phức rồi, con Bích Trần Linh Thiềm này sẽ giao cho ngươi... ." Lục Phong đang suy nghĩ xem dụng ý của sư phụ là gì khi giao con cóc lớn kia cho mình thì thình lình nghe thấy bên cạnh vang lên hai tiếng ếch kêu "Ộp, Ộp" rất khó nghe, không khỏi nhìn về phía đó. Chỉ thấy đại gia hỏa kia từ từ xoay người, quay lưng về phía mình, cũng chẳng thèm nhìn mình một cái, rõ ràng nó rất xem thường mình. Thừa Phong đạo trưởng vuốt chòm râu nhìn con linh thiềm kia khẽ cười nói: "Ngươi không muốn đi theo cho hắn, như vậy cũng được. Lão đạo vốn có ý định là chờ khi hắn Trúc Cơ thành công sẽ giải trừ khế ước cho ngươi, xem ra đành phải làm theo khế ước để cho ngươi tiếp tục trông giữ Thiên Huyền nhai này năm trăm năm nữa... ." Chỉ thấy lúc này con cự thiềm kia nhảy lên, trong miệng liền kêu lên " Ôp, ộp ộp" ba tiếng, sau đó nhảy đến trước mặt Lục Phong rồi nằm phục xuống mặt đất. Thừa Phong đạo trưởng vuốt chòm râu, gật đầu mỉm cười nói: "Ha ha, nó hiện tại đồng ý đi theo ngươi, lát nữa nó sẽ đưa ngươi về động phủ. . . . ." Lục Phong tận mắt nhìn thấy con cự thiềm này thông hiểu tiếng người như vậy, đoán rằng nó tuyệt đối không phải phàm vật tầm thường. Hắn lập tức cúi người hành lễ nói: "Đa tạ sư tôn... ." Thừa Phong đạo trưởng mỉm cười gật đầu, ngay sau đó tay áo vung lên, thanh ảnh chợt lóe lên đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Chỗ này hiện giờ chỉ còn lại có một người một cóc, Lục Phong quay đầu nhìn về phía con cự thiềm rồi hỏi: "Ngươi có biết động phủ trên tầng năm ở chỗ nào không?" Chỉ thấy con cự thiềm kia hờ hững không để ý tới, hắn dừng một chút rồi hỏi lại lần nữa: "Linh thiềm, ngươi có biết động phủ trên tầng năm ở chỗ nào không?" Con cự thiềm kia vẫn thờ ơ như cũ. Trong lòng Lục Phong rất tức giận, con súc sinh này đúng là khó bảo, vừa rồi có sư phụ ở đây thì ngoan ngoãn, bây giờ sư phụ vừa đi liền làm ra bộ dạng này, hắn liền nói với nó: "Được rồi, ngươi đã không muốn theo ta, ta sẽ bẩm lại sư phụ cho ngươi quay về là được..." Chỉ thấy con cự thiềm kia đột nhiên kêu "Ộp, ộp" hai tiếng, sau đó mắt nó liền nháy nháy mấy cái. Lục Phong thấy nó quả nhiên nghe hiểu được lời mình nói thì trong lòng vui vẻ nói: "Ngươi có thể đưa ta đến đó không?" Con cự thiềm kia "Ộp" một tiếng rồi cúi người xuống, Lục Phong hiểu ý lập tức leo lên trên người nó. Chỉ nghe thấy một tiếng "Phốc" lớn vang lên, Lục Phong cảm thấy bên tai tiếng gió cứ vù vù. Con cự thiềm kia lại nhảy lên một cái, mang theo hắn bay lên trời, nhằm thẳng một chỗ nhô ra trên vách núi mà bay đến. Lúc tiếng gió ngừng lại cũng là lúc hắn tới chỗ nhô ra trên vách núi. Lúc này hắn mới để ý đến bên trong chỗ nhô lên vách núi này, đó là một sơn động rộng lớn. Hắn từ trên cự thiềm leo xuống rồi đi vào trong sơn động, chỉ thấy trong động rộng khoảng năm sáu trượng, còn có đủ mọi thứ như ghế đá, bàn đá, giường đá. Không biết những thứ này do thiên nhiên tạo ra hay do con người làm nên.... Hắn cứ tấm tắc kêu kỳ lạ. Hắn ở trong động quan sát khắp mọi nơi thật kĩ, đột nhiên trong bụng phát ra mấy tiếng"Ọc ọc..." , lúc này hắn mới nhớ ra là hôm nay mình vẫn chưa ăn cơm. Hắn liền đi ra khỏi động leo lên người con cự thiềm kia rồi bay xuống núi, đến tiền viện tìm đồ ăn 'chăm sóc' cho cái dạ dày của mình... . Sau hôm đó, Lục Phong dựa theo công pháp tầng thứ nhất do Thừa Phong đạo trưởng chỉ dạy, tĩnh tọa minh tưởng (3), luyện khí thổ nạp. Nhưng trong mấy ngày đầu lại làm cho hắn cảm thấy đau đầu. Cái luyện khí thổ nạp kia coi như bỏ qua, chỉ cần dựa theo khẩu quyết, lúc hô hấp đem cái gọi là linh khí kia hút vào trong bụng rồi theo các loại kinh mạch vận hành mấy vòng. Nhưng tĩnh tọa minh tưởng lại làm cho hắn đau đầu, chẳng những phải minh tưởng, trong thân thể lại có nhiều yếu huyệt, còn phải ngồi hai chân xếp bằng, mỗi lần như vậy không thể ít hơn năm canh giờ. Cho dù hắn từ nhỏ đến lớn được rèn luyện trong núi, thân thể cũng không tệ nhưng trong hai ngày đầu cứ ngồi xuống tĩnh tọa minh tưởng là lại khiến cho chân, xương sống, thắt lưng hắn tê buốt nhức mỏi, khổ không thể tả. Mà cứ đến lúc này thì con cự thiềm kia ở trong này cùng hắn lại vung chi sau đạp đạp mấy cái, giống như là bắt chước động tác duỗi chân khi bị mỏi, làm cho Lục Phong thấy chán nản không thôi. Tới ngày thứ tư, ngày thứ năm thì cái cảm giác nhức mỏi có chuyển biến tốt hơn một chút, đến ngày thứ bảy rốt cục cũng thích ứng... Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang