[Dịch] Tiên Ấn
Chương 8 : Tính mệnh chẳng bằng cỏ cây
Người đăng: Darth Athox
.
Ánh sáng nhanh như chớp, Bạch Mộc Trần chưa kịp phản ứng thì một khối ngọc đã lở lửng trước ngực chàng.
“Tấm tiên phù này tên là Thiên Quang phù, lúc sử dụng sẽ mở ra tiên cương, có thể đỡ được một đòn của chân tiên tam phẩm.”
Nghe Liên Vân giới thiệu, đám quặng nô xung quanh đều nhìn về phía Bạch Mộc Trần với vẻ hâm mộ, thậm chí còn mang theo chút ghen tị.
Nên biết, khai thác quặng ở dãy núi Thiên Uyên lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm tới sinh mệnh, có một tiên phù phòng ngự sẽ gia tăng khả năng giữ được mạng. Đồ tốt như vậy, cho dù bản thân không cần nhưng nếu đem tới chợ nô bán cũng có thể đổi được không ít đồ tốt.
Thứ đã hữu dụng với bản thân, tất hiên Bạch Mộc Trần sẽ không dễ bán ra. Trong ánh mắt hâm mộ ghen tị của đám người, chàng khom người nhận lấy tiên phù, cất vào trong lòng, tạ ơn rồi cúi đầu lui sang một bên, biểu hiện không có điểm nào khác với mọi người.
“Được rồi, mọi người đều đã thấy rồi đó, chỉ cần các người cố gắng khai thác quặng, cống hiến cho Thiên Huyễn tông ta, Thiên Huyễn tông ta cũng sẽ không bạc đãi các người.”
Liên Vân ánh mắt đầy ý cười đảo mắt qua bên dưới, phản ứng của đám quặng nô khiến nàng cũng thấy tự đắc.
Tính cách của nô lệ là sao, chính là đây, chỉ cần giơ cây gậy lên, lại cho thêm củ cà rốt, bảo đảm đám quặng nô này sẽ cam tâm tình nguyện làm trâu làm ngựa cho mình.
......
Sau trận ồn ào, công tác thống kê số lượng tiên thạch của cả ba bên đều đã hoàn thành.
Thiên Kiếm tông thu được hai mươi ma ngàn bốn trăm tám mươi chín viên, Thiên Huyễn tông thu được mười một ngàn sáu trăm bảy mươi lăm viên, còn Ngự Khí tông thu được ba mươi lăm ngàn một trăm hai mươi hai viên. Nói cách khác, Thiên Kiếm tông và Thiên Huyễn tông gộp lại nhiều hơn không ít so với Ngự Khí tông.
“Trác sư huynh, xem ra bọn muội cũng thật may mắn...”
Liên Vân mỉm cười nũng nịu, lộ vẻ xinh tươi phong tình.
Trác Vô Cấu cũng mỉm cười gật đầu nhìn về phía Ngô Niệm Trì, gã lúc này sắc mặt hờ hững, không nhìn ra chút vui buồn gì.
“Ngô sư huynh đừng chán nản...”
Liên Vân vẫn mỉm cười nói tiếp: “Lần đặt cược này là theo vận may, có trách thì trách lúc thường bên huynh quản lý quá lỏng lẻo, khiến đám quặng nô chây lười, cuối cùng mới thành thế này.”
“Đúng, sư muội nói rất đúng.”
Ngô Niệm Tri bỗng mỉm cười gật đầu: “Xem ra lúc thường sư huynh quá nhân từ rồi, khiến cho đám quặng nô quên cả thân phận bản thân, nếu không nhờ sư muội nhắc nhở, thiếu chút nữa sư huynh đã phạm phải sai lầm lớn rồi, thiệt hại cá nhân chỉ là chuyện nhỏ, nếu khiến cả tông môn tổn thất, vậy Ngô Niệm Tri này sẽ thành kẻ có lỗi với cả tông môn mất...”
Dừng một chút, Ngô Niệm Tri liếc sang địa bàn của mình, nói: “Không hoàn thành nhiệm vụ, chỉ là đám nô lệ vô dụng, đã vô dụng, vậy chẳng bằng chết sạch đi.”
Nói xong lời này, Ngô Niệm Tri tùy ý phất tay, bắn ra hơn mười luồng hàn mang bắn xuống dưới, mục tiêu chính là đám quặng nô Ngự Khí tông không hoàn thành nhiệm vụ lần này.
“Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!”
Hàn mang xuyên qua cơ thể khiến mười quặng nô chịu phạt không kịp xin tha, thậm chí cả tiếng kêu rên cũng chẳng kịp vang lên, ngay lập tức hóa thành tro bụi, tiêu tán trong đất trời Tiên Giới.
Sinh mệnh của một loạt tán tiên, nói không còn là không còn, đây rốt cuộc là Tiên Giới, hay là khổ ngục?
Bãi quặng tĩnh mịch như tờ, hơi lạnh tới thấu xương gần như đóng băng cả linh hồn Bạch Mộc Trần. Chàng vốn tưởng Liên Vân đã rất tàn nhẫn rồi, không ngờ tên Ngô Niệm Tri miệng luôn treo theo nụ cười kia lại càng lạnh lùng tuyệt tình... Không, không nên nói là lạnh lùng tuyệt tình. Không tiên sĩ nào có cảm tình với tiên nô, nếu so sánh với trong thế tục, không ai áy náy khi giẫm chết mọt con kiến cả, bởi trong mắt chân tiên, tiên nô chẳng qua chỉ là con kiến ti tiện, là món đồ dùng, chết thì chết thôi, hỏng thì hỏng thôi.
“Ngô sư huynh thật quá quyết đoán, có điều sao lại nặng tay như vậy, chẳng lẽ giận tiểu muội sao? Hì hì hì...”
Tiếng cười của Liên Vân lúc này lại bỗng thật chối tai, khiến người ta thầm cảm thấy chán ghét.
“Đã đặt cược thì phải biết chịu thua, mới một ván thôi mà, đâu đáng để tức giận, sư muội nói đùa rồi.”
Ngô Niệm Tri mỉm cười chẳng hề để ý, lật tay lấy ra một túi gấm đưa cho Liên Vân, sau đó bỏ tiên thạch thu được ở bên mình vào trong túi rồi phi thân bay khỏi nơi này.
“Trác sư huynh...”
Liên Vân quay sang Trác Vô Cấu, đang định chia đồ trong túi gấm thì đối phương khoát tay áo ngắt lời: “Chuyện chia chác đừng nhắc lại, lần này nếu không nhờ Liên Vân sư muội cơ trí, Trác mỗ sợ đã phải chịu thiệt thòi từ tay gã họ Ngô kia, thứ này là do muội thắng được, vậy muội cứ thu lại đi!”
“Nếu sư huynh đã nói thế, vậy tiểu muội từ chối là bất kính rồi.”
Liên Vân không nói thêm lời nào, hào phóng thu lại chiếc túi gấm.
Đợi hai người đi khỏi, bãi quặng tiên nô lại khôi phục trật tự bình thường, một tràng phong ba cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Quặng nô của ba phe không còn việc gì lưu lại, bèn tự tỏa ra các nơi.
......
------------
Ra khỏi bãi quặng, cảm xúc của Bạch Mộc Trần dần dần khôi phục.
Đối với một kẻ từng trải qua sống chết mà nói, mọi sự sống đều thật đáng quý, cho dù chàng không có sức lực để thay đổi bất cứ điều gì, nhưng chàng có thể cố gắng nỗ lực, ít nhất chàng vẫn chưa quên trên vai mình còn mang trách nhiệm chấn hưng sư môn.
“Hả?”
Đi được nửa đường, Bạch Mộc Trần bỗng nhiên dừng bước, sau đó mặt không đổi sắc bước về phía rừng đá trước mắt.
......
“Vương sư huynh, liệu có phải thằng nhóc lúc nãy đã phát hiện ra chúng ta không?”
“Phát hiện thì sao, chẳng lẽ hắn lại dám chủ động ra tay? Nếu muốn chạy thì tốt, nếu không phải nơi này quá gần bãi quặng, sợ rước thêm phiền toái, ông đây đã sớm bắt gọn hắn rồi.”
Trong rừng cây rậm rạp, hai bóng người một cao một lùn đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Lúc này, bên cạnh lại có người nói: “Vương sư huynh, vậy có được không, nếu bị ai phát hiện...”
“Câm miệng!”
Quát lớn một tiếng, tên Vương sư huynh kia hừ lạnh nói: “Bị người khác phát hiện thì đã sao? Chuyện giết người cướp của trước giờ chúng ta làm còn ít à? Trước kia sao không bảo sợ?”
“Nhưng tiên phù là thượng tiên tự tay tặng cho hắn, nếu chúng ta cướp...”
“Thì đã sao? Không có thưởng này thưởng nọ, chúng ta làm gì có cơ hội lấy được tiên khí, kiếm được đan dược? Chẳng lẽ các ngươi cam tâm làm quặng nô cả đời? Hừ, các ngươi đừng quên, tán tiên có đại kiếp nạn ngàn năm một lần đấy, nếu giờ không chuẩn bị đôi chút, đến lúc đó sợ quá muộn, không qua được tán tiên kiếp, chúng ta đều sẽ tan thành tro bụi.”
Dừng một chút, giọng điệu Vương sư huynh hơi hoãn lại, nói: “Không cần nghĩ chuyện quá nghiêm trọng, tam đại tiên tông tuy cấm tiên nô phe mình lén tranh đấu nhưng không cấm họ tranh đấu với tiên nô của thế lực khác, chỉ cần chúng ta không bị vạch trần, người khác cũng chẳng thể làm gì chúng ta, hơn nữa, tam đại tiên tông ám đấu đã lâu nhưng đều coi trọng mặt mũi, chúng ta làm vậy không khéo còn được bề trên tưởng thưởng, đến lúc đó... He he he, các ngươi đã hiểu chưa?”
Nói tới đây, gã họ Vương cố ý dừng lại, hai đồng bọn kia cũng lộ vẻ thèm thuồng.
Có lợi thì phải chiếm, chuyện kinh doanh không vốn này phải làm, không làm sẽ là kẻ ngốc nhất Tiên Giới!
“Đúng rồi, các ngươi đã điều tra về thằng nhóc này xong chưa?”
“Vương sư huynh yên tâm, bãi quặng lớn như vậy nhưng làm gì có bí mật gì...”
“Đúng vậy, bọn đệ đã điều tra xong rồi, thằng nhóc này tên là Bạch Mộc Trần, mới phi thăng tiên giới ba mươi năm, lúc thường cũng chỉ một mình một nơi, không hề nghe nói hắn có bạn bè gì, lần này vừa hợp để ra tay.”
“Ha ha, mới phi thăng Tiên Giới ba mươi năm, vậy tiên nguyên của hắn nhiều nhất cũng chỉ khoảng hai trăm vòng, ba người chúng ta cùng ra tay, cho dù hắn có tiên phù phòng thân cũng chẳng chốn đỡ được bao lâu.”
Ba tên cảm thấy nắm chắc trong lòng, bèn không nhanh không chậm đi qua.
......
Dài hơn trăm dặm, đá tảng san sát.
Đi tới đây, Bạch Mộc Trần bỗng dừng bước, quay người lại nở nụ cười hờ hững: “Theo ta lâu vậy cũng khó cho các người rồi, xuất hiện đi.”
Vừa dứt lời, ba bóng người đã lao thẳng về phía Bạch Mộc Trần, vây lấy chàng ở giữa.
Ngay trước mặt là một gã đàn ông trung niên, cao lớn khôi ngô, mặt đầy râu ria, vừa nhìn đã biết không phải người lương thiện. Còn hai bên trái phải Bạch Mộc Trần phân biệt là hai gã trai trẻ tuổi một béo một gầy, bọn họ tay nắm kiếm khí, toàn thân nồng nặc sát khí.
Ba người đó chính là đám Vương sư huynh lúc vừa rồi.
“Các ngươi là Thiên Kiếm Tông ?”
Bạch Mộc Trần thản nhiên liếc nhìn ba người, thân phận đều là quặng nô, hơn nữa trên vạt áo có thêu ấn ký hình kiếm chẳng khó để phán đoán ra thân phận đối phương. Lại nhìn tiên nguyên trên người đối phương bạc nhược, cũng chỉ tương đương mình, chắc hẳn khoảng ba trăm vòng.
Nghĩ tới đây, Bạch Mộc Trần lại cảm thấy bình tĩnh.
Vương sư huynh chắp tay nói: “Tại hạ Vương Đông, lần này tới có ý muốn mượn một thứ từ chỗ các hạ.”
Lập trận như vậy chỉ vì mượn đồ? Có ngu mới tin!
“Nếu ta không đồng ý cho mượn thì sao?”
Bạch Mộc Trần sắc mặt trầm tĩnh, không nhìn ra chút khác thường nào.
“Thằng nhóc họ Bạch kia, đừng cố ra vẻ trấn tĩnh, chẳng phải bị ba huynh đệ chúng ta dọa cho phát sợ rồi à?”
Vương Đông trong lòng có phần không kiên nhẫn nổi, nếu đổi lúc bình thường, bọn họ đã sớm ra tay, nếu không cố kỵ tấm tiên phù trong tay đối phương, việc gì mình phải phí công phí sức, nói nhảm với đối phương làm gì.
Thấy Bạch Mộc Trần không mở miệng, Vương Đông hung hăng trừng mắt, sắc mặt dữ tợn nói: “Thằng nhóc thối tha kia, tin tức về ngươi chúng ta đều đã rõ, nếu thức thời, ngoan ngoãn giao tiên phù ra đây, nếu không ông đây sẽ cho ngươi hồn phi phách tán, ngay cả làm quỷ cũng chẳng được.”
“Thật không?”
Bạch Mộc Trần rũ rũ ống tay áo, thản nhiên nói: “Nếu giao tiên phù ra, sợ là ta còn chết nhanh hơn!”
“Cái gì? Ngươi...... Ngươi dám không giao?”
Vương Đông sắc mặt trầm xuống, sát khí trong lòng tăng vọt.
Đúng vậy, Vương Đông vốn không định lưu lại người sống, gã tưởng đối phương sợ tới mức sẽ ngoan ngoãn giao tiên phù ra, sau gã mới ra tay thu thập, làm việc an toàn nhanh gọn. Có điều gã hoàn toàn không ngờ đối phương nói toạc trò vờ vịt của mình ra, khiến gã thẹn quá hóa giận.
“Giết cho ta!”
Vương Đông ra lệnh một tiếng, hai người hai bên trái phải cùng rút kiếm lao về phía Bạch Mộc Trần, đối phương cũng ra sức phản kháng.
“Rầm!”
Ba luồng tiên nguyên va chạm bốc lên một cụm khói bụi.
Nương theo lực va chạm, Bạch Mộc Trần thoát thân, bay vào trong rừng đá.
Nơi này cỏ dại um tum, hoang vắng lạnh lẽo, có điều lại có vô số đá lớn che dấu, là nơi ẩn thân cực tốt.
Vương Đông đâu có dại tới mức trơ mắt nhìn con dê béo của mình bỏ trốn, không nói hai lời, quát đám huynh đệ cùng đuổi theo.
......
“Bùng!”
Ba người vừa tới gần, thân hình lập tức trầm xuống, cảm giác trên lưng như có đá lớn vạn cân ép xuống.
Nhìn xung quanh, chỉ thấy rừng đá xuất hiện những chỗ cong cong rất nhỏ, đúng là dị tượng báo hiệu trận pháp.
Vương Đông thầm hô không ổn, đang định rút khỏi, không ngờ một tia sáng đỏ rất nhỏ xuất hiện, hai bên trái phải vang lên hai tiếng kêu thảm rồi lại trở lại yên tĩnh.
“Đừng! Đừng...”
Nỗi sợ ăn mòn linh hồn Vương Đông, ánh sáng đỏ phóng đại vô hạn trong mắt gã, cuối cùng trở thành bóng tối vô tận bao phủ.
Đây là cái chết, cái chết thật sự.
Chân linh tiêu tan trong thiên địa, không nhập luân hồi, không thể siêu thoát.
......
Nơi này sao lại có trận pháp? Tu vi của họ Bạch kia rốt cuộc ra sao?”
Tới tận phút cuối, đám người Vương Đông vẫn không rõ mình bị giết ra sao.
Chiến đấu chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi, ngoại trừ ba tiếng kêu thảm ra, mọi thứ đều như thường.
Thật ra không phải tu vi Bạch Mộc Trần cao siêu, chỉ là mượn nhờ lực lượng trận pháp, giam cầm kẻ địch trong giây lát ngắn ngủi rồi ra tay, còn trận pháp ở nơi đây chính là Thiên Quân trận tầm thường nhất tại Tiên Giới, do Bạch Mộc Trần bày ra nhiều năm trước, dẫu sao cũng sống ở đây, không chuẩn bị trước đôi chút sao được, cho nên chàng cố ý dẫn ba người Vương Đông tới đây với mục đích bắt trọn, những chuyện như vậy chàng đã sớm quen thuộc.
“Còn ai muốn mượn đồ sao?”
Bóng dáng Bạch Mộc Trần lại xuất hiện ngoài khu rừng đá, chàng lạnh lùng nhìn ra xa, giọng nói nhỏ nhẹ lại như ma chú của tử thần.
Vài tiếng loạt xoạt vang lên, một chút động tĩnh mỏng manh qua đi, mọi thứ lại khôi phục vẻ tĩnh lặng bình thường.
Có được ắt có mất, chỉ một tấm tiên phù nho nhỏ đã khiến nhiều kẻ thèm thuồng tới vậy, Tiên Giới này quả thật còn tàn khốc vô tình hơn so với hạ giới.
Hồn tan như diệt, tính mạng chẳng bằng cỏ cây.
Thiên đạo trường sinh, vô tình hữu tình.
Hỏi chính mình, nên làm gì đây?
Tiên vân từ từ trôi qua, gió nhẹ khe khẽ thổi lên, lúc này như chỉ có một mình Bạch Mộc Trần đứng giữa đất trời mênh mông.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện