[Dịch] Tiên Đạo Quỷ Đồ

Chương 12 : Ác mộng

Người đăng: men_co_doc

Hai tháng qua đi, Nam Lũng, Long Vân lĩnh Vạn gia. Trong mắt người bình thường, Vạn gia trong thành Đông Vũ, tổ nghiệp giàu có, ruộng tốt ngàn khoảnh (*), la ngựa thành đàn, trong thành lại còn mở mấy cái tửu lâu, tiệm thuốc, về mức độ thịnh vượng của gia nghiệp thì có thể nói Vạn gia đứng đầu trong thành Đông Vũ này. ( * Khoảnh: rộng 100 mẫu Trung Quốc, chừng 6,6667 hec-ta) Ngày qua ngày, mọi người đi qua vẫn dừng lại ở trước cửa Vạn phủ mà ngưỡng mộ. Một thiếu niên mặc áo gấm xuất hiện ở của lớn của Vạn gia, thiếu niên này khoảng chừng mười một mười hai tuổi, dáng dấp rất là bình thường, tuy nhiên đôi mắt bên dưới hai hàng lông mày rậm kia lại ẩn hiện vẻ cơ trí lanh lợi. Lúc này hắn đang quay qua quay lại, không ngừng nhìn khắp nơi xung quanh. Một lát sau mặt hắn lộ ra vẻ thất vọng. Hắn quay đầu nhìn người gác cổng ở gần đấy rồi hỏi: "Này, vị tiểu ca này, ~ ngươi có nhìn thấy bọn Khôn Thắng không? " Người gác cổng đang đứng thẳng gần đấy cung kính nói với hắn: "Khởi bẩm Vũ gia, khoảng nửa canh giờ trước Thắng gia cùng với Hải gia đã đi ra ngoài rồi." Khóe miệng thiếu niên mặc áo gấm khẽ nhếch lên rồi tự nói: "Xú tiểu tử, đã nói chờ ta một lát rồi cùng đi, sớm như vậy đã chạy. . . ." Hắn nói xong liền từ từ chạy xuống đường. Tên thiếu niên mặc áo gấm này chính là Lục Vũ. Hơn nửa năm trước sau khi hắn chia tay Lục Phong thì vẫn sống ở Vạn gia. Bời vì được Vạn Thừa Phong, một vị cao tổ trong Vạn gia tu tiên tự mình căn dặn tộc nhân trong tộc phải chăm sóc hắn thật tốt nên tất cả người trong Vạn gia từ cao đến thấp đều coi hắn như khách quý, đối đãi rất chu đáo. Sau này lại có tin tức truyền đến nói Thừa Phong cao tổ đã thu nhận ca ca hắn làm đệ tử đích truyền, khiến cho địa vị của hắn lại được nâng cao thêm một tầng. Phần lớn tộc nhân Vạn gia trong thành Đông Vũ đều là người thường không có chút linh căn nào, ngoại từ tu sĩ tu chân thì ngày nay tất cả người thường ở lại trong thành đều trở thành vãn bối của hắn, cư xử với hắn càng thêm khách khí, không dám lạnh nhạt qua loa. Hắn vẫn còn trẻ con ham chơi, lại không có người nào quản giáo dạy dỗ nên trong mấy tháng qua hắn cùng với mấy vị con cháu hay chơi bời lêu lổng của Vạn gia suốt ngày rong chơi quậy phá, phẩm hạnh cũng bắt đầu xấu đi. Ngày hôm đó nghe nói 'Sư Tử lâu' nổi tiếng trong thành mời được một đám dị quốc đến biểu diễn tạp kĩ, hắn liền hẹn với Vạn Khôn Thắng, Vạn Trung Hải cùng nhau tới đó xem. Nhưng không ngờ hôm đó bụng hắn lại không khỏe làm trễ thời gian đã hẹn, lúc hắn đi ra thì hai người kia đã đi trước rồi. . . Lục Vũ chạy được một lúc thì đến trước cửa một căn lầu các có khí thế phi phàm. Hắn dừng lại, đưa mắt nhìn lại thì thấy ngói đỏ mái cong, xà cao nóc rộng rất có khí thế, mặt bên của căn lầu có một lá cờ màu xanh đang tung bay đón gió, trên lá cờ có viết ba chữ lớn bằng mực đen "Sư Tử Lâu", nét chữ như rồng bay phượng múa . Một gã gia nô bận áo đen đang đứng trang nghiêm ở cửa lớn cung kính hành lễ với Lục Vũ. Lục Vũ mỉm cười với hắn rồi đi thẳng vào trong. Đi qua tấm bình phong trước cửa phòng, chỉ thấy trong đại sảnh ở lầu một lúc này hơn mười bàn đã có người ngồi, mọi người ăn uống nói chuyện với nhau, tiếng ồn áo huyên náo không dứt. Mà trên đài cao phía trước, một thiếu nữ trẻ tuổi mặc trang phục kỳ lạ, che mặt bằng khăn lụa, dáng người thướt tha đang nhảy múa theo tiếng nhạc cổ quái, thân thể mềm mại uốn éo như thủy xà, thỉnh thoảng lại khiến cho phía dưới đài vang lên những tiếng trầm trồ khen ngợi. Ánh mắt của Lục Phong lần lượt lướt qua từng bàn từng bàn một nhưng vẫn không thấy hai huynh đệ nhà họ Vạn. Hắn đang băn khoăn thì đột nhiên nghe thấy có người gọi: "Tiểu Vũ, Tiểu Vũ, mau đến đây, chúng ta ở chỗ này. . . . ." Lục Vũ ngẩng đầu nhìn về phía phát ra thanh âm này, hắn nhìn thấy hai huynh đệ Vạn Khôn Thắng, Vạn Trung Hải đang đứng ở lan can của một nơi rất trang nhã trên lầu hai vẫy vẫy mình. Lục Vũ cười hì hì rồi đi đến chỗ bọn hắn. "Hai tên xú tiểu tử các ngươi, đã nói là chờ nhau cùng đi rồi sao lại đi trước, đúng là không có nghĩa khí. . . ." Lục Vũ tức giận nói với hai người kia. Thiếu niên có vóc dang cao lớn cười xấu xa nói: "Ha ha, lúc đó chúng ta chỉ sợ ở đây hết chỗ, nếu như chờ ngươi đến thì chúng ta chỉ có thể đứng ngoài cửa nhìn. . . . ." Thiếu niên có vóc dáng nhỏ bé tiếp lời: "Đúng đấy, không phải chúng ta không có nghĩa khí, chẳng qua là chúng ta đi trước làm tiên phong, ha ha. . . . ." Mặc dù mặt mày Lục Vũ biểu lộ dáng vẻ tươi cười nhưng ngoài miệng lại nói: "Thúi lắm!" Thiếu niên cao lớn cười ha ha nói: "Sao, chẳng lẽ Tiểu Vũ ngươi ngồi cả buổi rồi mà vẫn chưa khoan khoái dễ chịu, bây giờ vẫn còn muốn thả rắm hay sao?. . . Ha ha. . . Ha ha. ." Lúc này thiếu niên có vóc người nhỏ nhắn vừa mới gắp một miếng thức ăn cho vào trong miệng, nghe được lời đó buồn cười quá nhịn không được quay đầu lại phun ra ngoài, thức ăn dở cùng nước bọt văng tung tóe đầy trên đất. Lục Vũ trên miệng thua thiệt nên đâu chịu bỏ qua như vậy. Hắn lập tức cười nói: "Ha ha, nhìn xem, nhìn xem, các ngươi mới là một người đánh rắm, một người ị bậy. . . . ." Hắn nói xong lời này, ba người lập tức cười rộ lên. Hai huynh đệ này là bạn mà Lục Vũ mới làm quen được khi ở Vạn gia. Tên có vóc dáng cao lơn là Vạn Khôn Thắng, tuổi tác lớn hơn Lục Vũ một chút, khoảng chừng 14 tuổi, còn Vạn Trung Hải là đường đệ của Vạn Khôn Thắng, năm nay mười hai tuổi , bằng tuổi Lục Vũ. Ba tên thiếu niên này mặc dù tuổi không lớn nhưng ở Vạn gia đều là người có bối phận cao, ít có người quản giáo, vả lại ba người bọn hắn tuổi tương tự nhau nên ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Nửa năm qua ba người giống như bạn hữu chí giao, cả ngày không có việc gì liền bày trò phá phách tìm niềm vui, Lục Vũ vô tình đã bị bọn hắn làm hư đi. Lúc này Vạn Khôn Thắng miệng thì đầy đồ ăn, cười hì hì vỗ vỗ lên vai Lục Vũ đầu vai nói: "Tiểu Vũ, ngươi xem đây là thứ tốt gì?" Nói xong chỉ ngón tay về phía mặt bàn. Lục Vũ "Đâu" một tiếng rồi ghé mắt nhìn về phía hắn chỉ, khinh thường nói: "Xì, đó không phải là rượu sao, vậy cũng kêu là đồ tốt." Vạn Khôn Thắng nuốt thức ăn trong miệng rồi hắng giọng một cái nói với hắn: "Ngươi đừng có to mồm như thế, ai mà không biết đây là rượu, nhưng ngươi dám nói ngươi đã từng uống qua không?" Lục Vũ sững sờ, 'Rượu' thì bình thường hắn thấy nhiều rồi, nhưng đúng là hắn chưa bao giờ uống qua, kể cả trước kia lúc còn ở trong thôn, ca ca hắn Lục Phong mặc dù lớn hắn mấy tuổi cũng chưa từng uống qua. Hắn nhớ có một lần nhị cữu nói với ca ca Lục Phong, rượu là để người lớn uống, chờ đến khi hắn mười sáu tuổi thì có thể cùng uống rượu với nhị cữu, lúc ấy trong lòng mình cực kỳ hâm mộ, chỉ hận không thể thoáng một cái đến mười sáu tuổi để có thể ngồi uống rượu với nhị cữu, ca ca. Lục Vũ nhớ lại nhiều chuyện cũ ngày xưa của hắn và ca ca thì không khỏi ngây người, nghẹn lời một lúc. Lúc này Vạn Trung Hải vốn đang ngồi ở chỗ kia tự nhiên lại gần, thò tay chỉ vào Vạn Khôn Thắng, nét mặt đầy bực tức nói: "Thắng ca, sao huynh lại gọi cái thứ này, lần trước huynh uống say làm càn, đánh con cọp cái tam nha đầu đầu sưng mấy cục, bị thúc bá nhốt hơn một tháng không cho phép ra khỏi cửa, giờ vẫn chưa rút ra được bài học ư?" Vạn Khôn Thắng bị đường đệ Vạn Trung Hải vạch khuyết điểm thì trong lòng tức giận, hắn cầm lấy chén trà hất về phía Vạn Trung Hải, một chút nước trà bắn tới. Vạn Trung Hải không đề phòng bị chỗ nước trà kia bắn tung tóe ướt hết cả ngực áo. "Khốn kiếp, khốn kiếp, tên tiểu tử ngươi còn không biết xấu hổ nói ra, lần trước nếu không phải ngươi không có nghĩa khí, gặp người là nói ta uống say, con cọp cái tam nha đầu kia sao biết mà chạy tới xem, mẹ nó, tất cả đều là tại ngươi." Vạn Trung Hải thấy hắn trách móc mình, mặc dù phần lớn là do hắn gieo gió gặt bảo, nhưng dù sao cũng do mình lắm mồm nên mới xảy ra việc đó, vì vậy gã chỉ cười ha ha, không có mở miệng cãi lại. Lúc này, những tiếng "Ực ực, ực ực. . ." vang lên, Vạn Khôn Thắng, Vạn Trung Hải cùng quay đầu lại nhìn về phía phát ra thanh âm kia, lập tức hai người kinh hãi ngây người, chỉ thấy lúc này Lục Vũ cầm hũ rượu, mở nắp, đưa lên miệng nốc ừng ực. Vạn Khôn Thắng vuốt miệng, kinh ngạc nói: "Tiểu tử này đúng là không bình thường, cho dù là trâu bò cũng không cần phải điên cuồng như vậy." Vạn Trung Hải kinh hãi, đầu lưỡi liếm liếm môi, ánh mắt từ từ nhìn về phía Vạn Khôn Thắng rồi nói: "Thắng ca, chắc hắn muốn hạ thấp huynh đấy, hay là huynh cùng hắn đọ xem ai mới thực sự là trâu bò ." Vạn Khôn Thắng tức giận, hứ lên một tiếng rồi trừng mắt Vạn Trung Hải, giọng ồm ồm nói: "Cái tên trứng vịt muối ngươi lượn đi, ngươi muốn lão tử cũng không bình thường à. . . .?" Hai người nào biết, vừa rồi Lục Vũ nhớ lại những chuyện trước kia cùng với ca ca, nhị cữu ở thôn Bào Nhi, lại nghĩ tới ca ca hứa sẽ thường xuyên xuống núi thăm hắn, dạy hắn thần thông, v.v..., thế nhưng đã qua hơn nửa năm qua nửa cái bóng của ca ca cũng không thấy. Trong lòng hắn bi phẫn nên không thể kìm chế. . . Chẳng lẽ, chẳng lẽ ca ca đã quên mình rồi sao. . .? Chỉ trong chốc lát, Lục Vũ đã đem một bình rượu đầy uống đến thất thất bát bát. Khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn đỏ rực lên, mặt đầy những vệt nước, khóe mắt cũng có mấy giọt nước nhưng không biết đó là rượu hay là nước mắt. Trong lúc đó, hắn chỉ cảm thấy trong bụng rất khó chịu, giống như là dời sông lấp biển vậy, từ trong cổ họng một luồng khí tức mạnh mẽ xông lên, "Ọc" một tiếng, đem thức ăn và rượu trong bụng phun ra đầy một bàn. Vạn Khôn Thắng cả kinh, Vạn Trung Hải thét lên một tiếng rồi cuống cuồng né tránh, tuy nhiên do ở quá gần nên ít nhiều cũng bắn lên thân của hai người. Hai người chỉ đành lắc đầu cười khổ. . . Hôm đó Lục Vũ uống say như chết, cũng may hai huynh đệ nhà họ Vạn gia đều là người nhạy bén, thấy kiểu uống của hắn, rõ ràng là hắn đang tự hành hạ mình nên hai người nào dám cùng hắn ăn uống thêm, chỉ qua loa mọt chút rồi tan tiệc, vừa kéo vừa dìu đưa hắn về phòng của hắn trong Vạn gia. Đêm dài. . . . . Đột nhiên Lục Vũ phát hiện ra mình đang nằm giữa một cánh đồng mênh mông giữa trời chiều, khắp nơi toàn là xác chết, máu mình cũng đang chảy đầm đìa. Xung quanh những vệt máu tươi chảy xuôi theo mương máng, hòa vào nhau giống như nước chảy mãi không hết. Mặt đất mịt mù, một cái bóng mờ cực lớn từ từ nổi lên, hiển hiện ra một bóng đen cực lớn giống như ngọn núi, từng tiếng "phì phì" vang lên, bóng đen khổng lồ chậm rãi ngọ nguậy, tiến gần đến chỗ mình đang nằm. Xà, là cự xà, một con quái xà to như quả núi, trên đỉnh đầu có sừng, toàn thân đỏ rực, vảy phủ kín toàn thân giống như giáp sắt, cái miệng lớn dính máu mở ra làm lộ hai chiếc răng nanh trắng hếu sắc bén như đao, nó đang nhìn mình chằm chằm. Một đôi mắt to như cái nhà, đỏ rực, bóng đổ ra tương đương với thân hình của mình. Lục Vũ cảm thấy trái tim mình đập loạn xạ không ngừng, giống như muốn nhảy ra ngoài. Mồ hôi lạnh chảy xuống ròng ròng, lúc này hắn chỉ muốn chạy trốn, nhưng một chút khí lực cũng không có, hắn hét lớn đến khàn cả giọng:"A! A! a!" "A!" Lục Vũ giật mình từ trong mộng bừng tỉnh, thình lình ngồi dậy, miệng thở hổn hển, toàn thân mồ hôi dầm dề, quần áo sau lưng ướt đẫm, một lúc lâu sau hắn mới dần dần áp chế được nỗi sợ hãi trong lòng, lúc này hắn chỉ cảm thấy đầu mình đau như muốn nứt, miệng đắng lưỡi khô. Nhớ lại những chuyện hôm qua, hắn chỉ nhớ mình cùng hai huynh đệ họ Vạn đến Sư Tử lâu, sau đó mình làm thế nào mà trở về phòng thì lại chẳng nhớ gì cả. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang