[Dịch] Tiên Đạo Quỷ Đồ

Chương 3 : Thừa Phong đạo trưởng

Người đăng: men_co_doc

Thời gian quá cấp bách chỉ nghe "Vút" một tiếng, một mũi tên xé rách bầu trời nhằm thẳng con rắn bay tới. . . . "Phập", một tiếng nhỏ vang lên, mũi tên kia cắm thẳng vào mắt trái của cự mãng, đâm vào trong mắt khoảng nửa thước rồi không tiến thêm nữa, nằm chéo ở trên khóe mắt cự mãng. Mắt trái cự mãng bị bắn trúng khiến nó cảm thấy vô cùng đau nhức . Nó quay lại nhìn thấy tay Lục Phong cầm cung tên, lập tức hung tính bộc phát, biết hắn chính là người vừa tấn công mình, cũng không để ý tới Lục Vũ ở dưới thân, xoay người một cái lao thẳng về phía Lục Phong. Lúc này Lục Phong đã lắp mũi tên thứ hai lên cung, dây cung cũng đã kéo căng ."Vút ~~~" mũi tên rời khỏi ngón tay Lục Phong bay đi mang theo tiếng xé gió nhằm thẳng vào cự mãng. Lại là tiếng "Phập" rất nhỏ, mũi tên lại cắm vào mắt phải cự mãng. Mặc dù chỉ có thể xuyên được nửa thước nhưng hai mắt của cự mãng cũng tạm thời không nhìn thấy gì, một kích của nó bổ xuống nhưng đã mất đi sự chuẩn xác. Lục Phong nghiêng người nhảy qua một bên, mặc dù tránh được cái miệng to như chậu máu khổng lồ của cự mãng nhưng vẫn bị thân hình to lớn của nó quét trúng. Lập tức Lục Phong cảm thấy ngực trái vô cùng đau nhức, xương cốt toàn thân như muốn rã rời, trong miệng thấy ngòn ngọt rồi "Ọc" một tiếng, phun ra một ngụm máu to. "Ầm ầm" một tiếng vang thật lớn, cự mãng vừa rồi bổ nhào về phía trước, đâm thẳng vào vách đá, lập tức đá vỡ bay tán loạn, vách đá kia bị đụng sụp đổ hơn phân nửa. Cự mãng toàn thân giống như sắt đúc cho nên không hề tổn hao gì. Thân hình nó vặn vẹo vài cái rồi từ bên trong đống đá vụn kia trườn ra. Chỉ thấy nó từ từ ngóc đầu lên, trong miệng thè ra cái lưỡi dài ngoe nguẩy vài lượt. Cái đầu lớn lại nhìn về phía Lục Phong nhưng rất lạ là nó lại trơ ra ở đó mà không tấn công, bộ dáng rất là cảnh giác, thân hình khổng lồ thì cuộn tròn lại, bày ra tư thế phòng thủ. Lục Phong thấy cự mãng đang nhìn thẳng mình thì không khỏi cảm thấy kinh hãi lập tức thốt lên: "Không tốt, nó vẫn có thể nhìn thấy mình!" Hắn vừa định cố gắng bò dậy thì nghe thấy sau lưng có tiếng người nói: "Tiểu tử ngươi cũng nên biết điều này, hễ là loài rắn ngoại trừ thị giác ra thì cái lưỡi cũng có thể nhận biết cảnh vật." Lục Phong nghiêng đầu nhìn lại phía sau, chỉ thấy sau lưng hơn một trượng có một lão đạo sĩ mặc áo xanh đứng đấy . Lão đạo sĩ này chậm rãi vuốt chòm râu rồi khen: " Đúng là một thiếu niên có bản lĩnh, chỉ là một người phàm tục lại có thể gây thương tổn cho con yêu mãng Nghịch Biến kỳ này. Rất giỏi , rất giỏi. . ." Lục Phong hiện tại chỉ lo lắng con rắn kia sẽ tấn công nên làm gì có tâm tư mà trả lời lão, thầm nghĩ lão đạo sĩ này rất có thể là một tên điên, trước mắt tánh mạng còn khó giữ được lại còn ở đó mà thì thầm lải nhải. Cũng không để ý tới lão, hắn cố chịu cơn đau kinh hồn ở ngực rồi run rẩy đứng lên, vẫn lo lắng cự mãng kia sẽ tiếp tục tấn công, ánh mắt lại nhìn về phía cự mãng. Chỉ thấy thân hình cực lớn của cự mãng kia đột nhiên chuyển động, rất nhanh lẹ tháo chạy về phía rừng sâu. Thì ra con cự mãng này muốn chạy trốn. "Hắc hắc. . . . . Hiện giờ ngươi còn muốn chạy thoát khỏi lòng bàn tay của lão đạo ta à." Lão đạo sĩ áo xanh cười lạnh một tiếng, lập tức tay phải vươn ra về phía trước rung lên, từ trong đạo bào lóe lên bạch quang, tiếp đó một tiếng "leng keng" vang lên, một sợi xiềng xích màu bạc sáng loáng từ trong đạo bào xoay quanh bắn ra. Sợi xiềng xích màu bạc này không biết là do thứ kim loại nào tạo thành, toàn thân phát ra ánh sáng chói mắt, long lanh óng ánh như ngân như ngọc, thân xích do mấy trăm cái vòng bạc đan với nhau, chỗ ổ khóa có khắc một hình đầu hổ tỏa ra ánh sáng màu trắng lạnh lẽo, lơ lửng giữa không trung không ngừng xoay tròn quấn quanh thân lão đạo sĩ. Chỉ thấy lão đạo chỉ một ngón tay, trong miệng nói: "Đi!" Xiềng xích màu bạc giống như thông linh "Crack" một tiếng giòn vang, đầu hổ trên xiềng xích đột nhiên biến ra hư ảnh một con hổ lớn màu trắng, gầm lên một tiếng rồi phóng về phía cự mãng. Con cự mãng kia đang chạy thục mạng dường như phát giác ra dị trạng sau lưng, đột nhiên cái đuôi lớn giơ lên cao, mạnh mẽ quét thẳng về phía hư ảnh cự hổ đang lao tới. "Ầm ầm" một tiếng vang thật lớn vọng đến, mọi người chỉ cảm thấy mặt đất dưới chân chấn động, chỉ trong thoáng chốc cái cát bay đá chạy nước bùn văng khắp nơi, cái đuôi của con cự mãng kia quét mạnh xuống một phát liền tạo thành cái hố to dài vài trượng ở trên mặt đất. Mà hư ảnh cự hổ cũng không thấy đâu, nhưng ổ khóa hình đầu hổ cũng đã khóa chặt cái vòng tròn cổ quái trên đuôi của cự mãng. Vòng tròn lập tức tỏa ra hào quang màu đỏ tía, bốn phía bị hào quang chiếu đỏ cả một vùng, ở chỗ trung tâm lại càng chói mắt. Lục Phong lúc này mới nhớ tới lúc ở trong thôn nhìn thấy cái phiến hào quang đỏ tía kia, thì ra không phải phát ra từ thân của cự mãng mà do cái vòng tròn đang bị khóa chặt ở trên đuôi cự mãng kia phát ra. Lúc này vòng tròn cùng xiềng xích màu bạc tương liên với nhau khiến cho hào quang so với lúc trước không biết mạnh hơn gấp bao nhiêu lần. Từng đạo hào quang đỏ tía cực kỳ chói mắt. Lục Phong nhìn đến ngây người, sững sờ ở một bên, trong lòng ngạc nhiên nói không nên lời. Đột nhiên nghe được đệ đệ ở gần đấy hô lên: "Thần tiên. . . , là thần tiên đến. . .Ca ca, là thần tiên tới cứu chúng ta ." Chỉ thấy lúc này Lục Vũ đã đi tới trước mặt, Lục Phong lập tức tiến lên đỡ Lục Vũ rồi ân cần hỏi han: "Đệ không sao chứ?" "Đệ không sao. . . . . Ca ca, đúng là thần tiên tới cứu chúng ta." Lục Vũ vẻ mặt phấn khởi đáp, Lục Phong thấy hắn không sao, trong lòng không khỏi nhẹ cả người. Lúc này phần đuôi của cự mãng đã bị xiềng xích màu bạc khóa kia chặt, cuồng tính đại phát, nó trái đột phải xông không ngừng giãy giụa. Sức của nó vô cùng lớn làm cho cây gãy đá vỡ, đá vụn gỗ vụn xen lẫn bùn nhão tràn ngập khắp không trung. "Hừ! Vòng Chân Hỏa Lưu Ly đã cùng Khốn Linh tỏa tương liên, dù cho ngươi có sức lực thông thần cũng chắp cánh khó thoát." Lão đạo sĩ hừ lạnh một tiếng, lập tức một tay bấm kiếm quyết, hai mắt nhắm nghiền trong miệng lẩm bẩm. Một lát sau đột nhiên hai mắt trợn lên quát lớn: "Nghiệt súc, hóa thành than đi " Đột nhiên một luồng khí nóng đánh vào mặt con cự mãng kia, cây cối xung quanh bị luồng khí nóng này thổi bay lên. Lục Phong, Lục Vũ chỉ cảm thấy lúc đó quanh mình nóng bức dị thường, toàn thân giống như bị lửa đỏ thiêu đốt. Lúc này chỉ thấy cái vòng tròn cổ quái trên đuôi của cự mãng kia lại biến thành một vòng lửa cực lớn, lửa cháy hừng hực bắt đầu khiến nó bị bỏng. Vòng tròn lửa càng lúc càng lớn chạy dọc theo thân hình mãng xà. Cự mãng kêu loạn lên, trong cổ họng phát ra những tiếng "Phì phì. . .", nó không ngừng lăn lộn nhưng cũng không làm được gì. Một lát sau thân hình hơn mười trượng của con cự mãng kia hoàn toàn bị hỏa diễm bao phủ hóa thành một biển lửa. Hỏa diễm hừng hực thiêu đốt khoảng chừng một nén nhang, con cự xà kia đã nằm phục trên đất không nhúc nhích. Lão đạo thấy cự mãng kia đã chết, một tay khẽ vẫy, trong biển lửa hào quang lóe lên, cái xiềng xích màu bạc cùng vòng tròn cổ quái kia hiện ra từ từ bay về phía lão đạo, đạo bào của lão đạo rung lên, hai món bảo vật liền biến mất không thấy đâu. Chỗ con cự mãng kia thế lửa đang cháy cũng theo đó biến mất vô hình, chỉ còn lại mấy đoạn cây ở xung quanh bị lửa đốt vẫn đang bốc cháy. Lúc này mưa nhỏ rả rích, thực sự không thể đem ngọn lửa kia dập tắt ngay lập tức. Lão đạo sĩ áo xanh trong lòng suy tư nói: " Vòng Chân Hỏa Lưu Ly , mặc dù lợi hại nhưng không cách nào định thân, ngày đó con yêu xà này bị ta dùng vòng Chân Hỏa Lưu Ly bao lại, còn chưa kịp niệm chú ngữ đã để cho nó mang theo cả vòng chạy thoát, xem ra sau này khi phối hợp với Khốn Linh tỏa phải đồng thời sử dụng cả 2 món mới phát huy được uy năng lớn nhất . . . ." Lão nghĩ thông suốt mối quan hệ này mới nhẹ gật đầu, từ trên người lấy ra một cái túi vải màu xám dài khoảng nửa thước rồi ném về phía trước. Không thể tưởng tượng nổi là bộ hài cốt con cự mãng kia liền bị hút vào trong túi, chỉ còn lại một đống bừa bộn chung quanh vách núi. Lục Vũ ở một bên thấy thế thì ngây cả người, lúc này mới hồi phục lại tinh thần lập tức quỳ trên mặt đất nói: "Thần tiên gia gia, cảm tạ ân cứu mạng thần tiên gia gia." Hắn vừa nói vừa cuống quít dập đầu. Lão đạo sĩ áo xanh tay vuốt chòm râu, thần sắc rất là cao hứng nhưng lại từ từ lắc đầu nói: "Ha ha. . . . Oa nhi này đúng là lanh lợi, tuy nhiên lão đạo chỉ là một kẻ khổ tu sao xứng với hai chữ thần tiên." Lúc này Lục Phong ở bên chắp tay trước ngực, vái một cái thật sâu sau đó tiếp lời nói: "Tiên sư thần thông quảng đại hàng yêu phục ma, vốn là người thuộc giới thần tiên, hai huynh đệ vãn bối hôm nay giữ được tánh mạng toàn bộ đều do tiên sư ra tay cứu giúp. Đại ân như thế không biết làm thế nào báo đáp. . . ." Lão đạo sĩ áo xanh nghiêng người nhìn về phía Lục Phong, ngưng mắt nhìn hắn trong chốc lát rồi từ từ nói: "Ngươi tuổi còn nhỏ nhưng thật không đơn giản, có thể tránh thoát kiếp nạn này, ba phần vận khí, bảy phần đều dựa vào bổn sự của ngươi. . . . ." Lục Phong nghe lão khen ngợi mình định mở miệng khiêm nhường đã thấy lão đạo sĩ kia nhìn hắn vẫy vẫy tay lại nói tiếp: "Tiểu tử ngươi tới đây để cho lão đạo nhìn kĩ một chút." Lục Phong nghe lão gọi mình, không chút do dự tiến lên hai bước đi đến trước mặt lão. Chỉ thấy lão đạo nét mặt hòa ái khẽ gật đầu với hắn rồi thò một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên trán hắn. Lục Phong chỉ cảm thấy trên trán ấm áp sau đó toàn thân theo đó bắt đầu ấm dần lên, chỉ cảm thấy luồng nhiệt lưu không ngừng chạy loạn trong người. Một lát sau lão đạo thu bàn tay về, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười dài nói: "Quả nhiên là thế, ha ha ha ha. . . . . Quả nhiên là thế. ." Lục Phong không hiểu sao lão lại cười rộ lên, trong lòng mê mang nhưng thấy thần sắc lão thoải mái, hiển nhiên là gặp chuyện cao hứng. Lúc này Lục Vũ đã đi đến trước mặt Lục Phong, kéo góc áo hắn rồi hỏi: "Ca ca, thần tiên gia gia cười gì vậy? " Lúc này lão đạo sĩ áo xanh đã ngưng cười, nhưng nét mặt vẫn hiện lên sự cao hứng. Lão quay đầu nhìn Lục Vũ hòa nhã nói: "Đến đây, tiểu quỷ lanh lợi này đến đây, cũng cho gia gia nhìn một cái." Giống như vừa rồi, lão đạo sĩ áo xanh lại đặt một tay lên trán Lục Vũ, một lát sau lão đạo rút tay về, từ từ lắc đầu thở dài một cái nói: "Tiểu quỷ này không có may mắn này, chỉ là người bình thường." Hai anh em Lục Phong nghe được không hiểu gì cả, đang định hỏi thì lão đạo kia lại quay ra hỏi Lục Phong: "Trong nhà ngươi song thân phụ mẫu có còn ở trong thôn. . . ." Lục Phong trả lời: "Hai huynh đệ vãn bối từ nhỏ đã không có phụ thân, mẫu thân sáu năm trước cũng đã qua đời " Lão đạo sĩ áo xanh hơi sững sờ, lại hỏi: "Song thân đều đã đi về cõi tiên, vậy trong nhà còn có trưởng bối nào không?" Lục Vũ đối với lão đạo này cung kính như với thần tiên, sợ lại bị ca ca trả lời trước lập tức ngắt lời nói tiếp."Nhị cữu cũng đã mất, hiện trong nhà chỉ có vãn bối cùng ca ca thôi." Lục Phong ở bên cạnh cũng khẽ gật đầu theo. . . . . Lão đạo kia tự đánh giá một lúc, thở dài một hơi nói: "Ài, hai huynh đệ ngươi cũng là người có số khổ, cho dù là nhân tài kiệt xuất của thế gian cũng cần phải trải qua ma luyện mới thành chính quả. Các ngươi cũng không cần so đo được mất trước mắt. . ." Lão đạo ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Ta với hai ngươi coi như cũng có duyên phận, bây giờ sẽ đem tục danh của lão nói với các ngươi, lão họ Vạn, đạo hiệu là Thừa Phong, sau này cứ gọi ta là Vạn đạo trưởng hoặc Thừa Phong đạo trưởng. . . . ." Lục Vũ lập tức cướp lời nói: "Vãn bối gọi là Lục Vũ, ca ca vãn bối là Lục Phong." Lục Phong cũng cung kính nói: "Thừa Phong tiên sư, hôm nay cứu mạng hai huynh đệ vãn bối, không biết làm sao để báo đáp, thỉnh tiên sư đến nhà của chúng ta, tiểu tử chuẩn bị chút đồ ăn sáng, tiên sư có thể nghỉ ngơi một chút." Lục Vũ cũng ở bên cạnh liên tục gật đầu. Thừa Phong đạo trưởng nghe hai người bọn hắn cùng mời thì mỉm cười vuốt vuốt chòm râu, nghiêng đầu nhìn về phía Lục Phong nói: "Vốn ta cũng muốn đến nhà của ngươi, thế nhưng không phải hôm nay, ba ngày sau chắc chắn ta sẽ đến nhà ngươi." "Hiện tại ta có một việc quan trọng, muốn ngươi suy nghĩ thật kỹ. Vừa rồi ta đã dùng Linh Chi thuật kiểm tra thể chất ngươi, phát hiện ngươi có thiên phú dị bẩm, chính là lương tài tu chân hiếm có. Lão đạo có ý muốn nhận ngươi làm đồ đệ, ngươi có bằng lòng hay không?" Lục Phong nghe thấy vị tiên sư thần thông quảng đại này muốn nhận mình làm đồ đệ, thật đúng là bất ngờ đến cực điểm, không biết sau này mình cũng có thể học được bản lãnh giống vị thần tiên này không, không khỏi sửng sốt nửa khắc mới nói: "Tiên sư thần thông quảng đại, đệ tử đương nhiên nguyện ý. . . !" Thừa Phong đạo trưởng thấy Lục Phong đồng ý liền cười ha ha nói: "Ngươi cũng không cần trả lời nhanh như vậy, có một số việc trước tiên muốn nói rõ với ngươi, lão vốn là trưởng bối Vạn gia, một gia tộc tu tiên ở Nam Lũng. Khi ta thu nhận ngươi làm đồ đệ thì ngươi sẽ trở thành môn hộ của Vạn gia ta, cả đời không được thay đổi. . . sau này cũng phải lấy con gái trong tộc của ta để duy trì huyết thống ." Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang