[Dịch] Tiên Đạo Quỷ Đồ

Chương 4 : Rời thôn

Người đăng: men_co_doc

Lục Phong nghe thấy Thừa Phong đạo trưởng muốn hắn lấy con gái trong tộc làm vợ thì hai má hơi đỏ lên, hình bóng Trần Xảo Mai bất chợt hiện lên trong đầu, mặc dù hắn đối với Trần Xảo Mai có một chút yêu thích nhưng dù sao đó cũng chỉ là tình cảm mơ hồ của tuổi trẻ, vả lại hắn cũng chưa bao giờ nói với nàng. Hắn do dự một hồi rồi dứt khoát trả lời: "Đệ tử đồng ý, tất cả mọi việc đều nghe theo sự an bài của tiên sư." "Tốt, tốt lắm, nếu ngươi đã đồng ý thì lão đạo rất vui mừng khi thu nhận được một lương tài mỹ ngọc như ngươi làm đệ tử, ha ha ha. . . . ." Thừa Phong đạo trưởng thấy hắn đã đồng ý tất cả các điều kiện thì rất cao hứng, luôn miệng nói mấy tiếng tốt tốt, hiển nhiên là trong lòng đại sướng. Lục Vũ nghe thần tiên gia gia muốn nhận ca ca làm đồ đệ nhưng lại không đề cập gì tới mình thì cảm thấy sốt ruột kéo ống tay áo ca ca nói: "Đệ cũng muốn bái thần tiên gia gia làm sư phụ, đệ cũng muốn." Lục Phong quay đầu lại nhẹ nhàng an ủi: " Tiên sư đã nhận ca ca đương nhiên cũng sẽ nhận đệ." Chỉ thấy Thừa Phong đạo trưởng chậm rãi lắc đầu nói: "Ài, tiểu oa nhi ngươi mặc dù thông minh nhưng chỉ tiếc là không có linh căn nên không thể tu luyện được, lão đạo ta không thể nhận ngươi làm đồ đệ được." Lục Vũ nghe Thừa Phong đạo trưởng không muốn nhận mình làm đồ đệ thì giống như bị đả kích rất lớn, cả buổi cứ ngẩn người ra nói không nên lời, khóe mắt rơm rớm nước mắt. Lục Phong cũng kinh hãi, hóa ra lão đạo chỉ nhận mỗi mình làm đồ đệ, lại nghe lão nói đệ đệ không có linh căn gì đó, lúc này mới nhớ tới lúc Thừa Phong đạo trưởng sờ trán hắn thì cười to sảng khoái nhưng lúc sờ trán đệ đệ lại lắc đầu liên tục, thì ra nguyên nhân là vì đệ đệ không có linh căn gì đó. Hắn rất yêu thương đệ đệ, lúc này thấy Thừa Phong đạo trưởng không muốn thu nhận đệ đệ thì không khỏi quýnh lên nói: "Vậy thì đệ đệ phải làm sao bây giờ, vãn bối... vãn bối sao có thể bỏ mặc đệ đệ được." Thừa Phong đạo trưởng vuốt chòm râu rồi lại cẩn thận đánh giá Lục Phong từ trên xuống dưới một phen."Ta biết hai người các ngươi huynh đệ tình thâm, thế nhưng ngươi thật sự vì đệ đệ mà không muốn học đạo pháp tiên gia sao?" Lục Phong biến sắc cất cao giọng nói: "Nếu muốn vãn bối bỏ mặc đệ đệ, để cho hắn một thân một mình bị người bắt nạt, vãn bối... vãn bối thà rằng không học." Thừa Phong đạo trưởng thấy vẻ mặt Lục Phong ngưng trọng, hiển nhiên đã hạ quyết tâm, suy tư một lát rồi mới khẽ gật đầu từ từ nói: "Ngươi quyết bảo vệ đệ đệ như vậy cũng thật hiếm có. Để giải trừ khúc mắc của ngươi, ta sẽ phá lệ mang đệ đệ của ngươi đi cùng, tuy nhiên hắn sẽ không được coi là người của Vạn gia ta. Ta cũng sẽ không chỉ điểm cho hắn, sau này hắn thành long hay thành xà toàn bộ đều do tạo hóa của hắn." Lục Phong nghe Thừa Phong đạo trưởng đồng ý mang đệ đệ đi cùng, mặc dù không nhận đệ đệ làm đồ đệ nhưng dù sao ở cùng một chỗ với mình cũng tiện chăm sóc, mình còn có thể ở bên cạnh toàn lực giúp đỡ hắn, biết đâu sau này đệ đệ có tiến bộ lão lại đồng ý thu nhận thì sao. Nghĩ vậy nên hắn cũng cảm thấy thoải mái hơn. "Đại ân của tiên sư, đệ tử vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng, dù thịt nát xương tan cũng khó mà báo đáp." Thừa Phong đạo trưởng lắc ống tay áo, thở dài một tiếng nói: "Được rồi, tên tiểu tử ngươi đúng là đã chiếm đủ tiện nghi trên người lão đạo, làm hại lão đạo phải phá lệ. Thôi cứ như vậy đi, hiện nay ta còn có chút việc phải làm, ba ngày sau ta sẽ đến nhà các ngươi, hai huynh đệ ngươi xem trong nhà còn có việc gì thì giải quyết đi." Lão nói xong, cũng không đợi hai người Lục Phong đáp lời quay người dọc theo đường núi gập ghềnh nghênh ngang rời đi. . . . "Tiên sư. . ." Lục Phong mới nói ra nửa câu đã thấy bóng dáng màu xanh của vị Thừa Phong đạo trưởng kia biến mất giữa núi rừng. Nhìn xung quanh vách núi bị phá hủy biến thành một đống hỗn độn, cây đổ cành gãy, hắn ngơ ngác đứng ngẩn người ra. . . . Một cơn gió núi thổi tới, thổi qua đống lửa sắp tàn khiến nó lúc sáng lúc tối, Lục Phong giật mình bừng tỉnh, chuyện xảy ra đêm nay giống như là nằm mơ vậy, nào là yêu ma quỷ quái, nào là thần tiên, bất giác lẩm bẩm trong miệng: "Đây có phải thật không vậy. . .?" Lúc hai người bọn hắn trở lại trong thôn thì trời đã tảng sáng, mặc dù vẫn còn mưa nhưng sắc trời cũng đã sáng sủa hơn, trên đường đi thấy nhà cửa trong thôn sụp đổ, thỉnh thoảng lại nghe được những tiếng kêu rên, trong lòng hai huynh đệ không khỏi chua xót. Sau khi về nhà, Lục Vũ vẫn trầm mặc ít nói, Lục Phong hỏi hắn cả buổi hắn chỉ trả lời qua loa vài câu. Hiển nhiên Lục Vũ bởi vì không thể bái Thừa Phong đạo trưởng làm sư phụ nên vẫn canh cánh trong lòng. Lục Phong mặc dù khuyên giải đủ điều nhưng vẫn không có hiệu quả, nghĩ thầm tên tiểu tử này không chịu nổi đả kích nên mới vậy, với tình tình của hắn chắc qua hai ba ngày sẽ ko sao nên cũng kệ hắn. . . Ngày hôm sau mưa đã tạnh, buổi trưa, sau khi ăn xong, Lục Vũ cũng không ở lại giúp Lục Phong dọn dẹp mà chạy ra khỏi nhà. Lục Vũ buồn bã ỉu xìu cứ thế chạy dọc theo đường nhỏ toàn đá vụn trong thôn, không lâu thì đến đầu thôn tây, trước gốc cây hòe cổ thụ hắn thấy con trâu nhà Trần Hỉ thúc được buộc ở đó đang chậm rãi ăn cỏ. Đặt mông ngồi ở trên rễ cây hòe, hai tay chống cằm, hắn chán chường nhìn chằm chằm vào con trâu già đang ăn cỏ kia. Nhìn một lúc lâu, đột nhiên hắn lại nghĩ tới chuyện lão đạo kia không chịu thu nhận hắn làm đồ đệ, trong lòng liền tức giận vung chân đá một cái vào mông con trâu kia. Thế nhưng người nhỏ sức yếu, con trâu già kia chỉ từ từ quay đầu lại nhìn hắn một cái rồi cúi xuống tiếp tục ăn cỏ. "Ta thật vô dụng! Ta thật vô dụng!" Lục Vũ cay mũi, nước mắt lại chảy ra, hắn tủi thân không kìm được khóc toáng lên. "Lục lão yêu, cái tên tiểu tử này sao lại đá ngưu nhi nhà ta, ngưu nhi không khóc ngược lại sao ngươi lại khóc?" Lục Vũ ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Trần Hỉ thúc cầm cái gậy đuổi vịt trong tay đang đứng ở gần đó nhìn mình cười hì hì . Mặt Lục Vũ lập tức đỏ lên, thầm nghĩ: Vị Trần Hỉ thúc này là một trong số không nhiều người ở trong thôn đối xử tốt với mình, còn thường xuyên kể mấy chuyện hay cho mình nghe, vậy mà mình lại vô duyên vô cớ đá trâu của người ta, lại nghĩ tới chuyện vừa rồi để người ta nhìn thấy mình khóc hu hu, trên mặt không khỏi cảm thấy xấu hổ. Mặc dù nước mắt vẫn còn vương đầy trên mặt, nhưng hắn đã dần dần nín khóc. Trần Hỉ thúc chậm rãi đi tới rồi ngồi xuống bên cạnh hắn, chẳng những không có trách mắng ngược lại còn an ủi: "Được rồi, là thân nam nhi sao lại khóc sướt mướt thế này, nói cho thúc biết ai bắt nạt ngươi?" Lục Vũ không trả lời mà chỉ lắc đầu. Trần Hỉ thúc lại hỏi: "Vậy nhất định là do Sơn Thần gia dọa rồi đúng không?." Lục Vũ vẫn lắc đầu, chỉ là một lát sau khẽ nói: "Đó. . . . đó không phải là Sơn Thần gia gì đâu. . . . ." Trần Hỉ thúc thấy hắn trả lời, liếc trộm hắn rồi gật đầu mỉm cười nói: "Nói sao, Lục lão yêu đến Sơn Thần gia còn không sợ. . . thế thì còn sợ cái gì nhỉ?" Lục Vũ thấy Trần Hỉ thúc hiểu sai ý, vốn định nói cho lão biết chuyện xảy ra hôm đó, con quái vật kia căn bản cũng không phải là Sơn Thần gia gì đó, nhưng lại nghĩ tới chuyện lão đạo sĩ kia không chịu thu nhận hắn làm đồ đệ, trong lòng đau xót liền nén lại không nói nữa. Trần Hỉ thúc cũng không nói thêm gì nữa, lười biếng nghiêng người tựa vào cây hòe, ngồi đó cùng Lục Vũ. Một lúc sau, chỉ nghe Lục Vũ lẩm bẩm hỏi: "Trần Hỉ thúc, thúc đã từng đi ra bên ngoài thôn rồi sao?" Trần Hỉ thúc quay đầu lại nhìn hắn, đỡ người đứng dậy, vẻ mặt đầy đắc ý nói: "Đương nhiên rồi, không phải Hỉ thúc của ngươi khoác lác, trong thôn này ngoài ta ra thì cũng chỉ có mấy người từng đi ra ngoài, không tin ngươi cứ đi hỏi bọn Nhị Lăng Tử cùng Tứ Oa Tử . . . . ." "Đầu năm trước ta còn đi lên huyện một chuyến, ở đó nhà cửa rộng rãi, màu sắc rực rỡ nhìn rất đẹp mắt, còn có cái cổng thành lớn như vậy. . . . ." Trần Hỉ thúc nhất thời hứng thú, hoa chân múa tay nói làm nước bọt văng khắp nơi. Trần Hỉ thúc vẫn không ngừng khoa tay múa chân kể cái tòa nhà kia ở trước cửa có con sư tử đá to cỡ nào, đường phố nơi đó rộng bằng nửa cái thôn này ra sao, cửa hàng có những đồ chơi gì, chợ thì có những đồ vật gì mà Lục Vũ chưa thấy qua . . . Nghe Lục Vũ ở bên cạnh sững sờ, cả buổi cái miệng cứ há thật to không khép lại được. Lục Vũ cùng ca ca chưa bao giờ ra khỏi thôn. Nhớ lại hai năm trước có hai người trong thành đến thôn thu mua dược thảo, hắn chỉ dám đứng ở rất xa nhìn trộm. Hiện giờ hắn vẫn còn nhớ rõ quần áo của hai người kia sao mà gọn gàng như vậy, còn có cái mũ kia mình chưa nhìn thấy bao giờ, cái đai lưng kia, món trang sức kia. . . Lúc này từng thứ một cứ hiện ra trong đầu hắn. Một người thì hào hứng bừng bừng kể chuyện, một người thì chăm chú nghe, không để ý trời đã hoàng hôn từ lúc nào. Lúc này Lục Vũ đã không còn chút phiền muộn nào, nghĩ tới chuyện mình cũng sắp rời thôn để đến cái thế giới muôn hình muôn vẻ kia liền hưng phấn không thôi. Một lúc sau, Trần Hỉ thúc kêu đói bụng phải về nhà nấu cơm rồi dắt trâu chuẩn bị đi về. Lúc này Lục Vũ đã vui vẻ ra mặt, hướng về phía Trần Hỉ thúc lớn tiếng nói: "Trần Hỉ thúc, cháu cũng muốn vào thành. . ." Nói xong liền chạy đi như bay. Trần Hỉ thúc ngẩn người một lúc rồi lẩm bẩm: "Lục lão yêu thật sự muốn vào thành sao. . . .?" Lúc hoàng hôn. Lục Vũ về đến nhà đã thì sự buồn phiền lúc trước đã ko còn, bắt đầu cười nói với ca ca, hai huynh đệ lại giống như trước kia. Lục Phong thấy đệ đệ không còn buồn phiền thì trong lòng rất vui. Tới nửa đêm, giờ hợi, lúc hai huynh đệ đều đã cởi áo nằm trên giường, Lục Vũ bất ngờ hỏi ca ca mấy câu hỏi về những vấn đề sau khi rời khỏi thôn thì sẽ thế nào. . . . . Lục Phong cũng chưa bao giờ ra khỏi thôn thì làm sao mà trả lời được vấn đề này của Lục Vũ nên phần lớn câu trả lời là "Đúng vậy, ta cũng không biết", "À, vậy phải làm thế nào. . . .". Rồi hắn lại thấy nghe đệ đệ hỏi: "Ca ca, mai chúng ta rời thôn rồi, Mai nhi tỷ tỷ có biết không? Trong thôn người đối với chúng ta tốt nhất chính tỷ ấy, đệ thực sự không nỡ... " Lục Phong không có trả lời, Lục Vũ chờ lâu sốt ruột lại hỏi: "Ca ca, ca ca, huynh ngủ rồi à?" Lục Phong vẫn không trả lời, Lục Vũ cho rằng ca ca đã ngủ say, tự nhủ: " Ngày mai ta nhất định phải đi chào tỷ ấy một tiếng, tỷ ấy là người tốt, ta thật không nỡ xa tỷ ấy. . ." Lúc này Lục Phong đang quay lưng vào đệ đệ, môi khẽ mấp máy, nói nhỏ gần như không thể nghe thấy: "Ta. . . . . Ta cũng không nỡ. . ." ... ... ... ... ... ... ... ... . . . . . Tới ngày thứ ba, hai huynh đệ dậy sớm tắm rửa sạch sẽ rồi đứng sẵn ở ngoài cửa chờ Thừa Phong đạo trưởng đến. Tuy nhiên đã qua mấy canh giờ mà vẫn không thấy người nào đến, Lục Vũ nóng ruột bắt đầu lo lắng đạo trưởng không tìm được nhà liền chạy vào trong thôn tìm kiếm mấy lần nhưng vẫn không thấy bóng dáng lão. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang