[Dịch] Tiên Ấn

Chương 1 : Buổi lễ long trọng của tiên môn

Người đăng: Darth Athox

Ven bờ đông hải, cực địa Cửu Hoa. Nơi này núi non trùng điệp, mây mù lượn lờ, tựa như tấm vách chắn tiên phàm, cách ly hết thảy thế tục. Trên bầu trời, chim chóc sặc sỡ thoải mái bay lượn, tỏa ra từng gợn sáng bảy màu, xa xa nhìn lại, khiến người ta có cảm giác thanh thản thoải mái! Trên đỉnh núi, một tòa cung điện khổng lồ sừng sững, phía ngoài nguy nga lộng lẫy, đầy vẻ trang nghiêm, phía trong mang phong cách cổ kính trang nhã, tỏa ra một luồng khí tức thần bí, thu hút linh khí trong thiên địa, khiến chúng không ngừng tụ tập lại trong điện. Ở đỉnh cung điện, một tấm bảng ngọc màu tím dài ba trượng được treo thẳng đứng, phía trên khắc ba chữ lớn “Chính Nhất môn” như rồng bay phượng múa, kim quang lấp lóe, càng thêm chói mắt. Nhắc tới “Chính Nhất môn” vốn thời thượng cổ chỉ là một tiên môn cho nhỏ, chẳng đáng được xếp hạng, chẳng qua sau khi tiên ma đại loạn, truyền thừa tiên đạo gần như bị cắt đứt, ngược lại Chính Nhất môn vì giữ lại được đầy đủ truyền thừa nên dần dần phát triển lớn mạnh. Sau hơn hai ngàn năm tích lũy, nay Chính Nhất môn đã thành tiên môn đệ nhất trong thiên hạ, thỗng lĩnh đám tu giả chính đạo, áp chế gắt gao tà ma ngoại đạo. ...... Lúc này, ngoài quảng trường chính điện đang yên tĩnh không một tiếng động, gần vạn đệ tử áo xanh xếp hàng chỉnh tề, vẻ mặt sùng kính nhìn lên thiên đàn ở bên trên. Trên áng mây, một nam tử trung niên tuấn tú đang khoanh chân ngồi đó, khoác chiếc đạo bào màu tím vàng, trên đầu là ánh sáng ngũ sắc, mây xung quanh không gió mà tự chuyển động, trong ánh mắt tỏa ra khí thế không giận mà uy, y chính là chưởng giáo chí tôn thế hệ này của Chính Nhất môn, được coi là cao thủ đệ nhất trong cảnh giới Quy Nhất, đạo hiệu Huyền Thanh. Thế nào là Quy Nhất? Ý nghĩa chính là ngũ khí triều nguyên, vạn pháp quy nhất. Người tu tiên đạt tới cảnh giới như vậy, ngũ hành tương dung, tâm thần hòa làm một thể, không ốm đau không dơ bẩn, đạt được tinh hoa của tự nhiên, dưỡng nguyên khí của thiên linh, mệnh dài năm trăm tuổi, có thể nối liền thiên địa, bất cứ pháp quyết gì đều lật tay cái là thành, trong tu tiên giới tuyệt đối là cao thủ đỉnh cấp, nếu tiến thêm một bước nữa sẽ có thể phá giới thành tiên, phi thăng rời khỏi. Hai bên trái phải của chưởng môn Huyền Thanh là bốn ông lão, ai nấy râu dài tóc bạc, phiêu dật bất phàm, phảng phất như thần tiên giữa người thường, bọn họ là tứ đại trưởng lão của Chính Nhất môn... Chấp pháp trưởng lão Vô Dương Tử, truyền công trưởng lão Vô Phàm Tử, nội đường trưởng lão Vô Niệm Tử, ngoại đường trưởng lão Vô Mộng Tử. Bốn vị trưởng lão này chủ yếu phụ trách chủ trì những sự vụ lớn nhỏ trong sơn môn, cũng là cao thủ cảnh giới Quy Nhất, địa vị cao quý, chỉ dưới chưởng môn. Lại nhìn xuống dưới thiên đàn, mấy trăm nam nữ trẻ tuổi đứng sóng vai, ưỡn thẳng ngực, vẻ mặt nghiêm nghị khó giấu nổi sự kiêu ngạo trong lòng. Những người bên dưới đều là chân truyền đệ tử chân truyền trong số những truyền nhân đời thứ ba của Chính Nhất môn, ai cũng là người tiên duyên thâm sâu, thực lực cường đại, đã đạt tới cảnh giới Thiên Nhân, trong đó có vài đệ tử thậm chí đã bắt đầu ngưng tụ tam hoa, tiến tới “Chân Nhân”. ...... Nhìn xuống phía dưới, chưởng môn Huyền Thanh từ từ mở miệng nói: “Hôm nay là đại lễ tiên duyên trăm năm một lần của Chính Nhất môn chúng ta, tiên môn trong thiên hạ sẽ tới dự lễ. Bản tôn lệnh cho tứ đại trưởng lão mở hộ sơn đại trận, các người chuẩn bị làm theo bố trí, đừng để cho những kẻ bụng dạ khó lường trà trộn vào sơn môn, khiến các tiên môn đồng đạo chê cười chúng ta.” “Đệ tử cẩn tuân pháp chỉ...” Đệ tử bên dưới khom người nhận lệnh, sau đó đều tự đi khỏi. Chưởng môn Huyền Thanh trao đổi ánh mắt với tứ đại trưởng lão, gật đầu với nhau. “Đệ tử, cung thỉnh tiên bảo sư môn...” Tứ đại trưởng lão cũng vái về phía đỉnh cung điện, rồi nhanh chóng cùng nhẩm ngón tay, ngưng tụ vẽ thành những ấn quyết trên hư không... Bốn luồng lực lượng cường đại hòa thành một thể, khiến trên không trung nứt ra một cái khe nhỏ, một tòa bảo tháp lớn cỡ bàn tay ẩn tàng trong đó, như ẩn như hiện, lóng lánh kim quang. Vật này là chí bảo tu tiên giới, căn cơ của Chính Nhất môn, có tên là Thông Thiên tháp. Tên như nghĩ, Thông Thiên tháp có thể thông lên thiên giới, ngụ ý phi thăng thành tiên tu chính quả, là một món tiên khí thật sự. Chẳng những có thể biến ảo trận pháp, còn có thể tụ tập linh khí, có thể nói diệu dụng vô song. Cũng bởi pháp bảo này nên Chính Nhất môn mới có địa vị như ngày hôm nay trong tiên giới, hơn nữa cũng không ai lay động nổi. “Ong ong ong!” Trận quyết biến ảo, thiên địa biến sắc! Trong hư không, rìa tháp tỏa ra luồng luồng kim quang, bao phủ toàn bộ sơn môn vào trong, lại thêm vài phần khí phách tiên gia. Dị tượng nhanh chóng trôi qua, linh quang trên pháp bảo dần dần thu liễm, vết rách hư không cũng bắt đầu khép lại, mọi thứ lại khôi phục vẻ mây mờ gió nhẹ lúc trước, chỉ có điều trong thiên địa như bớt đi chút ngăn cách. “Coong! Coong! Coong!..” Linh chung vang lên chín lần, tiên vân tản mát, sơn môn rộng mở. Lập tức, đệ tử phô bày, chim chóc nghênh đón, ngọc xanh lát đường, mưa hoa đầy trời. ...... “Thật uy nghi! Thật khí phách! Quả đúng là bầu không khí tiên gia!” “Đương nhiên rồi, không hổ là tiên môn đệ nhất thiên hạ, chỉ riêng chuyện phô trương như vậy đã không tiên môn nào so sánh nổi rồi.” “Thất Thải Linh Tước là dị chủng tiên cầm, nhân gian hiếm thấy, hôm nay Thiên Nhất môn lại để chúng làm chim đón khách, thật quá mạnh tay!” “Đâu chỉ có thế, các lão xem tấm ngọc xanh trên mặt đất kia kìa, là thượng phẩm Thủy Linh ngọc đấy, lão phu tu hành gần trăm năm, trên người cũng chẳng được mấy khối, không ngờ Thiên Nhất môn lại dùng để lát đường, đúng là phí của trời!” “Ha ha, Thiên Nhất môn của cải dồi dào, nghe nói thế lực trên thượng giới cũng rất hùng hậu, chút đồ ấy đã tính là gì.” “Vậy còn chưa đủ, nghe nói lần này Thiên Nhất môn chuẩn bị không ít thứ tốt đáp lễ các đại tiên môn, xem ra đám tán tu chúng ta lần này có thể xem đã mắt rồi.” “Ừ ừ.” ...... “Mau nhìn kìa, Thiên Nhất môn đã sắp mở cửa sơn môn.” “Lại một lễ mừng trăm năm, Thiên Nhất môn hiện giờ đúng là càng lúc càng hưng thịnh, không biết trong thế hệ đệ tử này, ai sẽ là người phi thăng đầu tiên.” “Nhất môn nhất thiên đạo, nhất đại nhất tiên nhân, hôm nay Thiên Nhất môn tự xưng là chính thống trong tiên đạo quả nhiên bất phàm.” “Hưng thịnh mới hay, ngày nay tiên đạo có thể chấn áp cả hai đạo phật ma, tất cả đều là công lao của Thiên Nhất môn.....” “Đúng vậy, nếu không có Thiên Nhất môn trấn thủ, ma đạo đã tàn sát bừa bãi, những người chúng ta cũng chẳng sống qua những ngày lành tháng tốt như vậy.” Đám tán tu tụ tập lại một chỗ, trong giọng nói đều biểu lộ vẻ sùng kính đối với Thiên Nhất môn. Không ngờ, một giọng nói trái chiều lại vang lên trong đám đông: “Ài! Công lao thì không sai, chỉ tiếc Thiên Nhất môn càng lúc càng quá đáng, không chấp nhận cho các tiên môn khác truyền thừa độc lập, ngay cả chuyện trong thế tục cũng muốn nhúng tay vào, đúng là dã tâm bừng bừng!” Nghe thấy vậy, mọi người xung quanh không khỏi đổ mồ hôi lạnh, vội vàng lui lại vài trượng, hiển nhiên bị những lời này dọa sợ. Hiện giờ Thiên Nhất môn đang lúc thế mạnh, thế nhưng lại có người dám đứng trước sơn môn của họ nói những lời này, chẳng phải muốn chết sớm hay sao. Ngươi tự đi tìm chết thì mặc, nhưng ngàn vạn lần đừng làm liên lụy tới người khác. Đám người tản ra làm lộ một lão già lôi thôi lếch thếch. Lão già chẳng chút hình tượng, cũng chẳng buồn để ý những ánh mắt khác thường xung quanh, vừa ngoáy ngoáy tai, vừa nói: “Chẳng lẽ ta nói gì sao? Phải biết rằng cực thịnh tất suy, cứ liên tục mở rộng rốt cuộc cũng không phải chính đạo...” “Là lão đạo điên!” “Quả nhiên là lão ta, không ngờ lão cũng tới đây!” “Lão điên! Lão già này là đồ điên, ngàn vạn lần đừng liên quan gì tới lão.” ...... Mọi người lại lui lại vài trượng như muốn hoàn toàn phân rõ ranh giới với lão già kia. Lão đạo điên tiếng xấu nổi danh trong số tán tu, ai gặp nấy ghét, có điều lão ta tu vi cao thâm, hành tung quỷ dị, người khác chẳng thể làm gì được lão, chỉ có nước trốn đối phương thật xa. Đang lúc mọi người ở nơi này đau đầu, trên không đủ các sắc hoa chiếu rọi, từng luồng sáng từ từ lướt qua nơi chân trời. Sen vàng lót nền, linh thú mở đường, hương thơm tỏa khắp bốn phương, khí thế phi phàm... Nghi thức như vậy cũng đại biểu cho lời chúc của tiên môn khắp các phương. “Bắc Vực, Ngũ Hành tông...” “Li Cừu cốc, Luyện Tâm tông...” “Đại Tây sơn, Linh Bảo tự...” “Nam Hải, Thiên Nhai các...” “Quy Hư môn...” “Long Hổ tông...” ...... Theo từng phái tiên môn giá lâm, đỉnh núi vốn hơi lạnh lẽo lập tức trở nên náo nhiệt hẳn lên. “Thiên Nhất môn cung nghênh chư vị!” Hô to một tiếng, gần ngàn đệ tử xếp thành hàng đồng thời thi triển thủ quyết... “Bốp bốp bốp bốp bốp...” Ngàn vạn kiếm khí rời vỏ giăng khắp bầu trời, cảnh tượng vô cùng đồ sộ! Thấy cảnh này, không ít người lập tức biến sắc, ngay cả đại biểu tiên môn khắp nơi cũng khẽ nhíu mày, trận pháp này đâu phải là đón khách, rõ ràng là muốn thị uy với những người vừa tới. Đương nhiên, với đại vị và thực lực hiện giờ của Thiên Nhất môn ở tu tiên giới, tất nhiên có tư cách để bá đạo, người khác cũng không dám nói gì. Vì vậy, đại biểu tiên môn khắp nơi cũng không nhiều lời, khách sáo một phen rồi từ từ bước vào. ...... Lễ mừng trăm năm, sự kiện trọng đại, môn môn phái phái đều đưa người tới, vì vậy công việc tiếp đãi liên tục cả nửa ngày mới coi như xong. Đến tận buổi trưa, khách khứa đến đủ, không khí nhiệt liệt, chưởng môn và các trưởng lão của Thiên Nhất môn cuối cùng cũng lộ diện, bắt đầu chủ trì buổi lễ. Phía trên thiên đàn, chưởng môn Huyền Thanh ngồi trên đài mây, ánh mắt thản nhiên đảo qua bên dưới, một cảm giác hào hùng bễ nghễ thiên địa đột nhiên sinh ra. Y là thiên tài tu tiên, tu hành hơn hai trăm năm đã trở thành cao thủ đệ nhấ trong tiên đạo, thống lĩnh Thiên Nhất môn quét ngang hai đạo tiên ma, tạo thành tiên nghiệp trước giờ chưa từng có, được đám tu giả kính ngưỡng, tiên tích huy hoàng như vậy, đáng lý ra y phải thấy vô cùn kiêu ngạo và tự hào. Nhưng, ngay lúc chưởng môn Huyền Thanh đang đắm chìm trong bể dục của quyền lực, bên dưới bỗng phóng lên một luồng hàn quang, đánh thẳng tới mi tâm của y. Sát ý quyết liệt, sát khí thấu trời! Chưởng môn Huyền Thanh bất ngờ không kịp phòng thủ, bị mũi hàn mang kia đánh bay ra ngoài, nếu không có kỳ bảo hộ thân, sợ là y đã sớm chết oan chết uổng. Nhưng cho dù như vậy, vị cao thủ đệ nhất tiên đạo này cũng bị va chạm làm hơi thở toán loạn, không ngừng hộc máu. “Huyền Thanh lão tặc, chịu chết đi!” Một tiếng hét to, đinh tai nhức óc. Mọi người bị biến cố đột nhiên xảy ra này làm kinh ngạc tới mức như hồn lìa khỏi xác, theo bản năng lui sang một bên, chỉ thấy một bóng người lao khỏi đám đông, đánh thẳng về phía chưởng môn Huyền Thanh. ...... Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang