[Dịch] Tiên Ấn

Chương 66 : Liều mạng

Người đăng: Darth Athox

.
Mấy ngày gần đây, Hoa Dương, Nguyệt Diễm Diễm và Phong Hành Chi quả thực có phần bức bối trong lòng. Dãy núi Thiên Uyên liên tục xảy ra sự cố, thân là giám sát bãi quặng tiên nô, bọn họ không thể không chịu trách nhiệm, thêm vào đó, ba vị chấp sự đã hạ nghiêm lệnh, nếu trong vòng nửa tháng không tìm ra đầu mối gì, vậy cái chức giám sát này cũng không cần làm nữa. Đáng tiếc là đã qua mười ngày, bọn Hoa Dương cũng lật tung gần hết khu vực xung quanh bãi quặng tiên nô và chợ nô, song vẫn không thu được chút tin tức nào. Đã sắp qua nửa tháng, đúng lúc ba vị giám sát lo lắng, rốt cuộc cũng có tin tức liên quan. Người tới báo tin là một đám quặng nô quần áo rách rưới, dáng vẻ chật vật, đều là người của Ngự Khí tông, Hoa Dương nhận ra hai kẻ trong đó, một là Trần Tịch tính tình ít nói, hai là Minh Nguyên Tử vô cùng nhút nhát. Theo những gì bọn Nguyên Minh Tử bẩm báo lại, đám quặng nô bọn họ đang rời khỏi dãy núi Thiên Uyên, chuẩn bị trở về bãi quặng giao nộp tiên thạch thì một cao thủ đột nhiên xuất hiện đánh lén bọn họ, chẳng những cướp đoạt tiên thạch của họ mà còn đánh cho không ít quặng nô hồn phi phách tán. Còn đám người Trần Tịch và Nguyên Minh Tử may mắn trốn dưới dãy núi Thiên Uyên, không chui ra, mới may mắn tránh thoát được tai nạn lần này. Nghe những lời ấy, đám người Hoa Dương vừa sợ vừa mừng, không cần Nguyên Minh Tử cố ý dẫn dắt câu chuyện, bọn họ lập tức suy đoán những chuyện xảy ra gần đây có liên quan tới cao thủ chặn cướp tiên thạch. Ba vị chấp sự không cho rằng đám quặng nô dám lừa dối mình, ngược lại chỉ sợ mục tiêu chạy mất, cho nên bọn họ chẳng buồn suy nghĩ cẩn thận, lập tức theo lời đám người, chạy tới nơi xảy ra sự việc. ... Quả nhiên, ba vị giám sát mang theo một đám đệ tử, hùng hùng hổ hổ lao tới, từ xa đã thấy không ít quặng nô người thì chết, kẻ trọng thương, không kiềm được hét lên giận dữ, bọn họ không tức giận vì những quặng nô tử thương mà vì có người dám khiêu khích uy nghiêm của tam đại tiên tông. Chỉ có điều, khi ba vị giám sát thấy rõ thực lực của kẻ địch, lập tức trợn tròn mắt. Người nọ đứng trên không trung, giữa mi tâm lóe lên từng quầng sáng xanh, rõ ràng là tiên sĩ cao thủ với tu vi thiên tiên. Đường đường thiên tiên sao lại cướp đoạt tiên thạch của quặng nô, hơn nữa còn lưu lại người sống? Ba vị giám sát đã chẳng có tâm tư đâu nghĩ kỹ vấn đề này, trong lòng vừa kinh hãi không thôi, vừa dâng lên từng cơn lạnh buốt, mồ hôi lạnh tuôn ra trên trán, hận sao mình không có thêm mấy đôi cánh để lập tức bay khỏi nơi đây. Thiên tiên! Đây là thiên tiên hàng thật giá thật đấy! Cho dù người mạnh nhất bãi quặng tiên nô hiện giờ, Trác Vô Cấu, cũng mới chỉ là chân tiên, mới bước nửa bước vào cảnh giới thiên tiên, trước mặt người này cũng chẳng là gì. Lúc này ba vị giám sát đều cảm thấy muốn rút lui, sao còn tâm trí nghĩ xem đối phương có phải hung thủ gây ra những vụ mất tích ở bãi quặng hay không... Song ngay lúc bọn họ đang kiếm cớ nói vài lời xoa dịu, giọng nói của Tiểu Thần bỗng vang lên: “Ba vị đại nhân, chính là hắn, chính hắn đã giết người của bãi quặng tiên nô chúng ta, còn nữa... vật đó vẫn trên người gã họ Quách!” Nghe Tiểu Thần nói vậy, ba vị giám sát cùng cảm thấy bối rối. Nếu không ai nói câu này ra, mọi người còn có thể giả vờ như một chuyện hiểu lầm, nhẹ nhàng bỏ qua, nhưng giờ mọi chuyện đã bị vạch trần, sợ rằng rất khó xử lý. “Thiên... thiên tiên...” “Chạy! Chạy mau! Mau truyền tin về cầu viện...” Không biết ai hét lên trước, lập tức khiến bầu không khí trở nên căng thẳng. “Ngu ngốc khốn kiếp, tên nào kêu loạn lên vậy...” Hoa Dương trong lòng tức giận vô cùng song dưới chân không dám dừng lại, gã vội vàng gọi một đám mây ra, một mình cưỡi mây quay đầu bỏ chạy, không hề để ý tới sự sống chết của môn hạ đệ tử. Phản ứng của Nguyệt Diễm Diễm và Phong Hành Chí cũng chẳng hề chậm, gọi ra pháp bảo phi hành của mình, bay về phía bãi quặng tiên nô. Thấy ba vị giám sát đại nhân không nói một lời đã bo chạy, đám đệ tử còn lại vừa hận vừa sợ, như khỉ ngã khỏi cây, chạy tứ tán khắp nơi. “Muốn chạy sao? Ha ha ha.... Tất cả đi chết hết đi! Chết hết đi!” Khuôn mặt Quách Nam lộ vẻ dữ tợn, tấm kính cổ trong tay đột nhiên hóa lớn, vài chục luồng sáng bạc bùng phát, bắn về đám người đang chạy tứ tán bên dưới. Không kịp né tránh, cũng chẳng kịp gào thét, chỉ trong chốc lát, hơn mười tiên sĩ đã tan thành tro bụi, còn ba người Hoa Dương đều bị một lực lượng vô hình ngăn cản, ép phải dừng lại. Ngược lại, Trần Tịch, Nguyên Minh Tử với đám quặng nô đã sớm né tránh, may mắn thoát được một mạng. ... “Giờ nên làm gì đây? Nên làm gì đây?” Hoa Dương gấp tới mức mồ hôi chảy đầy đầu, cứ tiếp tục thế này chắc chắn mình sẽ phải chết, vì vậy nóng nảy gào lên: “Phong sư huynh, Nguyệt sư muội, theo cách hành sử của người này, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta, thay vì ngồi đây chờ chết, chẳng bằng liều mạng một phen...” “Không sai, cùng lắm thì chết, liều mạng!” “Liều thôi!” Phong Hành Chí và Nguyệt Diễm Diễm gật đầu đồng ý, bọn họ đều hiểu kẻ địch mình đang phải đối mặt là hạng người lòng dạ ác độc, tuyệt đối không để bọn họ còn sống, nếu dốc hết sức ra đánh một trận, dẫu chết vẫn có thể may mắn thoát được một tia tàn hồn. Nếu không, cứ thế này rơi vào tay đối phương, quá nửa là hồn phi phách tán, thậm chí sống dở chết dở. Trong cơn tuyệt vọng, khí thế ba người Hoa Dương chợt tăng vọt, quay sang phản công Quách Nam. Bên kia, Trần Tịch và Nguyên Minh Tử cũng lặng lẽ tới chỗ Tiểu Thần, bọn họ nhìn lên phía trên với vẻ căng thẳng, trong mắt cũng đầy mong chờ, họ hao hết tâm lực, hy sinh mười mấy huynh đệ chính là để bãi quặng tiên nô xảy ra tranh chấp với thiên tiên này. Mà nay, thành hay bại chỉ trong giây phút này. oOo Thật ra, thiên tiên cũng chẳng phải vạn năng, chênh lệch giữa chân tiên với thiên tiên chưa chắc đã không vượt qua được, dẫu sao thiên tiên tuy không sánh được với Đại La kim tiên song tiên lực cuồn cuộn không dứt, đạt tới cảnh giới chân thân bất hủ, vì vậy ba người Hoa Dương không phải không có khả năng liều mạng. “Giết!” Thủ đoạn công kích của Hoa Dương là một miếng ngọc bội hình rồng, biến ảo thành một con giao long... Phong Hành chí lấy thân hóa kiếm, hóa thành một mũi nhọn khổng lồ... Trên đỉnh đầu Nguyệt Diễm Diễm xuất hiện một viên bảo châu ba màu, trong màu sắc huyễn lệ ẩn chứa sát cơ... Ba người đồng loạt xuất thủ, sử dụng sát chiêu mạnh nhất của bản thân, thanh thế vô song. “Chỉ vài con kiến hôi mà xứng liều mạng với Quách mỗ?” Quách Nam lộ vẻ khinh thường, lật tay xuất ra một cái lồng lửa lớn cỡ nắm tay. Chỉ thấy ánh lửa lóe lên, một bức tường lửa đã bao phủ toàn thân gã, vật này chính là tiên bảo thượng giới “Cửu Long Hỏa Thần tráo”. “Ầm ầm ầm---“ Sau những tiếng nổ vang, Quách Nam vẫn bình yên đứng nguyên tại chỗ, còn ba giám sát lại bị bắn ra xa. Không đợi ba người kịp phản ứng, ba luồng sáng bạc khổng lồ đã giáng thẳng từ trên trời xuống... “Á!” Phong Hành Chí và Nguyệt Diễm Diễm khổ sở chống cự dưới ánh sáng bạc, pháp thân nhanh chóng biến mất, chẳng mấy chốc đã mất đi nửa người. Về phần Hoa Dương, ngay lúc ánh bạc buông xuống, một chiếc lông vũ đen nhanh bay ra từ trong ngực gã, tỏa ra từng luồng sáng đen, bao phủ gã vào bên trong. “Cái... cái gì vậy?” Mi tâm Quách Nam run run, khuôn mặt lần đầu lộ vẻ căng thẳng. Gã có thể cảm ứng được chiếc lông vũ kia lộ ra một khí tức hủy diệt bá đạo, khiến gã sợ tới mức tim đập chân run. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang