[Dịch] Tiên Đạo Quỷ Đồ

Chương 11 : Túi trữ vật

Người đăng: men_co_doc

Thừa Phong đạo trưởng quả thực cảm thấy nàng rất là phiền phức. Sau cái hôm bị lão thu mất con dế, nha đầu này nhiều lần tìm đến động phủ của lão để đòi lại đại nguyên soái gì đó, mà mỗi lần lão mặc kệ nàng thì nàng lại mặt dạn mày dày tự nói ra mục đích của mình, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có một câu, đó là đem đại nguyên soái trả lại cho nàng. Nếu cứ tiếp tục thế này, thật không biết nàng sẽ còn ở lại động phủ của lão để ăn vạ đến lúc nào mới thôi, đúng lúc này Thừa Phong đạo trưởng lại nhìn thấy Bích Trần Linh Thiềm đang chậm rãi từ bên ngoài bò vào, lão tỏ vẻ tươi cười nói: "Ngươi không cần phải cầu xin ta, mấy hôm trước con dế kia của ngươi cứ kêu mãi không chịu ngưng, quấy nhiễu ta thanh tu nên ta đem nó cho Bích Trần Linh Thiềm ăn rồi." "Á!" Vạn Linh Khuyết kinh hãi thét lên một tiếng, hai mắt mở ra thật to, một lát sau ẩn hiện một chút lệ quang. Nàng sững sờ một lúc lâu không nói nên lời, khóe mắt rưng rưng, nghẹn ngào nói, "Nói dối, nói dối, sư bá gạt con. . . ." Thừa Phong đạo trưởng cũng không để ý tới nàng, phất tay một cái rồi nói:" Các ngươi về đi, ta có việc cần hỏi kỹ Phong nhi." Vạn Hồng Đào, Vạn Kiếm Minh lập tức cúi người hành lễ rồi đi ra ngoài. Vạn Linh Khuyết thấy sư bá đuổi thì càng tức nhưng cũng không dám không đi, trong lúc khó chịu không có nơi phát tiết thì lại nhìn thấy Bích Trần Linh Thiềm ở bên cạnh đang quanh quẩn hưởng thụ những giọt nước tích tách từ trên thạch nhủ nhỏ giọt xuống, Vạn Linh Khuyết không khỏi giận run cả người, nàng tiến lại gần linh thiềm, vừa đi vừa nói: "Con cóc thối , con cóc chết . . .", nói xong hung hăng đá nó một cước. Lục Phong thấy Vạn Linh Khuyết đến gần con linh thiềm thì biết là không ổn, khi thấy nàng nhấc chân thì vội la lên "Đừng. . ." Hắn còn chưa kịp nói hết câu thì nghe thấy "Bịch" một tiếng, Vạn Linh Khuyết liên tục thối lui lại vài chục bước rồi ngã ra mặt đất. Còn con cự thiềm kia không ngờ lại biến lớn lên khoảng hai trượng, căng tròn như một cái túi hơi cực lớn, lấp đầy cả không gian. Vạn Kiếm Minh lập tức bước tới nâng Vạn Linh Khuyết dậy. Hai mắt Vạn Linh Khuyết ướt đẫm lệ, nhìn trừng trừng vào con cự thiềm kia. Khi nhìn thấy cái bộ dáng đao thương bất nhập kia của nó, nàng biết rằng hôm nay mình có làm thế nào cũng không chiếm được tiện nghi của nó nên đành dậm chân một cái rồi nức nở nghẹn ngào chạy ra khỏi động. Vạn Hồng Đào, Vạn Kiếm Minh cũng đi theo ra khỏi động phủ. Tiền viện Thanh Linh cư, Vạn Hồng Đào, Vạn Kiếm Minh một trước một sau đi trên hành làng hình vòm. "Nhị sư đệ ", Vạn Hồng Đào khẽ gọi Vạn Kiếm Minh đang đi gần đấy. Vạn Kiếm Minh thấy đại sư huynh gọi mình liền dừng bước quay đầu lại nói: "Sư huynh, có chuyện gì vậy. . .?" Vạn Hồng Đào nhìn xung quanh một lượt, thấy chỗ này chỉ có hai người bọn hắn, sắc mặt nghiêm trọng nói: "Nhị sư đệ, ngươi nhìn tiểu tử kia mà chưa nhận ra à. . .? Sư tôn người. . ." Hắn chỉ nói nửa câu rồi thôi, hiển nhiên là đang thăm dò tâm tư Vạn Kiếm Minh. Vạn Kiếm Minh hiểu ý, hơi gật đầu rồi nói: "Quả thực sư tôn rất coi trọng tiểu sư đệ. Ngoài việc được sư tôn trực tiếp thu nhận, hắn vốn không phải người họ Vạn nhưng lại được sư tôn tự mình chỉ dạy." Vạn Hồng Đào nhướng mày tiếp lời: "Đúng vậy, trước đây không nói đến những đệ tử chưa tu luyện, cho dù đã đạt đến luyện khí hậu kỳ, chỉ cần là đệ tử chưa đạt Trúc Cơ kỳ thì đều giao cho đại sư tỷ chỉ dạy, hai vị sư tôn cảnh giới Kim Đan kỳ sẽ không để ý đến, mà ngay cả Linh Khuyết sư muội cũng chỉ được chỉ điểm qua loa." "Vậy mà tiểu tử này ngay từ đầu đã được một vị Kim Đan kỳ như Thừa Phong sư tôn tự mình chỉ dạy, lại còn cho hắn tu luyện trong Thiên Huyền nhai, vốn chỉ dành cho những cao thủ dòng chính của Vạn gia đã Trúc Cơ mới được vào." Vạn Kiếm Minh khẽ gật đầu, hắn biết rõ vị sư huynh này của mình đang đố kị với tiểu sư đệ vừa nhập môn. Vị sư huynh này là người hẹp hòi, từ trước đến nay vốn không có ý tốt với mình, nguyên do cũng chỉ vì đố kị tư chất mình cao hơn hắn. Hiện giờ tiểu sư đệ chưa đến bốn tháng đã luyện thành tầng thứ nhất của Huyền Linh công pháp, hơn nữa sư tôn lại rất coi trọng sư đệ, hắn không ghen kị đến ngứa răng ngứa lợi mới là lạ. Mà như vậy cũng tốt, cứ để cho hắn đem sự đố kị chuyển sang tiểu sư đệ, mình sẽ bớt đi không ít phiền phức. Vạn Kiếm Minh suy nghĩ xong liền nói: "Đại sư huynh, hiện giờ tiểu sư đệ đúng là được sư tôn coi trọng, hơn nữa tư chất của đệ ấy không hề tầm thường chút nào, nói không chừng sau này sẽ trở thành trụ cột của Vạn gia. Huynh và đệ tốt nhất không nên gây khó dễ cho hắn." Vạn Hồng Đào hung hăng nói: "Hắn không phải họ Vạn thì sao có thể, ta không tin sau này nghiệp lớn Vạn gia đến lần hắn quản." Vạn Kiếm Minh nghe gã nói đến quyền lợi trong Vạn gia thì rùng mình. Hắn thầm nghĩ, 'thảo nào đại sư huynh không muốn người khác được sư tôn coi trọng, tên gia hỏa này vậy mà lại để ý tới loại việc mơ hồ này, thật là si tâm vọng tưởng. Mặc dù nghĩ như thế nhưng hắn cũng không thay đổi sắc mặt, chỉ chậm rãi lắc đầu. Vạn Hồng Đào thấy Vạn Kiếm Minh lắc đầu liên tục, rõ ràng là không đồng ý với quan điểm của mình, hơn nữa bình thường qua lại với hắn cũng không nhiều lắm nên nhiều lời cũng vô ích, phất ống tay áo nói: "Tốt rồi, vi huynh còn có chút việc vặt nên đi trước một bước, ta muốn nhìn xem hắn có thể đắc ý được bao lâu. . ." Hắn nói xong liền nghênh ngang rời đi. Vạn Kiếm Minh thấy hắn đã đi xa, khóe miệng khẽ nhếch lên khinh thường nói: "Chỉ bằng vào loại ngu xuẩn như ngươi . . . . ". Trong động phủ trên đỉnh Thiên Huyền nhai. "Tách", một giọt nước khẽ rơi xuống đầu Bích Trần Linh Thiềm, nó đưa chân trước dụi dụi mắt rồi lại lười biếng nằm ườn trên đất. Trong động phủ, Thừa Phong đạo trưởng vuốt vuốt chòm râu, say sưa giảng giải những điểm cốt yếu của tầng hai trong Huyền Linh công pháp cho Lục Phong. . . . . Lục Phong nghe sư tôn giảng giải thì những thắc mắc trong lòng lần lượt được giải đáp, nhịn không được gật đầu liên tục. Thừa Phong đạo trưởng mỉm cười nói với Lục Phong: "Tầng thứ hai của Huyền Linh công pháp chỉ cần chú ý đến việc ngưng khí, nếu như ngươi có thể đem linh khí đang phân tán trong tứ chi bách hài tùy ý ngưng tụ ở một nơi trong thân thể thì công pháp tầng hai này coi như luyện thành." Lục Phong lập tức vui vẻ nói: "Sư tôn, đệ tử đã hiểu." Thừa Phong đạo trưởng khẽ gật đầu, nét mặt đang vui vẻ bỗng nhiên biến thành ngưng trọng rồi nói: "Tư chất ngươi hiếm có nên tu luyện cực nhanh, người thường không thể thể sánh được. Vi sư cũng cảm thấy an tâm phần nào, nhưng ngươi tuyệt đối không được lấy đó mà kiêu căng tự mãn. Nên biết con đường tu chân như biển rộng trời cao, vô cùng vô tận, nếu ngươi không tự ước thúc mình, bỏ bê việc tu luyện thì sẽ giống như đi ngược dòng nước, không tiến tất lùi. Nhớ lấy, nhớ lấy." Lục Phong lập tức đứng dậy, nét mặt nghiêm nghị nói: "Lời sư tôn dạy bảo, đệ tử sẽ luôn ghi nhớ, tuyệt không dám tự cao tự đại, bỏ bê việc tu luyện." Thừa Phong đạo trưởng thấy hắn nói như chém đinh chặt sắt, vẻ mặt nghiêm nghị thì có chút thoả mãn, lão gật đầu nói: "Vi sư cũng tin ngươi không phải loại người lỗ mảng, chỉ là những lời này thực sự cần thiết nên mới nhắc nhở, tránh cho sau này phải hối hận. . . ." Lão ngừng lại một chút, ngẩng đầu đưa mắt nhìn khắp động phủ, suy tư một lát rồi lại nói: "Phong nhi, ngày ngươi mới đến đây, vi sư định cho ngươi vài món đồ mà người tu đạo hay dùng, nhưng lúc đó trong cơ thể ngươi không hề có chút linh lực nào để điều động, có cho ngươi cũng không dùng được. Hiện giờ linh khí trong cơ thể ngươi đã tụ, có thể sử dụng được rồi." Nói xong Thừa Phong đạo trưởng liền lấy từ trong tay áo ra hai cái túi khoảng một tấc, một cái màu lam, một cái màu xám rồi nhẹ nhàng ném về phía Lục Phong. Lục Phong thấy hai cái túi kia đang bay thẳng về phía mình thì ngay lập tức đưa tay bắt lấy rồi quay ra định hỏi sư tôn. Chỉ thấy lúc này Thừa Phong đạo trưởng từ từ mở miệng nói: " Hai cái túi này được người tu đạo gọi là túi trữ vật và túi linh thú." Lục Phong không hiểu lẩm bẩm tự nói: "Túi trữ vật, túi linh thú." Thừa Phong đạo trưởng thấy vẻ mặt hắn mơ mơ mang màng liền giải thích: "Chỉ cần ngươi tiến thêm một bước, đạt đến cảnh giới tầng ba thì có thể tùy tâm điều động linh lực bản thân. Chỉ cần đem linh lực rót vào trong cái túi màu xám là có thể đem túi mở ra, đến lúc đó bất luận trên người ngươi có bao nhiêu vật phẩm, lớn hay nhỏ cũng đều có thể bỏ vào trong cái túi nhỏ này. Còn cái túi màu lam gọi là túi linh thú, mở cũng giống như túi màu xám, tuy nhiên nó chuyên dùng để chứa linh thú còn sống." Lục Phong nghe thấy hai cái túi nhỏ này lại có tác dụng thần kỳ như thế thì vui mừng nói: "Đa tạ sư tôn đã tặng thần vật cho đệ tử." Thừa Phong đạo trưởng khoát tay mỉm cười nói: "Đây chỉ là những vật bình thường thiết yếu của người tu chân, sao có thể xứng với hai chữ thần vật, tuy nhiên vi sư cũng đưa cho ngươi một món pháp khí không kém, chờ khi ngươi đột phá công pháp tầng hai rồi mở túi trữ vật ra là biết liền. Lục Phong nghe nói trong túi trữ vật có pháp khí thì tiện tay sờ lên cái túi màu xám kia nhưng chỉ cảm thấy nó dẹp lép, giống như không hề có vật gì trong đó. Lúc này, Thừa Phong đạo trưởng khẽ vung tay áo nói: "Tốt rồi, hôm nay vi sư đã giảng giải tất cả những yếu lĩnh tầng thứ hai trong Huyền Linh công pháp, ngươi cứ theo đó mà tự tu luyện." Lục Phong thấy sư phụ bảo mình ra về nhưng trong lòng hắn đang cực kỳ lo lắng cho đệ đệ nên không thể không hỏi. Hắn khẽ khom người rồi nói: "Sư tôn, đệ tử có chuyện muốn hỏi, không biết lúc nào con mới có thể xuống núi thăm đệ đệ?" Thừa Phong đạo trưởng trầm ngâm một lát, vẻ mặt ngưng trọng rồi chậm rãi nói: " Gia tộc có tộc quy, đối với tộc nhân là người tu đạo, nếu không đạt đến tầng thứ ba của Huyền Linh công pháp thì không được rời khỏi Thôn Vân phong. . . . ." "Thứ nhất, sợ đệ tử trong tộc bị việc quấn thân mà bỏ dở tu hành.Thứ hai, cũng là nguyên nhân chính, những đệ tử này ngay cả nhưng vật cơ bản cũng không thể điều khiển, so người thường mà luyện võ cũng không bằng, nếu như gặp biến cố thì ngay cả chút năng lực tự bảo vệ mình cũng không có. Bởi vậy, trong tộc mới ra nghiêm lệnh, người nào chưa tu luyện đến công pháp tầng ba thì không được rời khỏi Thôn Vân phong. Phong nhi, tạm thời ngươi hãy bỏ ý định này đi, chuyên tâm tu luyện thì tốt hơn." Sắc mặt Lục Phong bỗng nhiên biến đổi, trong lúc nhất thời sửng sờ cả người, cả buổi nói không ra lời. Qua một lúc lâu sau, hắn mới cúi người hành lễ với sư phụ rồi định quay người rời đi. Thừa Phong đạo trưởng thấy thần sắc hắn tỏ ra chán nản như thế thì không khỏi lắc đầu liên tục nói: "Thủ túc tình thâm vốn cũng là chuyện thường tình của con người, nhưng ngươi đã bước vào con đường tu chân, truy tìm Thiên đạo mờ mịt, tranh thọ cùng trời. Đệ đệ ngươi vốn là phàm thai trọc thể, sao có thể sánh được, trăm năm sau hắn cũng hóa thành đất vàng, ngươi lo lắng cho hắn cũng có tác dụng gì đâu. Lục Phong nghe được liền ngẩng đầu nhìn về phía sư phụ, miệng khẽ mấp máy, lẩm bẩm nói: "Sư tôn. . . Đệ đệ nó. . . . ." Hắn vốn định một lần nữa cầu xin sư phụ thu nhận đệ đệ, nhưng những ngày qua hắn đã biết rõ, không phải sư phụ không chịu thu nhận đệ đệ, mà đúng là người không có linh căn thì không thể nào tu luyện, cho nên những lời này không cách nào mở miệng nói ra được. Hắn đành cúi đầu buồn bã rời khỏi động phủ của sư tôn, cùng với cự thiềm quay về chỗ tu luyện của mình. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang