[Dịch] Tiên Đạo Quỷ Đồ

Chương 8 : Huyễn Miểu nham

Người đăng: men_co_doc

"Nha đầu này lại trêu chọc người, thật chẳng giống đại sư tỷ gì cả. . . . ."Thừa Phong đạo trưởng lắc đầu, chậm rãi đi đến bên cạnh Lục Phong nói: "Chỗ này là do tông môn ta bố trí cấm chế biến hóa kỳ ảo mà ra nhằm phòng ngừa người thế tục quấy nhiễu nơi này, vực sâu vạn trượng kia cũng không phải là thật . . . . ." Thừa Phong đạo trưởng nói xong liền đi đến sát bên cạnh Lục Phong, khi đi về phía trước khoảng hai trượng thì xung quanh thân lão nổi lên từng mảnh như sóng nước đang rung động. Một lát sau, cả người liền chui vào trong đó rồi biến mất. Lục Phong cảm thấy vô cùng kỳ quái, nghĩ thầm:"Chẳng lẽ ở đây lại có một con đường mà không thể nhìn thấy à, nhưng đã không nhìn thấy thì làm thế nào để đi qua đây. . . . " "Ha ha. . . . Phong sư đệ, cần ta giúp đỡ không?" Vạn Lăng Sương ở một bên cười hì hì nói với Lục Phong. Lục Phong liên tục bị nàng trêu chọc nên trong lòng có ác cảm đối với nàng, vì thế làm sao hắn chịu để cho nàng giúp đỡ cơ chứ. "Không cần đại sư tỷ bận tâm. . . ." Nói xong đứng thẳng người, chân từ từ thăm dò rồi tiến về phía trước. Chỉ thấy dưới chân hắn không có vật gì ngoài cái vực sâu ngàn trượng thăm thẳm đáng sợ kia. Gió núi thổi qua khiến cho mắt hắn hoa lên. Vạn Lăng Sương thấy hắn cố chấp như vậy thì hừ nhẹ một tiếng, khóe miệng mỉm cười rồi lướt qua người hắn, cũng giống như Thừa Phong đạo trưởng, thân ảnh vừa rung nhẹ một cái rồi cũng biến mất trong hư không . Lục Phong thấy hai người đều đi thẳng qua không có vấn đề gì thì nghĩ con đường này chắc là đường thẳng. Hắn liền theo bước chân vừa rồi của Lăng Sương mà từ từ đi tới, quả nhiên đi đến chỗ mà hai người kia biến mất mà không gặp chuyện gì. hắn do dự một chút rồi cũng đi vào. Chỉ thấy cảnh sắc xung quanh bập bềnh giống như sóng nước. Cảnh sắc mơ hồ vặn vẹo một lúc, vách núi dựng đứng kia đã không thấy đâu còn bản thân hắn lại ở bên trong một vùng sơn dã rộng lớn. Lục Phong vừa đến chỗ này đã cảm thấy những luồng không khí tươi mát phả vào mặt khiến cho tinh thần vô cùng sảng khoái dễ chịu, không khỏi nhìn về phía trước. Chỉ thấy ở đây khắp nơi đều là kỳ hoa dị thảo cùng kỳ thạch với hình dáng lởm chởm, vài gốc cây tùng cực lớn xanh tốt từ dưới đất đâm thẳng lên trời, ở giữa có một con suối nhỏ uốn lượn chảy quanh một tảng đá to, nước chảy lăn tăn, theo độ dốc của thế núi mà chảy, khi thì nhanh khi thì từ từ uyển chuyển. Cảnh sắc giống như trong tranh vẽ. Thừa Phong đạo trưởng, Vạn Lăng Sương đang đứng ở phía trước cách đó không xa, trong lòng Lục Phong mặc dù rất kinh ngạc nhưng ngay lập tức bước nhanh về phía họ. Đột nhiên một thanh âm vang lên sang sảng: "Thừa Phong sư bá, đại sư tỷ, hai người đã về rồi." Cùng với thanh âm này, dưới tàng cây tùng cổ thụ gần đấy có một đại hán bận áo bào xanh đi ra, thân như tháp sắt, da như cổ đồng, hai mắt rất nhỏ nhưng lại có hai hàng lông mày dày đậm vắt ngang. Đại hán kia tiến lên vài bước, khom mình hành lễ với Thừa Phong đạo trưởng, thanh âm ồm ồm lại vang lên: "Đệ tử Vạn Hồng Lôi, bái kiến Thừa Phong sư bá." Lúc Lục Phong nghe thấy hắn nói thì bên tai chỉ vang lên tiếng ông ông, nghĩ thầm giọng của đại hán này đúng là lớn thật, rất hợp với tên của hắn, vang như sấm. Thừa Phong đạo trưởng đánh giá Vạn Hồng Lôi từ trên xuống dưới vài lượt rồi mới gật đầu mỉm cười nói: "Hồng Lôi, tu vi lại tăng một tầng, không tệ, xem ra hai năm qua ngươi cũng nỗ lực không ít. . . ." Hán tử kêu là Vạn Hồng Lôi kia nghe thấy Thừa Phong đạo trưởng khen hắn thì rất cao hứng, cười to nói: "Ha ha, đệ tử vừa mới tiến giai không lâu, toàn bộ đều nhờ sư phụ, các sư bá hàng ngày dạy bảo", Lúc này, Vạn Lăng Sương ở bên cạnh nhíu đôi mi thanh tú hơi lườm nói: "Lạ nhỉ, hôm nay sao lại đến phiên ngươi canh ở đây, hôm trước lúc ta xuống núi không phải ngươi đã trông giữ rồi sao?" Vạn Hồng Lôi cười ngây ngô, trong miệng tuy có mấp máy nhưng không thấy hắn trả lời, hiển nhiên là không muốn nói ra sự thật. Vạn Lăng Sương than nhẹ một tiếng nói: "Ngươi không nói ta cũng biết, chắc chắn lại là con nha đầu Linh Khuyết kia kêu ngươi giúp nó chứ gì?" Thừa Phong đạo trưởng lắc đầu, nói: "Nha đầu Linh Khuyết này càng ngày càng không ra gì. Lần này lão đạo trở về phải trừng trị nó một trận. . ."Lão nói xong lại quay đầu nhìn Lục Phong nói: "Đến đây, ngươi mau tới bái kiến Hồng Lôi sư huynh." Lục Phong thấy Thừa Phong đạo trưởng gọi mình lập tức "Dạ" tiếng rồi đi đến trước mặt Vạn Hồng Lôi hành lễ : "Lục Phong bái kiến Hồng Lôi sư huynh. . . ." Vạn Hồng Lôi là một người thẳng tính, vừa thấy Lục Phong hành lễ với mình thì trong lòng cũng rất cao hứng, cười ầm ĩ nói: "Ha ha, ha. . . . Vạn mỗ lại thêm sư đệ tốt." Lục Phong chỉ cảm thấy tiếng cười của hắn giống như sấm nổ bên tai, làm cho đầu óc choáng váng một lúc. Vạn Lăng Sương cau mày nói: "Ngươi không thể nhỏ giọng một chút sao, thanh âm của ngươi hiện giờ càng lúc càng lớn rồi. . . ." Lúc này Thừa Phong đạo trưởng ở bên cạnh nói: "Tốt rồi, chúng ta phải đi rồi, Hồng Lôi hôm nay ngươi canh giữ đây thì không cần đi theo." Hồng Lôi "Vâng" một tiếng, thân hình mờ nhạt dần rồi biến mất trong rừng tùng rậm rạp. . . Một lát sau, ba người đã đi qua khu rừng tùng này, chỉ thấy phía trước có một ngôi nhà mái ngói rất to hiện ra. Bên cạnh con đường nhỏ ngoài núi có một tấm bia đá lớn, có thể lờ mờ thấy được mấy chữ to "Huyễn Miểu Nhai" màu đen! Ba người theo con đường nhỏ đi về phía ngôi nhà ngói kia. Bỗng nhiên, cùng với tiếng gió mơ hồ truyền đến những tiếng hoan hô vui đùa. "Ài ~ nha đầu kia lại đang làm chuyện vớ vẩn gì thế . . . ." Thừa Phong đạo trưởng nhìn về phía trước thở dài một cái. Vạn Lăng Sương nhíu mày nói: "Cái con nha đầu chuyên gây chuyện này còn có thể hi vọng nó làm được chuyện gì tốt sao?" Lục Phong nghe thấy hai người nói chuyện cũng nhìn theo ánh mắt của bọn họ nhưng chỉ có thể nhìn thấy ngôi nhà ngói to lớn kia cùng với mấy cây hạnh ở đằng sau, còn lại không thấy gì khác. Lục Phong đang nghi ngờ thì bất thình lình nghe thấy một tiếng cười cực kỳ dễ thương từ xa xa vọng đến. Hắn lại ngẩng đầu lên nhìn nhưng vẫn giống như trước chẳng nhìn thấy một người nào cả. . . . Theo con đường nhỏ đi thêm một lúc, bây giờ Lục Phong mới nhìn thấy lờ mờ ở đằng sau cây hạnh cực lớn kia có khoảng bảy, tám gã tuổi tác bất đồng đang quây lại thành một vòng tròn xem cái gì đó rồi la hét ầm ĩ . "Linh Khuyết nguyên soái, thật là lợi hại . . . . Cố gắng lên!" "Trạch Côn đại tướng, làm sao vậy, đừng nhát gan như thế chứ, ha ha. . . ." "Nhanh, cố chút nữa, hắn chịu không nổi rồi. . . ." . . . Tiềng tranh cãi, ồn ào vang cả một góc, dường như là từ chỗ kia truyền đến. Lục Phong cảm thấy rất kỳ lạ thầm nghĩ: "Sao ở đây lại có tướng quân với nguyên soái gì đó. . . ." . Nhưng đúng lúc này, không biết người nào trong đám người kia phát hiện ra bọn hắn liền hô to một tiếng: "Sư bá đến. . ." Lập tức đám người kia sợ quá loạn cả lên, một lát sau đã giải tán hết chỉ còn lại một người mặc áo tím đang bò trên đất, lao sang trái nhảy qua phải, bộ dáng rất là đáng yêu. . . Chợt nghe thấy âm thanh như chim hoàng oanh, nhõng nhẽo cười nói: "Hì hì, Linh Khuyết nguyên soái, thiếu chút nữa đã để cho ngươi chạy mất. . ."Nói xong, thân ảnh áo tím kia liền lao vào bên trong rừng cây. Vạn Lăng Sương lại cười nói: "Linh Khuyết nguyên soái ngươi dù có chạy cũng không thoát được đâu. Mau ra đây bái kiến Thừa Phong thúc thúc. " Nghe thấy thanh âm này, thân ảnh áo tím kia vội dừng lại, tính toán một chút rồi bất đắc dĩ hướng bên này từ từ đi tới. Đi ra từ trong khu rừng cây hạnh kia là một thiếu nữ mặc áo tím. Chỉ thấy thiếu nữ này thuỳ mị thướt tha, da thịt như tuyết, hai hàng lông mày nhỏ nhắn cùng với đôi mắt trong veo lộ ra linh khí, lúc này hai tay để ra sau lưng, rõ ràng là đang giấu diếm cái gì đó. Thừa Phong đạo trưởng nghiêm mặt nói: "Lại gây ra những chuyện nhảm nhí thế này. . . đúng là quá rãnh rỗi rồi mà!" Lão vừa nói xong liền phất tay áo một cái, từ trong tay áo lão một luồng kình phong trông giống như một con trường xà to bằng cái chén ăn cơm đánh thẳng về phía thiếu nữ áo tím kia, trên đường đi nó cuốn hết lá rụng và bụi bẩn xung quanh, tạo nên những tiếng "Loạt xoạt" giống như tiếng gào thét . Thiếu nữ kia chỉ cảm thấy mặt bị kình phong quét qua làm cho đau rát, muốn tránh cũng không kịp, lập tức bị luồng kình phong giống như trường xà thổi cho lảo đảo đứng cũng không vững, mặt mũi tái nhợt, "Ái da" một tiếng ngã xuống đất. Luồng kình phong trông như con trường xà quấn quanh cô gái kia một vòng rồi từ từ bay về phía Thừa Phong đạo trưởng. Tuy nhiên lúc nó này lại hóa thành một cơn gió nhẹ nhu hòa, chẳng còn chút khí thế cuồng bạo nào như vừa nãy. . . . . Trận gió vừa thổi qua thì trong tay Thừa Phong đạo trưởng xuất hiện một cái giỏ trúc tinh xảo, nhìn kĩ thì thấy bên trong có một con dế to bằng quả trứng gà. Lục Phong từ nhỏ đến lớn đều ở trong núi nhưng cũng chưa bao giờ nhìn thấy con dế nào to như vậy nên thấy rất kỳ lạ. Thừa Phong đạo trưởng nhìn thấy con dế kia lại càng thêm tức giận, lão nổi giận quát: "Tốt, ngươi lại còn không tiếc, đem 【 Luyện Thể hoàn 】cho loại súc sinh này ăn." Cô gái kia thấy con dế bị Thừa Phong đạo trưởng thu mất thì trong lòng cuống cả lên, lại nghe thấy Thừa Phong đạo trưởng quát mắng nên nàng cũng không dám đứng dậy, rụt rụt chân ngồi thẳng người rồi nói: "Thừa Phong thúc thúc, Linh Khuyết biết sai rồi, lần sau sẽ không dám. . ." "Thúc thúc tốt, người tha cho chất nữ lần này nha?" Tiếng nàng trong trẻo mềm mại dễ nghe, lại làm ra bộ dáng đáng thương, thật khiến cho người ta mềm lòng. Thừa Phong đạo trưởng hừ lạnh một tiếng rồi nói, "Ngươi bày ra cái bộ dáng đáng thương này là để gạt ai hả ?" Tuy vậy nhưng giọng lão cũng đã hòa hoãn hơn. Thiếu nữ tự xưng là Linh Khuyết kia thấy chiêu giả vờ đáng thương của mình quả nhiên có hiệu quả thì hai con ngươi sáng lên, ngay lập tức đứng dậy đi đến trước mặt Thừa Phong đạo trưởng . Nàng khẽ nắm lấy ống tay áo của Thừa Phong đạo trưởng, vừa lay nhẹ ống tay áo vừa tỏ ra vô cùng tội nghiệp mà nói: "Thừa Phong thúc thúc, hai năm rồi không gặp, người vừa thấy mặt liền la mắng Linh Khuyết. Đáng thương, tội nghiệp cho chất nữ hàng ngày vẫn nhớ đến người!" Nói đến đây thì nghẹn ngào khóc toáng lên. Thừa Phong đạo trưởng thấy vậy trong lòng cũng nóng lên, mặc dù biết rõ là nàng cố ý giả vờ nhưng thấy cái bộ dáng đáng yêu của nàng cũng không nhẫn tâm phạt nặng . Lão thở dài một tiếng, kéo lại ống tay áo bị nàng nắm rồi không để ý gì đến nàng ta nữa. Đúng lúc này, chỉ thấy từ con đường núi có hai gã thanh niên đi đến, khi đến trước mặt Thừa Phong đạo trưởng liền lần lượt cung kính hành lễ nói: "Đệ tử Vạn Hồng Đào, bái kiến sư tôn." "Đệ tử Vạn Kiếm Minh, bái kiến sư tôn." Chỉ thấy thanh niên gọi là Vạn Hồng Đào kia lưng hùm vai gấu, thân hình to lớn, đặc biệt dưới đôi lông mày thô rậm kia là đôi mắt sáng quắc khiến cho người khác không dám nhìn thẳng. Thanh niên ở bên cạnh hắn gọi là Vạn Kiếm Minh có khuôn mặt thanh tú giống như một thư sinh, nhưng thanh trường kiếm màu tím đeo sau lưng lại làm hắn tăng thêm ba phần khí khái hào hùng. Thừa Phong đạo trưởng đưa mắt nhìn hai người một chút rồi nói: "Hai người các ngươi trong hai năm qua đúng là không có xao nhãng việc tu luyện, tu vi quả nhiên tinh thuần thâm hậu thêm không ít." Ánh mắt của lão nhìn về phía Vạn Kiếm Minh, ngừng lại một chút rồi chậm rãi gật đầu nói:"Kiếm Minh, cảnh giới Trúc Cơ sơ kỳ ngươi đã tu luyện đến đại viên mãn, sang đầu năm sau ngươi có thể thử đột phá lên cảnh giới trung kỳ cảnh. . . . ." Vạn Kiếm Minh lập tức trả lời:"Đều là nhờ ơn sư tôn dốc lòng dạy bảo. . . ." Hắn nói xong lại vái một cái. Vạn Hồng Đào thì ngây ra, hắn vốn là đại đệ tử của Thừa Phong đạo trưởng, vai vế trong gia tộc cũng gần với đại sư tỷ Vạn Lăng Sương. Mà cái tên Vạn Kiếm Minh kia vốn là thế hệ con cháu của Vạn Hồng Đào, chỉ vì tu thành Trúc Cơ sơ kỳ nên được Thừa Phong đạo trưởng thu làm đệ tử. Bây giờ Vạn Hồng Đào lại nghe thấy Thừa Phong đạo trưởng nói Vạn Kiếm Minh chẳng bao lâu nữa có thể trùng kích Trúc Cơ trung kỳ, chính điều này đã làm cho hắn giật mình. Vạn Linh Khuyết ở một bên thấy Thừa Phong thúc thúc khen ngợi hai tên đồ đệ của lão còn mình lại bị mắng cho một trận, trong lòng không thoải mái liền chu cái miệng nhỏ nhắn nói: "Hừ ~ có gì đặc biệt lắm đâu, trong hai năm qua ta còn tiến giai hai cấp đây này." Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang