[Dịch] Tiên Đạo Quỷ Đồ

Chương 7 : Thôn Vân phong

Người đăng: men_co_doc

Lại nói hai huynh đệ Lục Phong, Lục Vũ. . . . . , tên thanh niên áo vàng được lệnh tiếp đãi hai huynh đệ mặc dù trong lòng xem bọn hắn không ra gì, nhưng tốt xấu gì cũng do đích thân sư thúc tổ phân phó nên đành phải ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng không thể nào cười nổi. Cái tên ca ca coi như bỏ qua bởi đó là một người trầm ổn, nhưng cái tên đệ đệ kia quả thực đã làm cho hắn đau đầu không dứt. Gã cứ liên tục không ngừng hỏi han, hết hỏi cái này lại hỏi cái kia, lại còn đông thì gõ gõ, tây thì sờ sờ loạn cả phòng, rồi lại còn không cẩn thận làm đổ bình hoa khiến nước văng ra tung tóe ướt hết cả người hắn, trong lòng hắn đã nhiều lần thầm chửi toáng lên nhưng ngoài mặt cũng không dám tỏ ra thiếu lễ nghĩa. Hắn rất vất vả mới chờ đến lúc hai tên kia mệt mỏi rồi dẫn bọn chúng vào phòng nghỉ ở hậu viện. Trong lòng hắn thầm nghĩ: "Hai cái tên xui xẻo này tốt nhất sáng sớm ngày mai cút ngay dùm. Mẹ nó chứ, nếu như lại bắt ta tới phục vụ bọn chúng thì lão tử thà cáo ốm cũng phải tránh hai cái tên ôn thần này." Sáng sớm hôm sau, khi Lục Vũ vẫn còn nằm ở trên giường ngáy khò khò thì Lục Phong đã ăn mặc chỉnh tề rời khỏi giường. Khi ở nhà hắn có thói quen dậy sớm làm chút việc lặt vặt, mặc dù đến chỗ này trong lòng hắn biết không có việc gì để làm nhưng cứ đến giờ là lại tỉnh giấc, có làm thế nào cũng không ngủ tiếp được. Hắn nằm ở trên giường cũng không có cách nào ngủ tiếp được mà ngược lại còn cảm thấy không thoải mái, đành bò dậy định làm một việc gì đó. Hắn định quét dọn lại phòng một lượt nhưng tìm khắp cả phòng mấy lần cũng không tìm thấy cái chổi, nghĩ rằng ngoài sân chắc sẽ có nên bước ra cửa đi vào sân. Vừa bước vào sân hắn đã thấy trong sân có một nữ tử mặc áo màu xanh lục đứng đó một mình thưởng thức hoa cúc trong nội viện. Hắn đang định lách qua cô nàng kia đến chỗ khác tìm chổi thì phía sau lưng chợt vang lên một giọng nói thanh thúy dễ nghe: "Ngươi gọi là Lục Phong đúng không?" Lục Phong sững sờ, ở đây ngoại trừ Thừa Phong đạo trưởng sao lại còn có người biết tên mình? Quay đầu nhìn về hướng phát ra thanh âm kia, chỉ thấy một cô nương có dung mạo xinh đẹp mang theo khí chất thanh nhã duyên dáng yêu kiều đứng đối diện. Lục Phong hơi chần chờ rồi nhớ ra nàng ta chính là cô nương mà mình gặp hôm qua, là người mà Thừa Phong đạo trưởng gọi là chất nữ Lăng Sương. "Vâng, ta chính là Lục Phong, không biết cô nương tìm ta có chuyện gì?" Vạn Lăng Sương dùng ánh mắt trong suốt kia cẩn thận đánh giá Lục Phong một lượt rồi mới chậm rãi nói: "Ngươi đã được Thừa Phong thúc thúc thu nhận làm đệ tử sao lại không hiểu chút quy củ nào thế?" Trong lòng Lục Phong ngơ ngác, quy củ gì chứ? Lẽ nào cái xứ tu chân này cũng giống như ở quê nhà, phải giao nộp 'lợi ích' cho đám vô lại ngu muội này hay sao? Hắn tuy là người khôn khéo lanh lợi nhưng lúc này cũng không khỏi nhíu chặt mày, một lát sau mới nói: "Thực xin lỗi, trên người ta hiện giờ không có bạc nên không thể dâng lên lễ mọn, đành phải thất lễ với cô nương." Vạn Lăng Sương nghe hắn nói trên người không có bạc thì cười rộ lên một tiếng: "Tiểu tử ngươi thật là biết làm người, sao ngươi biết ta hỏi ngươi là đòi hỏi lợi ích. . . . Ha ha." Nàng càng nói chuyện lại càng cảm thấy thú vị, nhịn không được lại bật cười. Lục Phong cảm thấy không vui, hắn biết nàng lấy mình ra để đùa nên không ở đây lằng nhằng với nàng ta nữa mà quay người tránh đi. Vạn Lăng Sương thấy hắn tránh đi thì biết hắn đã tức giận, nàng thu lại nụ cười như hoa rồi nói: "Tốt rồi, không đùa giỡn với ngươi nữa, là Thừa Phong thúc thúc kêu ta tới bảo ngươi cùng chúng ta lên núi." Lục Phong nghe nàng nói là Thừa Phong đạo trưởng kêu nàng đến thì mới dừng bước. Vạn Lăng Sương gắt giọng: "Thiệt là, ta nói ngươi không hiểu quy củ ý nói ngươi là đệ tử mới mà không biết đến chào hỏi đại sư tỷ ta, thế nhưng ngươi lại muốn cho ta bạc, ngược lại hiện giờ lại trách ta cười ngươi, lát nữa gặp thúc thúc ta nhất định phải thỉnh thúc ấy nói mấy câu công bằng mới được." "Lại còn muốn đòi lại công bằng nữa cơ à, vậy đúng là ngươi bắt nạt đồ nhi của ta rồi." Chỉ thấy từ chỗ gấp khúc bên hành lang, Thừa Phong đạo trưởng cười ha hả vuốt chòm râu dưới cằm chậm rãi đi tới. Lục Phong lập tức tiến lên hai bước, chào nói: "Thừa Phong tiên sư " Lăng Sương khóe miệng nhếch lên, hờn dỗi nói: "Thúc thúc, sao người lại bất công như thế? Rõ ràng là hắn làm cho người ta buồn cười, giờ sao lại trách ta? " Thừa Phong đạo trưởng nói: "Ngươi làm đại sư tỷ bình thường bắt nạt đám đồ nhi của ta còn chưa đủ hay sao? tên đồ đệ này của ta mới nhập môn vài ngày mà ngươi đã đến bắt nạt hắn là sao?" Lăng Sương định cãi lại bỗng thấy ở cổng vòm có một thiếu niên áo vàng tay mang một cái túi bằng gấm đi đến, khom mình hành lễ với Thừa Phong đạo trưởng rồi nói: "Khởi bẩm Thừa Phong thúc tổ, đồ đã được chuẩn bị đầy đủ." Thừa Phong đạo trưởng khẽ gật đầu với thiếu niên áo vàng một cái rồi quay ra nói với Lục Phong: " Lục Phong, ngươi đã chính thức trở thành đệ tử của Vạn gia ta, ăn mặc rách rưới thế kia sẽ làm mất mặt ta, cầm lấy rồi đi thay đồ đi." Thiếu niên áo vàng mang túi gấm cũng là người thông minh, nghe thấy Thừa Phong thúc tổ gọi Lục Phong là đệ tử liền lập tức đi tới trước mặt Lục Phong cung kính nói: "Phong gia, đây là y phục bằng tơ tằm, chính thúc tổ tự mình kêu tại hạ đi mua . . ." Lục Phong nghe tên thiếu niên áo vàng gọi hắn là Phong gia thì không khỏi líu lưỡi mắt trợn tròn, trong lòng thấp thỏm nói: "Không dám, không dám nhận. " Hắn ngập ngừng đưa tay nhận lấy cái túi bằng gấm kia, hắn vừa cầm đã cảm thấy trơn tuột, rõ ràng là lớp vải bên ngoài của túi cũng tốt hơn nhiều so với quần áo của mình . Thừa Phong đạo trưởng thấy vẻ mặt lo lắng của Lục Phong liền nói: "Ngươi đã vào tông môn ta, do ta tự mình dạy bảo ngươi, cho nên ngươi cũng coi như là thế hệ con cháu của ta, bọn hắn kêu ngươi một tiếng Phong gia cũng không sai. Tuy nhiên tông phái tu chân lại không như thế, người tu chân vốn đã vượt ra ngoài thế tục, trên đường lớn ai đi trước thì người đó là tiền bối. Nếu như một ngày nào đó ngươi đại đạo thành công cũng có thể xưng hô ngang hàng với ta, ngươi không cần cảm thấy ngại ngùng." Lục Phong cảm thấy ngạc nhiên, lập tức tiếp lời nói: "Ân sư, đệ tử không dám. . . . ." Thừa Phong đạo trưởng vung ống tay áo lên nói: "Tốt rồi, đừng ở đây tán gẫu nữa, bây giờ ngươi mau đi thay quần áo rồi tạm biệt đệ đệ ngươi một tiếng, hôm nay ngươi phải theo chúng ta quay về Thôn Vân phong chính thức tu luyện." "Yên tâm, đệ đệ của ngươi ta đã bố trí người chiếu cố cho hắn." Lăng Sương cũng mỉm cười nói: "Nhanh đi, nhanh đi. . . Chúng ta sẽ chờ ở đây. " Lục Phong nghe thấy bảo hôm nay phải vào trong núi tu luyện, mặc dù trong lòng còn có nhiều chuyện muốn hỏi nhưng lúc này lại không muốn hai người phải chờ lâu liền gật đầu đồng ý rồi quay người đi vào trong phòng. Vào trong phòng, Lục Phong thấy đệ đệ vẫn còn nằm trên giường chưa dậy, đành phải kéo hắn ra khỏi chăn, liên tục lay người gọi hắn dậy. Lục Vũ dụi dụi mắt, mắt vẫn còn buồn ngủ nhìn Lục Phong nói: "Ơ kìa, ca ca sao lại gọi người ta dậy làm gì. . . . đi ăn cơm à?" "Ăn cơm cái gì, ca ca có việc muốn nói với đệ đây, nghe cho kỹ này, bây giờ ta phải đi cùng Thừa Phong tiên sư vào trong núi tu luyện, đệ ở chỗ này phải ngoan ngoãn nghe lời, chớ làm cho người ta chán ghét. . . biết không ?" Lục Vũ vừa nghe nói thế cơn buồn ngủ lập tức tiêu tan hết, thoáng một cái đã từ trên giường ngồi dậy nói: "Ca ca, huynh đi rồi đệ phải làm sao bây giờ. . . . Không được, không được." Lục Phong nhẹ nhàng an ủi: "Ca ca không đi quá xa đâu, nghe nói là tu luyện ở trong sơn lĩnh cách đây không xa lắm. Những lúc rảnh rỗi ca ca sẽ xuống núi thăm đệ. Hơn nữa Thừa Phong tiên sư cũng đã tự mình bố trí người chiếu cố cho đệ, ở đây chắc sẽ không bạc đãi đệ đâu." Lục Vũ sau khi nghe Lục Phong an ủi một lúc trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn nhưng miệng vẫn mếu máo, thanh âm nghẹn ngào nói: "Thế nhưng, thế nhưng chỉ còn có một mình đệ." Lục Phong thấy nét mặt đệ đệ mặc dù không vui nhưng đã không còn nhao nhao lên giống vừa nãy liền nói: "Ở đây có nhiều thứ thú vị như vậy đệ còn sợ không có người chơi cùng đệ sao, chỉ cần đệ ngoan ngoãn nghe lời, ca ca nhất sẽ lại thỉnh cầu Thừa Phong tiên sư thu nhận đệ làm đồ đệ, cho dù người không dạy đệ, ca ca sau khi học xong những thần thông kia cũng đem tất cả dạy lại cho đệ, được không?" Lục Vũ khi nghe ca ca nói sau này sẽ thỉnh cầu Thừa Phong tiên sư thu nhận hắn, hơn nữa ca ca cũng sẽ đem những thứ học được dạy lại cho hắn thì cuối cùng cũng khẽ gật đầu nhưng trên khuôn mặt mấy giọt nước mắt óng ánh cũng đã rơi xuống. Lục Phong nhìn thấy trong lòng cũng rất đau xót, thầm nghĩ cũng may chỗ kia cách nơi này không xa, vả lại sống ở đây thì không cần phải lo cơm ăn áo mặc như lúc còn ở thôn Bào Nhi, cũng không có lưu manh đến bắt nạt đệ đệ, nghĩ vậy nên trong lòng hắn cũng thấy an tâm hơn. Lục Phong đưa tay gạt nước mắt trên mặt đệ đệ, thầm thề với lòng sau này nhất định phải dìu dắt đệ đệ để hai huynh đệ cùng nhau tu thành đại đạo. . . . . Lục Phong lại an ủi đệ đệ vài câu, bởi vì lo mấy người Thừa Phong đạo trưởng phải chờ lâu ở bên ngoài nên cũng không tiện cùng đệ đệ nói chuyện lâu, hắn liền đứng dậy thay bộ đồ mới rồi đi ra khỏi phòng. Thừa Phong đạo trưởng cùng Vạn Lăng Sương nhìn thấy Lục Phong ra khỏi phòng thì mắt bỗng sáng lên. Chỉ thấy Lục Phong sau khi thay quần áo, vẻ mặt hưng phấn, khí khái hào hùng cùng với tướng mạo tuấn lãng, cộng thêm bộ y phục màu lam nhạt thanh tú, trông hắn giống như vương hầu công tử. Thừa Phong đạo trưởng không khỏi vuốt chòm râu liên tục gật đầu khen ngợi nói: "Không tệ, không tệ, bộ dáng lúc này mới giống đệ tử đích truyền của lão đạo . . . . ." Vạn Lăng Sương cũng tiếp lời nhẹ giọng cười nói, "Hì hì, Thừa Phong thúc thúc, người đúng là có hoả nhãn kim tinh, vụ làm ăn lần này còn tưởng thúc bị lỗ vốn chứ." Thừa Phong đạo trưởng nghiêng đầu, tức giận trừng mắt nhìn nàng nói: "Tốt rồi, chúng ta cũng đừng đứng đây nữa, chỗ này cũng không tiện ngự khí phi hành, đành tốn chút thời gian đi ra khỏi thành vậy." Lão nói xong liền nghênh ngang rời đi, Lăng Sương, Lục Phong hai người "Vâng" một tiếng rồi đi theo, một lát sau bóng dáng ba người đã biến mất ở chỗ rẽ cuối hành lang . . . . Lúc này một thân ảnh nhỏ bé đứng ở cánh của phòng bên cạnh lặng lẽ nhìn theo bóng bọn hắn dần biến mất. . . . . Trong mắt đã tràn đầy nước mắt . . . . Một ngọn chủ phong hùng dũng đột ngột dựng lên giữa dãy núi liên miên, cao vút không thấy đỉnh giữa trời đất! Đó chính là ngọn "Thôn Vân phong" chủ phong của dãy Long Vân lĩnh, chỉ thấy thế núi dựng đứng cao vút, không phải viên hầu thì không thể leo tới, một dải nước (thác nước) từ trên cao đổ xuống, giống như ngôi sao rơi xuống trần gian hòa vào con đường núi dài thăm thẳm. Đỉnh núi bị mây che sương bọc mờ mở ảo ảo, lúc ẩn lúc hiện khó mà thấy được. . . . . Lúc này ba người Thừa Phong đạo trưởng cùng Lục Phong, Lăng Sương ngồi trên con hạc giấy khổng lồ bay thẳng đến sườn đồi bên hông Thôn Vân phong rồi từ từ ngừng lại. Chỉ nghe thấy Thừa Phong đạo trưởng nói "Xuống đây thôi, chúng ta đã đến. . ." Lục Phong "Vâng" một tiếng, rồi từ con hạc giấy nhảy xuống, nghĩ thầm đây là chỗ tu luyện sao, ánh mắt không khỏi nhìn khắp bốn phía. Chỉ thấy vực núi này bề ngang tầm 10 mười trượng, ngoại trừ mấy cây tùng bách cong queo bên vách núi thì không còn thứ gì khác, chẳng lẽ phải tu luyện ở cái chỗ núi hoang hiểm trở cheo leo này sao . . .? Vạn Lăng Sương thấy sắc mặt Lục Phong đầy nghi hoặc liền cười nhẹ nói ". Phong sư đệ, đi thôi." Nói xong liền duỗi bàn tay trắng như ngọc đẩy vào vai Lục Phong. Lục Phong đứng không vững, không dừng lại được lao vào trong vực sâu vạn trượng kia. Lục Phong chỉ cảm thấy trong lòng căng thẳng, lại bị nàng đẩy xuống vách núi, tại sao? Tại sao? Không khỏi kêu to một tiếng "A...A! ! !" Kỳ lạ là khi hắn trấn tĩnh lại phát hiện mình không hề rơi xuống vực sâu mà đang đứng giữa khoảng hư không phía trên vực sâu. Lúc này chỉ thấy Lăng Sương đi phía sau hắn cười ha hả, mà nàng cũng đạp lên khoảng hư không phía trên vực sâu mà đi. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang