[Dịch] Tiên Ấn

Chương 7 : Quy củ

Người đăng: Darth Athox

.
Cô gái xuất hiện thu hút vô số ánh mắt, có điều ngoại trừ đệ tử tam đại tiên tông ra, đám tiên nô còn lại đều cúi đầu thật thấp, không dám tùy tiện đánh giá. Người tới là chấp sự ngoại môn Thiên Huyễn tông, tên là Liên Vân, tu tiên tới nay đã một ngàn ba trăm năm, không lâu trước đó đã chính thức bước vào hàng ngũ cửu phẩm chân tiên, được phái tới đây phụ trách xử lý sự vụ trong bãi quặng của tông môn. “Hóa ra là Liên Vân sư muội...” Ngô Niệm Tri thầm mắng một tiếng yêu tinh, sau đó cười tủm tỉm nói: “Chúc mừng sư muội, tuổi còn trẻ như vậy đã đạt tới cửu phẩm, thiên phú như vậy tin rằng không bao lâu sau có thể đăng vị thiên tiên, nếu sư muội may mắn được thượng giới nhìn trúng, không chừng còn có thể thăng cấp tiên tịch rồi, tới lúc đó mong sư muội quan tâm đôi chút.” “Ngô sư huynh quá khách khí rồi.” Tuy ai cũng biết đây chỉ là lời nịnh nọt, nhưng Liên Vân vẫn không tự chủ được lộ chút vẻ vui mừng. Tiên tịch chính là chứng minh thân phận của tiên sĩ, đại biểu cho địa vị của tiên sĩ ở Tiên Giới cao hay thấp, cấp bậc tại Tiên Giói vô cùng nghiêm ngặt, có tiên sĩ nào không theo đuổi việc tăng cấp tiên tịch, có thể thăng tiến thêm một bậc? Có điều kiện tốt mới có thể phát triển xa hơn... Câu nói này dẫu ở thế tục hay ở Tiên Giới cũng đều hữu dụng. Không tính tới nô tịch, tiên tịch chia ra từ nhất phẩm tới cửu phẩm, phẩm giai càng cao, đãi ngộ thân phận cũng càng cao, thậm chí có được một số quyền lợi đặc biệt. Đương nhiên muốn tăng cấp cho tiên tịch cũng không phải chuyện dễ dàng, chẳng những cần có tiên tông thượng cấp tán thành, còn phải có một lượng lớn cống hiến mới có tư cách xin xét duyệt. ...... Hàn huyên trong chốc lát, Ngô Niệm Tri lại nhắc lại chuyện vừa rồi: “Liên Vân sư muội vừa rồi phản đối vụ đánh cược giữa ngu huynh và Trác sư huynh, không biết có gì chỉ bảo?” Liên Vân che miệng cười khẽ, nói: “Ngô sư huynh đúng là giảo hoạt, trong bãi quặng này, Ngự Khí tông bọn huynh nhiều quặng nô nhất, huynh lại kéo Trác sư huynh đánh cược số lượng tiên thạch khai thác được, cái này chẳng phải lừa người hay sao?” Dứt lời, Liên Vân nhìn về phía Trác Vô Cấu vẻ mặt trầm tĩnh, lại mỉm cười. Nếu là ai khác nói câu này, Ngô Niệm Tri chắc đã sớm ra tay giáo huấn đối phương, song đối mặt với Liên Vân xinh đẹp quyến rũ, gã thật sự không tức giận nổi, ngược lại trong lòng còn hơi mơ màng, mong chờ. Ho nhẹ hai tiếng, Ngô Niệm Tri cười ha hả nói: “Liên Vân sư muội quả thật trí tuệ hơn người, không biết sư muội có ý tưởng gì?” Ý tưởng? Ý tưởng gì cũng không vấn đề. Ngô Niệm Tri âm thầm bổ sung một câu, giờ phút này gã chỉ một lòng nghĩ xem làm sao để tiếp cận tiểu yêu tinh phong tình vạn chủng trước mặt, nào để ý tới tiên thạch với không tiên thạch, nếu có thể ôm đối phương vào lòng... He he, cảm giác đó chắc còn mĩ mãn hơn nhiều so với việc kiếm tiên thạch! Liên Vân chớp chớp mắt, đôi mắt đẹp đảo xuống bên dưới nói: “Ngô sư huynh, huynh xem, quặng nô bên huynh có tới hơn ba ngàn, bên Trác sư huynh chỉ có khoảng hai ngàn, cho dù thêm gần ngàn quặng nô của môn phái tiểu muội cũng chẳng đuổi kịp bên huynh...” Dừng một chút, Liên Vân nghĩ ra một cách, nói: “Nếu không thì thế này nhé? Cộng số lượng quặng của bên tiểu muội và bên Trác sư huynh lại, nếu may mắn thắng, Ngô sư huynh cũng chẳng mất bao nhiêu, nếu bọn muội thua, tiểu muội nguyện trả thêm chút tiền cược. Hai vị sư huynh thấy sao?” Trác Vô Cấu ngược lại chẳng để ý tới chuyện thắng thua, tất nhiên không phản đối ý của mỹ nữ. Ngô Niệm Tri liếc mắt nhìn đám quặng nô bên dưới, quả thực chênh lệch không lớn, vì vậy ra vẻ hào sảng nói: “Nếu sư muội đã nói thế, sao sư huynh không đáp ứng cho được, thôi thôi, được rồi, cứ theo ý muội là được.” Tiếng bàn bạc của ba vị chấp sự, bên dưới đều nghe rất rõ, đám quặng nô không khói ứa mồ hôi lạnh. Đúng như cái gọi là chân tiên đánh đổ, tán tiên tai ương, vụ đánh bạc này, có thua thì có thắng, song dẫu ai thua ai thắng, chịu khổ mãi mãi luôn là đám quặng nô bọn họ. Sống là nô, chết cũng là nô. ...... -------------- Thời gian nửa ngày đối với tiên sĩ mà nói chỉ là một hơi thổ nạp, nhưng đối với phần đông quặng nô mà nói, một ngày như vậy quả thật chẳng khác gì một năm, bởi vì bọn họ vĩnh viễn không thể tự nắm vận mệnh bản thân trong tay. Đội ngũ dài thườn thượt dần dần ngắn lại, số lượng tiên thạch ba bên lần lượt đuổi theo nhau. Bạch Mộc Trần chính là quặng nô cuối cùng của Thiên Huyễn tông, chàng cúi đầu bước lên phía trước, lưu loát lấy ngọc bài thân phận của mình và túi quặng ra, đưa cả cho đệ tử ghi chép. Trong bãi quặng này không ai dám giấu diếm tiên thạch, bởi vì trên vai mỗi đệ tử ghi chép đều có một con tiên điêu thông linh, linh thú này chẳng qua chỉ là nhất giai song lại có năng lực thông linh, có thể cảm giác được trên người quặng nô có còn giấu diếm tiên thạch dư thừa hay không, cho dù lén lút đặt ở bên ngoài cũng sẽ bị tìm ra. “Bạch Mộc Trần...... Vô kiếp tán tiên...... Thần Châu Huyền Ất Môn...... Chân Linh ba trăm ba mươi năm...... Tiên Tịch bạch nô......” Tiên ấn nơi mi tâm Bạch Trần lại lóe lên, biểu lộ tin tức về thân phận chàng. Đệ tử ghi chép cầm ngọc bài xác minh thân phận Bạch Mộc Trần xong, rũ túi quặng của đối phương ra, hai mươi ba viên tinh thạch lấp lánh chói mắt lơ lửng trước ngực. “Hả! Sao nhiều vậy?” Đệ tử ghi chép sửng sốt, không ngờ đối phương lại kiếm được tới hơn hai mươi viên tinh thạch. Nhiệm vụ của bãi quặng là mỗi tháng mười viên tiên thạch, dưới tình huống bình thường, số lượng một quặng nô thu thập được trong khoảng từ mười tới hai mươi viên, kém may mắn một chút thì một tháng chỉ kiếm được năm đến sau viên, khá may mắn thì có thể kiếm được từ mười bảy đến mười tám viên, còn quặng nô kiếm được trên hai mươi viên tiên thạch, chỉ là số cực ít. Trước đó, toàn bộ bãi quặng lần này, kẻ thu thập được nhiều nhất cũng chỉ là mười chín viên tiên thạch, Bạch Mộc Trần một lần lấy ra hơn hai mươi viên, quả thật hơn xa tên quặng nô trước đó. Gã đệ tử ghi chép kia không khỏi liếc nhìn Bạch Mộc Trần thêm vài lần, lại không cảm thấy đối phương có gì khác đám tiên nô kia. “Không tồi không tồi, sau này tiếp tục cố gắng...” Đệ tử ghi chép vui vẻ kiểm kê tiên thạch, sau đó khắc tin tức lên ngọc bài thân phận của Bạch Mộc Trần, ghi nhớ giá trị cống hiến. Đây cũng là quy của của bãi quặng, quặng nô mỗi khi hoàn thành nhiệm vụ đều căn cứ theo số lượng tiên thạch thu được mà đạt được giá trị cống hiến nhất định, còn giá trị cống hiến đó có thể dùng để mua một số vật phẩm cần thiết ở chợ nô. Bạch Mộc Trần tiếp lấy ngọc bài thân phận, đang muốn lui sang một bên lại nghe giọng Liên Vân bỗng nhiên vang lên: “Có tội phải có phạt, có công sẽ có thưởng...” Trên đài, Liên Vân nhìn đám quặng nô của bên mình, nói: “Bất kể quy củ trước kia ra sao, nếu giờ ta đã là người quản lý nơi này, vậy theo quy củ của ta mà làm... Từ nay về sau, quặng nô không hoàn thành nhiệm vụ, trừng phạt gấp đôi, lập tức chấp hành.” Vừa dứt lời, bên dưới lập tức ồ lên, nhất là đám quặng nô vừa rồi không hoàn thành nhiệm vụ càng sợ tới mức toàn thân run lên lẩy bẩy. Lòng dạ thật ác độc! Thủ đoạn thật khốc liệt! Trác Vô Cấu và Ngô Niệm Tri ở bên cạnh âm thầm kinh ngạc, đệ tử Thiên Huyễn tông quả nhiên không ai dễ trêu, vẻ ngoài luôn làm như vô hại, nhưng thực tế lòng dạ còn thâm độc hơn rắn rết, vừa tới đã dùng khổ hình lập uy. Có điều cho dù ngạc nhiên, bọn họ cũng chẳng thấy có vấn đề gì, bởi trong mắt đám chân tiên bọn họ, mọi tiên nô đều chỉ là đồ vật, đừng nói tới trừng phạt, cho dù giết chết cũng không ai nói bọn họ có gì sai. “Á!” “Á! Đại nhân tha mạng, a --” ...... Trong những tiếng keu thảm thiết đó, Liên Vân mỉm cười gật đầu, tỏ vẻ vừa lòng. Đúng vậy, nàng lấy việc đánh cược làm lý do chính là muốn mượn cơ hội này tạo uy tín cho bản thân, đồng thời giết gà dọa khỉ, sau này có xảy ra chuyện gì lệnh của mình mới càng có uy. “Đương nhiên vừa rồi ta cũng đã nói, có tội sẽ có phạt, có công sẽ có thưởng...” Dừng lại một chút, Liên Vân lạnh lùng liếc nhìn những kẻ bên dưới: “Cho nên ta quyết định, sau này trong số các ngươi ai thu thập được nhiều tiên thạch nhất ta sẽ có một mức thưởng nhất định.” Dứt lời, ngón tay Liên Vân khẽ búng, một luồng sáng bay về phía Mộc Trần. ...... ------------ Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang